“Vô huynh, mời hỏi!” Ngô Trác Hi tinh thần khẩn trương, tự dưng cũng theo Vô Tình mà nói thoại cổ trang.
“Xin hỏi đương kim hoàng thượng là vị nào?”
“Hoàng Thượng?” Ngô Trác Hi bắt đầu động não, cái này hình như rất khó giải đáp a? Y hỏi kia là chỉ Lãnh đạo của nước Cộng hòa nhân dân Trung hoa hay là của Hongkong?
“Ngươi hỏi về cấp lãnh đạo của Hongkong à?” Ngô Trác Hi hỏi lại.
“Lãnh đạo?”
“Tức là quan chức lãnh đạo ở Hongkong ấy?”
“Vậy không phải, tại hạ hỏi không phải là Tri phủ đại nhân của quý địa, mà là thiên tử của triều đại đương thời”
“Hồ Cẩm Đào!” Ngô Trác Hi suy nghĩ một chút rồi đáp đại.
“Ý huynh là hoàng thượng đã băng hà?” Vô Tình không nghĩ rằng một mình y xuyên không mà nghĩ rằng cả triều đại nhà Tống đã xuyên không cùng y.
“Đại ca, Triều Tống đã sớm diệt vong gần nghìn năm rồi!”
Vô Tình lại tiếp tục trầm tư. Rốt cục làm sao y tới được thời đại này?
” Ban đầu..” Vô Tình ngần ngừ..”Ngươi gọi ta là..A Phong?” Vô Tình nhớ lại cái tên Ngô Trác Hi đã gọi y khi y lần dầu tiên nhìn thấy hắn.
“Sorry, ta nhận sai người, ngươi là Vô Tình!” Ngô Trác Hi trả lời rất cẩn trọng, nghĩ rằng người trước mặt dù có bị ma nhập hay bị gì đi chăng nữa thì trong nhất thời hắn cũng chẳng thể làm gì được.
Về phần Vô Tình thì càng hoang mang tợn. Lễ nào y đã chết rồi? Lại quên không uống canh Mạnh Bà? Y đang dùng thân thể của A Phong hay tên A Phong kia dùng thân thể của y? Y lẩm bẩm một mình, không biết bản thân nên làm gì. Giờ y không có ám khí, không có xe lăn, cũng không có Thế Thúc, bên cạnh cũng chẳng có hai tiểu đồng và ba sư đệ, khó tránh y có chút tự ti. Vô Tình đờ ra, tinh thần hao tổn.
“Vô huynh, ngươi không sao chứ?” Ngô Trác Hy vẫy vẫy tay trước mặt Vô Tình.
“Ngươi dám đem chuyện hôm nay nói ra, ta nhất định không cho ngươi toàn mạng” Vô Tình uy hiếp.
“Ngươi nói là chuyện ngươi không mặc quần áo à? Yên tâm, không dám”
Vô Tình quắc mắt, tên Ngô Trác Hi này mồm mép cũng không vừa.
“Ta từ Triều Tống đến, chuyện này ngươi cũng phải giữ kín!” Vô Tình cúi đầu trầm tư.
“Được” Ngô Trác Hi tỏ ra ngoan ngoãn. Nghe Vô Tình nói y từ triều Tống xuyên không đến đây, vậy tên trời đánh Lâm Phong của hắn đâu rồi? Lẽ nào lại xuyên không trở về thời Tống rồi? Ngô Trác Hi bắt đầu lo lắng.
“Ngươi không cần lo lắng, ta nghĩ thần bộ ti nhất định đón tiếp chu đáo huynh đệ A Phong của ngươi” Vô Tình quả thật có bản lĩnh, chỉ nhìn thôi là biết Ngô Trác Hi đang lo lắng điều gì.
Nghĩ tới Lâm Phong giống Vô Tình như vậy, lại có tài năng diễn xuất, luôn biết cách làm người ta yêu mến mình, trước giờ đều mang mệnh tốt, Ron cũng bớt lo lắng hơn.
“Ta cũng sẽ đón tiếp huynh thật tốt”…Ngươi với A Phong tuấn tú như nhau, nói gì thì ta cũng sẽ giúp, Ngô Trác Hi che miệng cười.
“Ngô Trác hi…ngươi có thể mang cho ta sách sử của Đại Tống và triều đại đương thời không?”
Sách sử hả? Đại ca ơi, ở đây tranh châm biếm sẵn, DVD sẵn, mấy đồ liên quan đến văn học vị nghê thuật thì còn có chứ sách sử thì….
