Nhưng ông chủ có lợi hại đến mấy vẫn là con người, theo Lâm Sân nhiều năm như vậy, Tiểu Trịnh có thể nhìn ra dấu hiệu nhỏ cho thấy tâm trạng Lâm Sân không tốt. Anh thường khẽ nhíu mày, dù trên mặt không nhìn rõ biểu cảm nhưng nếu anh nhíu mày rồi khẽ nhắm mắt ba giây, sau đó đột ngột rời đi, chứng tỏ vô cùng tức giận.
Hơn 8 giờ, tại tứ hợp viện đằng sau con hẻm nhỏ.
Một đám nhân viên “Khoa học kỹ thuật Trạch Quang” chúc mừng nhau vì đã lấy được một hạng mục lớn, ai nấy cũng uống tưng bừng, sắc mặt đỏ hết cả. Tiểu Trịnh ngồi trong đó, ngắm nhìn bốn phía xung quanh, sau đó ánh mắt dừng lại ở một góc, thấy ông chủ nhà mình đang đứng một chỗ quan sát mấy phút rồi đột nhiên đứng dậy rời đi.
Nhìn một lúc, Tiểu Trịnh nở nụ cười.
“Thôi đi, ra vẻ cái gì chứ!” Một vị đồng nghiệp nào đó uống quá chén, rượu vào lời ra bèn hừ 1 tiếng.
“Nói tóm lại bản lĩnh vẫn rất cần thiết, các cậu không biết hôm nay chúng ta thể hiện thế nào đâu...” Diệp Tử yên lặng giúp mọi người rót rượu nướng thịt, chăm chú nghe đồng nghiệp kể lại sự việc đặc sắc phát sinh hôm nay.
Hôm nay “Trạch Quang” lấy ưu thế áp đảo trong việc nghiên cứu trí tuệ người máy để đánh bại công ty đối thủ, trở thành bên thắng. Trừ chuyện đó ra, thân là nhân viên nghiên cứu phát minh – Tần Thời nổi bật với hào quang kỹ thuật hơn người, sau đó cùng đồng nghiệp tiền bối giao lưu lại chỉ ra tồn tại vấn đề kỹ thuật của đối phương, chứng minh điều mình nói là đúng, làm cho đối phương xấu hổ không nói được gì.
Bản lĩnh thì có nhưng vô cùng ngông nghênh. Mọi người vừa ghét vừa hâm mộ tên Tần Thời ở tổ 5 này, ai bảo cậu ta thông minh cơ chứ.
Phía bàn ăn bên này cũng không có mấy người, chủ yếu là tên công thần Tần Thời cùng mấy người bạn đồng nghiệp đang miễn cưỡng ngồi bên cạnh chơi game, ánh mắt tỏ ra thờ ơ. Người khác cũng không dám đến quấy rầy, trong con mắt bọn họ cũng không để tâm người nào khác, mọi người xung quanh đều không phù hợp với họ.
Tiểu Trịnh ngồi bên cạnh Diệp Tử, chú ý tới cô gái hướng nội đang dè dặt nhìn về phía bên kia, nhớ đến khi cô ấy từng bị bắt nạt đến khóc, bèn quyết định nói cho cô ít tin tức tốt: “Tiểu Diệp này, đừng để tâm, bọn họ không hung hăng được bao lâu đâu.”
Diệp Tử mơ hồ nhìn lại cậu, Tiểu Trịnh uống một hớp rượu, lộ ra hai chiếc răng cửa trắng bóng: “Lão đại tức giận rồi.”
Khác với lúc trước, lần này lão đại thật sự phát hỏa.
Diệp Tử không rõ vì sao Lâm Sân phải tức giận, công ty nhận được hạng mục lớn như thế, những công ty khác hâm mộ còn chẳng kịp.
Khi tất cả mọi người còn đang trong phòng chơi đùa chúc mừng, Lâm Sân không nói một lời đứng trong sân, ánh mắt vô cùng bình tĩnh, không biết đang suy nghĩ gì.
Xế chiều hôm nay Tống Hoài Quân đưa cháu gái đến hoa viên Lâm Giang, lúc rời đi từ nhà cô lại đúng vào giờ cao điểm, trên đường xe cộ đông nghịt. Vừa vào đến sân đã thấy bạn tốt đứng dưới cây hoa quế, anh nhẹ nhàng bước nhanh đến, “Không ở bên trong, ra ngoài đứng làm gì thế?”
