• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thuận theo hướng Tống Tịnh Vãn nhìn, Lâm Sân thấy được Phí Nhất Triều đang đứng cách đó không xa. Ánh mắt người đó mơ hồ, cứng nhắc chằm chặp nhìn vào cô gái trong lòng anh.



Phú nhị đại trẻ tuổi đẹp trai, ngậm thìa vàng lớn lên, hóa ra là người theo đuổi trước đây của bạn gái mình, kiêm luôn chức con riêng của chồng mẹ vợ.



Quan hệ này cũng không phức tạp, anh cười cười, không nói cũng không hỏi.



Phí Nhất Triều phát hiện Tống Tịnh Vãn nhìn thấy anh ta, chủ động đi tới, thái độ bình thường, không có gì khác biệt, giống như ngẫu nhiên gặp được trên đường, lịch sự chào hỏi.



“Thật là trùng hợp, vậy mà ở chỗ này cũng gặp được cậu.”



Anh ta rất giỏi che giấu, Tống Tịnh Vãn cũng cùng bình thường đối đáp lại, không có một chút cảm xúc khác lạ, bình tĩnh đến mức hình như người ban nãy cười thật xinh đẹp không phải cô, lễ phép lại xa cách.



Phí Nhất Triều nhìn về phía người đàn ông bên cạnh cô, hỏi: “Đi cùng bạn hả?”



“Ừ.” Cô nhàn nhạt lên tiếng, Phí Nhất Triều lại nghe thấy nàng nói, “Bạn trai tôi.”



Lâm Sân biểu lộ lạnh nhạt, phối hợp với cô, hơi sờ cằm hướng về Phí Nhất Triều chào hỏi: “Xin chào.”



Anh ta nhìn xuống bàn tay đang đặt bên eo Tống Tịnh Vãn. Quả nhiên, bạn trai mới hợp lý.



“Chào anh” Anh ta cũng khách khí cười cười.



Đối với Phí Nhất Triều, Tống Tịnh Vãn giới thiệu cũng rất đơn giản, khẽ nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Sân nói: “Bạn học cấp ba của em.”



Cô biết Lâm Sân hẳn là vẫn còn ấn tượng với Phí Nhất Triều, trước đó khi Phí Nhất Triều đưa cô về đã gặp anh, cũng đã nói rằng bố của Phí Nhất Triều sắp kết hôn với mẹ mình, trí nhớ anh tốt như vậy, hẳn là nhớ kỹ.



Cũng không phải quan hệ thân thiết gì, hàn huyên hai câu, Phí Nhất Triều chủ động rời đi, sự xuất hiện của anh ta không kích thích Tống Tịnh Vãn tí nào cả. Sau khi anh ta đi, Lâm Sân quay qua hỏi: “Không sợ anh ta nói cho mẹ em à?”



Anh thừa nhận, ban nãy nghe được ba từ kia có thể khiến anh cao hứng đến ngày mai luôn ấy, cũng đủ làm cho anh buông bỏ sự sợ sệt trong lòng.



Tống Tịnh Vãn không nghe ra ý từ nào trong lời nói của Lâm Sân, chỉ đơn giản giải thích: “Nói cũng chẳng làm sao.”



Cô lớn như vậy, Chu Vị Lam sẽ không ngăn cản cô yêu đương. Vả lại, Phí Nhất Triều sẽ không rảnh rỗi đến mức chủ động nói cho Chu Vị Lam về chuyện của cô, cùng lắm là lúc nói chuyện với Chu Vị Lam có nhắc đến cô, sẽ vô tình nói một câu anh ta trùng hợp gặp cô với bạn trai đi chơi thôi.



Cô không biết rằng một câu nhẹ nhàng bâng khuơ của mình đã lấy lòng được người nào đó.



Chơi được vài tiếng, Lâm Sân chuẩn bị đưa cô đi ăn cơm. Ở bãi để xe, anh đè cô trên cánh cửa xe, vây cô trong lồng ngực.