“À…Vô Tình!” Ron chợt nhớ ra điều gì “Nếu ngươi không muốn bại lộ ngươi là người thời Tống, vậy hãy gọi ta là Ron…” Hắn quả thực không thể quen với việc con người có chỉ số IQ cực cao với khuôn mặt của Lâm Phong kia gọi đích danh tên họ.
“Ron? Đây là ngoại hiệu của các hạ?” Vô Tình nhíu mày, chưa từng nghe ngoại hiệu nào chỉ có một chữ cả.
“Thời này người ta không có ngoại hiệu, chỉ có tên tiếng Anh!”
“Tiếng Anh là sao? Có phải là ngôn ngữ của man di không?”
“Man di??” RON tròn mắt, rồi chợt nhớ kiến thức của Vô Tình chỉ dừng ở thời ki trung đại, hắn liền nói “Ngày mai đi, ngày mai ta đi kiếm cho ngươi sách sử! Ngươi muốn gì cứ nói, một lần nói hết, ta đi mua về cho ngươi!” Ngô Trác Hi đau lòng hạ quyết tâm.
“Ta còn muốn sách về lịch sử chế tạo binh khí, lịch đại thi từ, âm luật, thiên văn, địa lí…thêm một vài môn học mà thời này các ngươi mới có…” Vô Tình nói một tràng dài nhiều lắm. Ngô Trác Hi vừa nghe vừa toát mồ hôi, như thế chẳng phải đem hết sách trên thế gian này về cho y rồi còn gì.
“Vô Tình…1000 năm lận, ta mua hết về, nhà ta cũng không chứa hết, mà ngươi cũng không có thời gian xem hết. Thôi thì ta trước cứ mua cho ngươi hai quyển Lịch sử thế giới và Lịch sử Trung Quốc nhé?
“Cũng được”
“Thời đại này người ta ít đọc sách, mà thường xem TV với DVD, ta mở lên cho ngươi coi…rồi ta sẽ dạy ngươi lên mạng.”
“TV, DVD, lên mạng?” Vô Tình chưa kịp tiêu hóa, toàn thứ mới cả.
“Cái này, cái này gọi là TV” Ngô Trác Hi chỉ vào chiếc Tivi màn hình phẳng treo trên tường.
Vô Tình từ đầu vẫn cho rằng trên tường đang treo một bức tranh, đang buồn bực vì sao tranh không có chữ mà chỉ toàn một màu đen.
Ngô Trác Hi cầm lấy cái điều khiển nhẹ nhàng nhấn một cái, mặt ti vi lập tức xuất hiện hình ảnh, TV đang chiếu “Thiếu niên tứ đại danh bộ”. Vô Tình trừng mắt thật to ngây ra như phỗng khi thấy bên trong tranh đột nhiên có người.
“Ron, làm sao bọn họ vào đó được?”
“…”
“Người ngồi trên xe lăn thực giống ta!”
“Đó chính là A Phong, Lâm Phong, hắn ta diễn ngươi!”
“Diễn ta?” Vô Tình lần thứ hai làm mặt ngây thơ như thỏ
“Hắn ta đóng vai của ngươi đó”
“À, vậy tức là hắn là con hát đó hả?”
“Cũng có thể nói là vậy”
“Ron, người to cao giống ngươi đó là ai?
“Lãnh Huyết…”
“Lãnh Huyết đi vào đó từ khi nào?”
“…đó là ta diễn mà!”
“Ồ, thế tức là ngươi cũng là con hát!” Vô Tình như bừng tỉnh “TV thì ra là vật có thể cho ta xem lại những hình ảnh từng diễn ra.”
Vô Tình bắt đầu cực kì hăng hái. Ồ, thì ra TV đang diễn lại những truyện xảy ra ở Thần Bổ Ti, thế thì càng nên xem. Vô Tình tỏ ra phấn khích, thực sự là y quá thích cái tên Lâm Phong này đi, làm thế nào mà mô phỏng y giống như đúc vậy kìa.
“Ủa, sao lại không có nữa rồi?”
“Ngày mai vào giờ này mới có tập tiếp theo.
“Thế nào là tập tiếp theo?
“Tập tiếp theo là tiếp diễn của tập hôm nay, ngày mai thì ti vi mới phát”
Vô Tình suy nghĩ một lát rồi nói
“Ta hiểu rồi, ti vi cũng giống gánh hát, mỗi hôm diễn một phần.”
Ron cười méo xệch, nhưng Vô Tình hiểu như thế cũng không sai.