“Không có việc gì, tôi muốn yên tĩnh thôi.” Anh hờ hững trả lời, nghe giọng bạn mình cũng không thèm nhìn người ta lấy một cái.
Tống Hoài Quân nhận ra điểm khác thường, lúc này cậu ta muốn yên tĩnh, bảo đảm đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng anh không quan tâm, dù sao cũng không phải chuyện của mình, mặc kệ bạn tốt rồi bỏ vào trong ăn cơm.
Tống Hoài Quân vừa đi, Tiểu Trịnh liền ra ngoài tìm anh, cười tươi rói: “Lão đại, bà chủ bảo chỉ cần cho cô ấy Wechat của anh, đơn ngày hôm này của chúng ta hoàn toàn miễn phí.”
Nhà hàng này bọn họ thường xuyên đến, bà chủ ở đây có ý với lão đại bọn họ không phải một hai ngày, nhưng mỗi lần đáp án của Lâm Sân đều giống nhau.
Lâm Sân lạnh lùng liếc Tiểu Trịnh, nụ cười trên mặt cậu càng thêm nịnh nọt: “Được rồi, em hiểu rồi, em đi lấy hóa đơn đây.”
Hỏi thăm là giả, thăm dò là thật. Vừa nãy Tiểu Diệp Tử còn không chịu tin cậu, nhìn biểu hiện của lão đại vừa rồi, cậu đã nắm chắc tám phần.
Đám người tổ 5 sắp không xong.
Cuối tuần, Tống Hoài Quân đi thăm xem Tống Tịnh Vãn ăn ở thế nào. Thấy cô đã trang trí căn nhà muôn hình muôn dạng, bèn đặt cái bản tính chú già xuống, xin ăn nhờ một bữa cơm.
Lúc Lâm Sân gọi điện thoại tới, anh còn đang mải chê bai tài năng nấu nướng của Tống Tịnh Vãn: “Tống Tiểu Oản, cháu làm món cá gì thế, mùi cứ lạ lạ sao ấy.”
Tống Tịnh Vãn nghĩ lần này tự làm đồ ăn là một sự sai lầm, ngoảnh mặt làm ngơ với chú nhỏ, bình thường ăn cơm cô sẽ không nói chuyện, Tống Hoài Quân cũng không mong vào việc cô sẽ trả lời anh, điện thoại kêu 1 tiếng, anh lập tức nhấc máy.
Lâm Sân nhờ anh tìm một giáo viên.
Những người khác có lẽ không biết nhưng Lâm Sân rất rõ, bố Tống Hoài Quân là Tống Mộ Lễ – một thầy giáo tôn sùng Nho học, việc này đối với Tống Hoài Quân cũng không phải khó khăn gì.
Anh cũng đoán được đại khái lý do Lâm Sân muốn tìm giáo viên, nhưng cụ thể không nắm chắc, trong miệng nhai cơm, hỏi thăm không rõ: “Cậu muốn tìm giáo viên gì?”
Yêu cầu Lâm Sân rất đơn giản: “Kiểu giáo viên đứng lớp có không?”
Trong đầu Tống Hoài Quân lập tức xuất hiện một hình tượng sinh động.
“Dạy bảo đám nhóc con phải tôn sư trọng đạo, kính trọng lễ phép.”
“Được thôi, không có vấn đề gì,” Xác nhận được yêu cầu xong, Tống Hoài Quân liền đồng ý, “Thời gian?”
“Thứ hai, cậu mời người ta đến công ty hoặc nói cho tôi địa chỉ, tôi tự mình đến gặp.”
Tống Hoài Quân nhìn thoáng qua Tống Tịnh Vãn đang chăm chú ăn cơm, nói với bạn tốt: “Tôi sẽ dẫn người đến công ty.”
Thứ hai, Tống Hoài Quân chở Tống Tịnh Vãn đến bãi đỗ xe công ty.
“Chờ một lúc nhé, chú đưa cháu đi gặp Lâm Sân trước, chính là cái tên mà chú hay nhắc tới đấy, sau đó nghe cậu ta sắp xếp cụ thể.” Tống Hoài Quân xuống xe cùng với cháu gái, vừa đi vừa nói.