Bị chặn ở chỗ trống giữa cửa xe và ngực anh, lại đột nhiên thân mật với nhau, cô có chút mờ mịt luống cuống. Đầu tiên anh hôn nhẹ lên trán cô, sau đó xuống đến mắt, má rồi qua bên tai, mỗi chỗ anh chạm qua dường như có một dòng điện nhỏ, khiến đầu cô trống rỗng, hai chân như mềm nhũn, bàn tay nắm lấy góc áo anh bắt đầu bất lực.



Vành tai mềm mịn được anh ngậm trong miệng, cảm xúc nóng ướt khiến hô hấp cô trở nên rối loạn. Ngậm mút một hồi mới buông, sau đó còn ghé vào tai cô nói nhỏ: “Tiểu Vãn, anh muốn hôn em.”



Giống như đang trưng cầu ý kiến của cô, thế nhưng lại không đợi cô trả lời, liền cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ ửng kia.



Tống Tịnh Vãn mở to hai mắt, ý thức mông lung, lúc sau mới có suy nghĩ, không phải ngay từ đầu anh đã hôn cô rồi sao?



Hiển nhiên, mấy cái ban nãy đối với Lâm Sân không được tính là hôn.



Có trời mới biết, mỗi ngày anh đều tốn bao nhiêu khí lực, khống chế chính mình không được ăn cô sạch sành sanh.



Mười phút sau, Tống Tịnh Vãn rốt cục cũng đẩy được anh ra.



Cô dùng tay che đôi môi sưng đỏ ướt át, trong mắt phủ một tầng sương mù, không thể nào trừng mắt với anh, cánh tay dọc theo ngực khẽ run lên, hô hấp như bị trút cạn. Mặc dù ánh mắt có chút hung hăng, thời điểm anh đưa tay đến, cô lập gạt xuống.



Hiếm khi nào thấy được dáng vẻ sinh động thế này của cô, mặc dù cảm thấy thật có lỗi, nhưng nhiều hơn là cảm xúc say mê không diễn tả nổi, cho nên thời điểm ngọn lửa trong người bùng cháy không tao nhã được nữa: “Xin lỗi em, anh lại không thể khống chế rồi. Để anh nhìn xem, môi có bị sưng lên không, lần sau anh sẽ tận lực nhẹ nhàng.”



Không gian dưới bãi đỗ xe quá mức yên tĩnh, người đàn ông cao lớn nhẹ nhàng dỗ dành cô gái nhỏ xinh, dù có cách một khoảng cách nhất định, vẫn có thể khiến cho người ta nóng mắt tâm động.



Phí Nhất Triều ngồi ở trong xe, đợi đến lúc hai người đã rời đi sau đó mới khởi động xe.



Chu Vị Lam ở nhà thương lượng với quản gia sắp mở tiệc tối, nhìn thấy Phí Nhất Triều thì nhiệt tình gọi: “Nhất Triều, con về rồi à, hôm nay dì nấu canh mà con thích ăn, con ăn trước một bát nhé, chờ bố con về chúng ta sẽ cùng ăn tối.”



“Không cần đâu dì Chu, con hơi mệt nên đi nghỉ ngơi một chút, lát nữa ăn cơm thì gọi con sau ạ.” Anh ta từ chối ý tốt của Chu Vị Lam, đi về phòng mình.



Phí Nhất Triều nửa dựa người vào ghế sô pha, có chút không rõ sự bực tức trong lòng từ đâu truyền tới.


Tống Hoài Quân ngẫu nhiên ăn cơm ở nơi nào có đồ ngon, cảm thấy Tống Tịnh Vãn sẽ thích, nếu tiện đường về sẽ mang cho cháu gái.



Đó là vào cuối tuần, anh cùng Vân Khinh Khinh hẹn hò, ăn ở một nhà hàng không tồi, được giữa chừng Vân Khinh Khinh có điện thoại phải về công ty xử lí chút việc, đưa người về xong thì tiện đường, anh liền mua nhiều hơn một phần, đến hoa viên Lâm Giang thăm cháu gái.



Thuận tiện xem Lâm Sân có ở nhà không.



Trong khoảng thời gian này ngoại trừ ở công ty, anh không tài nào gặp được bạn mình, thật sự là một người bận rộn. Anh cảm thấy xác suất ở nhà của người bạn này rất nhỏ, sau khi lên lầu thì nhấn chuông cửa bên đó trước, không thấy động tĩnh gì, thế nhưng không được một lát thì thấy cửa nhà đối diện mở, Lâm Sân bình thản hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”



Tống Hoài Quân thấy anh đi ra từ trong nhà Tống Tịnh Vãn, cảm thấy khó hiểu, hỏi lại: “Cậu sao lại ở đây?”



Quan hệ của bọn họ tốt lên từ bao giờ vậy? Anh kinh ngạc không thôi.



Lâm Sân dựa người lên cánh cửa để giữ tránh cho nó đóng lại. Tống Tịnh Vãn ngồi ở phòng khách, nghe thấy tiếng thì nhìn ra, trước mặt cô có bàn cờ nhỏ, sau đó Tống Hoài Quân nghe thấy Lâm Sân nói: “Đánh cờ.”



À, đánh cờ ấy hả. Anh kịp phản ứng, mới phát giác hình như mình đang ngạc nhiên.



“Chú nhỏ.” Tống Tịnh Vãn giống như bình thường, nhạt nhẽo gọi Tống Hoài Quân.



Tống Hoài Quân đổi giày vào nhà, Lâm Sân đóng cửa lại sau đó trở lại ngồi bên cạnh bàn cờ.



Anh để đồ ăn lên bàn, nhìn hai người đang ngồi ngay ngắn hai bên, sau khi hết ngạc nhiên thì hướng đến bàn cờ. Dù sao anh cũng là người Tống gia, dù không giống Tống Tịnh Vãn cầm kỳ thi họa cái gì cũng tinh thông, nhưng vẫn biết chơi cờ vây, trình độ còn không tệ lắm.



Nhìn một lát, anh chế giễu Lâm Sân: ” Cậu không chơi được đâu, sắp thua rồi.”



Tống Tịnh Vãn chơi cờ vây không cần nói giỏi tệ, tốt xấu gì cũng do cha anh tự mình dạy, đấu với người bình thường không thua được. Lâm Sân không thấy chán, ăn được vài nước thì thua trận.



Tống Hoài Quân lúc này mới nhớ tới hỏi: “Hai người nghĩ gì mà chơi cờ ở đây vậy?”



Hôm nay là cuối tuần, cậu ta không có hẹn sao? Chẳng lẽ là thất tình rồi? Anh nhìn kỹ một hồi, không phát hiện có gì đặc biệt.



Tống Tịnh Vãn chậm rãi thu dọn bàn cờ, nghe thấy Lâm Sân bình tĩnh trả lời vấn đề của chú nhỏ: “Trước đó nhàm chán chơi một ván, thua xong muốn đánh tiếp để thắng thôi.”



Tống Hoài Quân cười, có thể lý giải độ háo thắng của đàn ông, “Vậy cậu có thể học hỏi tôi, tôi đánh thắng được Tống Tiểu Oản đấy.”



Nói xong, anh đẩy Lâm Sân tránh ra, ngồi đối diện với Tống Tịnh Vãn.



Thứ này bình thường anh sẽ không chơi, hôm nay nhìn thấy có chút ngứa tay, dù sao hiện giờ lại không có việc gì, vừa vặn có bộ cờ, anh với Tống Tịnh Vãn cũng đã lâu chưa đánh cờ cùng nhau, nghĩ nghĩ có khi lần cuối ngồi chơi là từ năm ngoái rồi.



Tống Tịnh Vãn thấy chú nhỏ có hứng chơi, lại tiếp anh mấy ván, hai người trình độ không kém nhau quá nhiều, cuối cùng Tống Hoài Quân thắng được nhiều ván nhất.