“Công ty của chú có mấy tên nhóc con, nói thế nào nhỉ, bọn nó có chút làm loạn, không hiểu nhiều phép tắc. Hai ngày trước động chạm đến phía đàn anh nên Lâm Sân rất tức giận. Dù sao người ta cũng là người đi trước, dù có sự cạnh tranh nhau giữa 2 công ty nhưng quan hệ bên ngoài vẫn rất tốt, vốn người ta lịch sự chào hỏi rồi giao lưu kỹ thuật, mà lại hiểu nhầm ý tốt đi vạch trần điểm yếu, nhiều người trong nghề ở đó như vậy, cũng nên chừa cho người ta chút mặt mũi, tên oắt con kia không để lại cho họ chút thể diện nào, kẻ mới vào nghề cũng không dám phạm sai lầm như vậy, để người ta rất xấu hổ, về sau chúng ta còn phải tự mình đi xin lỗi.”
Thang máy đến, Tống Hoài Quân ấn chọn tầng rồi nói tiếp, “Mấy tên nhóc kia rất thông minh cũng rất lợi hại, ngược lại thì không biết tôn trọng với khiêm tốn chút nào. Cho nên, mời cháu đến để dạy cho bọn chúng tiếp thu được phép tắc cư xử.”
Chuyện này Tống Tịnh Vãn lại rất thích hợp, từ nhỏ cô đã đọc thuộc lòng nhiều tác phẩm của nho giáo, được ông bà nội dạy bảo, hoàn toàn có thể đạt yêu cầu mà Lâm Sân đưa ra.
Thang máy dừng ở tầng 16, bây giờ “Trạch Quang” đã có chút quy mô, ngoại trừ tầng này và tầng dưới, tất cả đều là khu vực bọn họ làm việc.
Tống Tịnh Vãn theo chú nhỏ đến chỗ tiếp tân, từ nhỏ cô đã được dạy dỗ đến nơi xa lạ cũng không được nhìn lung tung, cứ lẳng lặng đi sau lưng Tống Hoài Quân, nghe thấy chị gái tiếp tân chào cô, bèn lễ phép tươi cười đáp lại.
Cách giờ vào làm còn hơn hai mươi phút, người trong công ty tới khá đúng giờ, ai nấy đều bận rộn nhanh chóng vùi đầu vào công việc. Tống Hoài Quân vừa vào cửa, Tiểu Trịnh thấy Lâm Sân chưa đến, bèn sắp xếp đưa Tống Tịnh Vãn đến văn phòng chờ anh, Tiểu Lý vội vàng đi tới: “Tống tổng, sáng nay Viễn Phương gọi báo tài liệu được gửi đến có vấn đề, nhờ anh hồi âm lại điện thoại...”
Sự việc có chút gấp gáp, Tống Hoài Quân tạm thời không để ý tới Tống Tịnh Vãn, bảo Tiểu Lý dẫn Tống Tịnh Vãn đến văn phòng Lâm Sân chờ, chút nữa anh sẽ đến.
Văn phòng Lâm Sân rất lớn.
Tiểu Lý đưa cô đến chỗ sofa, “Cô ngồi đây trước nhé, cô uống gì để tôi bảo Tiểu Bạch mang tới?”
“Cho tôi 1 cốc nước là được rồi.” Tống Tịnh Vãn nhẹ giọng cảm ơn, ngoan ngoãn ngồi chờ.
Tiểu Lý cũng phải làm việc, dặn dò xong liền đi trước.
Không bao lâu thì “Tiểu Bạch” trong miệng Tiểu Lý bưng nước tới.
Một khối tròn tròn màu trắng nói chuyện với cô bằng giọng điệu đáng yêu: “Chào chị, em tên Tiểu Bạch, đây là của nước của chị, chị cứ thong thả uống nhé.”
Lần đầu tiên Tống Tịnh Vãn nhìn thấy người máy ở khoảng cách gần thế này, ánh mắt bình tĩnh dần hiện lên vẻ thích thú.
Hôm nay Lâm Sân đến hơi muộn.
Khi đến thấy cửa phòng làm việc đang mở, anh tưởng Tiểu Trịnh ra vào quên đóng. Vừa mới đóng lại, thì nhìn thấy một cô gái.
Tống Tịnh Vãn nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, chạm phải ánh mắt thâm thúy kia.