Anh truyền đạt kinh nghiệm cho Lâm Sân: “Tống Tiểu Oản đôi khi sẽ loạn nước cờ, muốn thắng con bé quan trọng phải đi nước đó trước, đầu tiên làm rối loạn nước cờ, con bé khẳng định muốn ổn định trước, sau đó cơ hội đến rồi thì…”



“Chú nhỏ.” Tống Tịnh Vãn nghe đến đó, lên tiếng ngắt lời.



Tống Hoài Quân vô tình liếc cô một cái: “Thế nào? Chú nói sai ở đâu à?”



Chú không có nói sai, chú chỉ là không hiểu rõ tình huống, nhưng Tống Tịnh Vãn thì hiểu.



Lâm Sân cười ngăn cản bọn họ, đưa mắt nhìn đồng hồ trên tay, đến giờ ăn cơm trưa, ba người cùng nhau ăn. Tống Hoài Quân không về, mà chạy sang nhà Lâm Sân chơi game. Lâm Sân không chơi cùng anh, mà cầm điện thoại không biết đang cùng ai nói chuyện phiếm, Tống Hoài Quân dò xét, một bên chơi một bên hỏi: “Hôm nay sao cậu không đi hẹn hò?”



Đừng tưởng rằng anh không nhìn ra ai đang yêu đương, dám khẳng định người đang nhắn tin với Lâm Sân là một cô gái, nhìn cái dáng vẻ tươi cười kìa, chậc chậc.



Nhưng thật sự nghĩ không ra, lão già Lâm Sân khi nở hoa sẽ kiểu này.



Lâm Sân không nhúc nhích, hững hờ trả lời vấn đề của anh: “Nhà cô ấy có người thân đến, không tiện.”



Tống Hoài Quân nói: “Không khéo vậy à, có phải cậu đang nghĩ người thân này không đến lúc nào lại làm phiền vào thời gian này, quấy rầy các cậu hẹn hò không?”



Anh không thấy biểu cảm của người cầm di động sau lưng mình, chỉ nghe thấy tiếng nói: “Dù sao bọn họ cũng là người thân, tôi chỉ có thể chờ đợi.”



Tống Hoài Quân khịt mũi coi thường: “Ở trước mặt tôi không cần giả vờ đâu.”



Trong lòng ước gì người thân cô gái đó mau mau đi để còn hẹn hò còn gì nữa.



Lâm Sân cười cười không nói lời nào, anh không giả vờ, ai bảo người thân của bạn gái lại là bạn thân mình cơ?



Vả lại anh phải cảm ơn người thân nào đó ban nãy còn dạy anh đánh cờ, vì dù sao anh và cô là đánh cờ có phần thưởng.


Cách tết mấy ngày, Tống Hoài Thanh đã gọi hỏi ngày về, trong công ty có nhiều nhân viên nhà không ở thành phố này, Lâm Sân cho họ nghỉ sớm hai ngày, nhưng bảo tàng thì không được, bọn họ nghiêm chỉnh tuân theo lịch nghỉ lễ quốc gia, nghỉ trước đêm giao thừa, Tống Hoài Quân cũng ở lại hai ngày đợi cháu gái cùng về.



Bởi vì có Tống Hoài Quân, ngày cô về nhà, anh không đưa được. Chỉ có lúc tối hôm trước, lưu luyến không muốn tạm biệt.



Mới bên nhau không bao lâu, Tống Tịnh Vãn lại cảm thấy sẽ rất lâu không gặp mặt, có chút không nỡ.



Lâm Sân trầm mặc, ôm cô lúc lâu.



“Chờ lúc em trở về, nhớ phải đáp ứng yêu cầu anh vì ván cờ mà anh đã thắng đấy.” Anh dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi cô.



Cô đã đồng ý, nếu thắng cô một ván, có thể cho anh tùy tiện hôn cô.



Lâm Sân chờ đợi, đợi đến khi cô thật sự tiếp nhận anh, đợi đến khi cô quang minh chính đại giới thiệu với Tống Hoài Quân, nói anh là bạn trai của cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK