Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngươi đứng lên thử xem!” Dr Lăng cổ vũ Vô Tình.

Vô Tình hơn hai mươi năm qua chưa từng đứng dậy, hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn, hắn nghi hoặc nhấc chân lên, cư nhiên có thể cử động a!

Vô Tình chậm rãi đứng lên, cư nhiên thật sự có thể đứng được, thế nhưng hắn phải đi như thế nào. Vô Tình mỉm cười, Dr Lăng ngây người ra, nam nhân này khi cười lên quả thật có thể lấy mạng của hắn, tim hắn đập mạnh liên hồi. Ngô Trác Hy lại chỉ ngơ ngác nhìn nụ cười kia, kháo, tên già Lâm Phong cũng không ít lần cười với hắn như vậy, nhưng hắn cũng không có si ngốc ra như thế này. Chẳng lẽ là bởi vì Vô Tình hiếm khi cười cho nên nụ cười này mới trân quý như vậy.

Trong khoảng thời gian ngắn, Vô Tình chẳng khác gì bước trên mây. Vô Tình nỗ lực nhấc chân trái, cơ thể có chút chao đảo, Dr Lăng, Ngô Trác Hy hoảng hốt đồng thời đưa tay đỡ lấy, mặt Vô Tình thoáng đỏ lên, cơ thể hơi có chút lảo đảo, lại vững vàng nhấc nửa chân phải. Ngô Trác Hy thở phào nhẹ nhõm thu lại cánh tay phải, lại đưa ra, Vô Tình nghĩ có khi nào lại ngã lên người Ngô Trác Hy không, đúng lúc đó đột nhiên cả người Vô Tình quả thật ngã đè lên Ngô Trác Hy, Vô Tình xấu hổ cử động cánh tay, Ngô Trác Hy lại nóng lòng muốn đỡ Vô Tình dậy, trong tình hình hỗn loạn như vậy, O-O môi Vô Tình bất ngờ chạm vào môi của Ngô Trác Hy.

Nụ hôn đầu tiên của Vô Tình trong hỗn loạn như vậy mà cho Ngô Trác Hy rồi, Vô Tình đầu đầy hắc tuyến, lần thứ hai cố gắng nhấc thân thể rời khỏi gương mặt kinh ngạc của Ngô Trác Hy.

Tình huống gì thế này a, vì sao Vô Tình không ngã vào trong vòng tay Dr Lăng hắn chứ? Đôi tay thon dài hữu lực a! Dr Lăng lệ rơi đầy mặt.

Ngô Trác Hy vẫn tiếp tục biểu tình kinh ngạc, vừa rồi là Vô Tình hôn hắn a >-< rất SOFT, SWEET a, còn mang vị đắng của thuốc nữa.

Ngô Trác Hy thật sự muốn Vô Tình một lần nữa ngã vào lòng của hắn. Đột nhiên hắn đối với suy nghĩ đồng nghiệp nam bậy bạ của mình mà xấu hổ đứng dậy. Đưa tay muốn đỡ Vô Tình, nhưng Vô Tình lạnh lùng phớt lờ. Buồn bực quay lại xe lăn ngồi. Dù sao chân hắn không đi được, hắn cũng không cầu gì, vừa rồi hắn nhất định là hắn đã quá sơ suất!

“Dr Lăng, hắn không sao chứ?” Ngô Trác Hy vô cùng kinh ngạc nhìn gương mặt đẫm lệ của Dr Lăng.

“Không sao… Ta chỉ là vui mừng quá thôi!” Dr Lăng cố nén cảm xúc của mình lau đi nước mắt. Chuyện tốt quả nhiên không đến lượt hắn.

“Vậy chúng ta bây giờ làm gì nữa?”

“Tiếp tục điều trị, ngươi không có việc gì thì dẫn hắn đi dạo cho hắn vận động!” Dr Lăng phiền muộn vô cùng.

“Vô Tình, chúng ta đi ra ngoài chút đi!” Ngô Trác Hy đưa tay đỡ Vô Tình đứng lên.

Vô Tình lạnh lùng liếc mắt nhìn Ngô Trác Hy: “Ngươi đừng tưởng rằng ngươi khinh bạc ta, ta có thể mặc ngươi muốn làm gì thì làm!”

T-T “Ta có bao giờ khinh bạc ngươi đâu?”

“…..” Vô Tình không nói gì, hắn đường đường là nam nhi bảy thước, đứng bên cạnh Ngô Trác Hy lại chẳng khác gì một đứa trẻ con, T-T

“Tiếng gì vậy?”

“Là chuông điện thoại của ta!” Ngô Trác Hy từ trong túi quần rút ra chiếc điện thoại đang rung lên.

O-O “Giống như máy chơi ‘kêm’ sao?”

Ngô Trác Hy không đáp, chỉ khẩn trương chăm chú nhìn Vô Tình: “UNCLE a, ân?… Bác nói gì, bác muốn đến thăm Lâm Phong?… Lâm Phong thời gian dài vẫn chưa liên lạc với bác? … Cháu biết rồi… cháu liên lạc được với Lâm Phong sẽ bảo hắn gọi cho bác a!”

“…” Ngô Trác Hy đánh trống lảng: “Được, đừng khách sáo, UNCLE BYE.”

Toi rồi, Lâm ba ba muốn đến thăm Lâm Phong, nhưng bây giờ lại là Vô Tình a! Làm sao đây, làm sao đây, Ngô Trác Hy trán đổ đầy mồ hôi.

“Xảy ra chuyện gì?” Vô Tình mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn thần sắc khẩn trương của Ngô Trác Hy, đôi mắt hốt hoảng, liền đoán được đã có chuyện xảy ra, lại không biết chuyện này có liên quan đến hắn.

“Chuyện gì! Toi rồi, Vô Tình, lão đầu của ngươi muốn đến thăm con trai!” Ngô Trác Hy khóc không nước mắt.

“Lão đầu, con trai?” Vô Tình không hiểu.

“Ba ngươi muốn đến rồi!” Ngô Trác Hy hô lớn.

“Ba ta?!” Là chuyện gì chứ, Vô Tình càng không lý giải được.

“Ngươi biết ngươi bây giờ là ai không?” Ngô Trác Hy đặt câu hỏi.

“Lâm Phong!” Vô Tình phản ứng rất nhanh, liền hỏi ngược lại: “Ngươi muốn nói phụ thân đại nhân của Lâm Phong  muốn đến đây!”

“Ân!” Ngô Trác Hy gật đầu như gà mổ thóc.

“Vậy thì sao!” Vô Tình đối với việc bị lột trần thân phận không hề có nửa điểm suy nghĩ.

“Vậy thì sao?” Ngô Trác Hy chán nản: “Vậy ngươi có biết ngươi sẽ bị đưa vào bệnh viện tâm thần, sẽ bị đưa vào viện nghiên cứu khoa học giải phẫu nghiên cứu không?”  Ngô Trác Hy quyết định hù dọa Vô Tình.

O-O Bệnh viện tâm thần, giải phẫu? Những quyển sách y học Ngô Trác Hy đưa cho hắn lần lượt hiện lên trong đầu, bên trong giải phẫu máu me đầm đìa cùng với miêu tả người bệnh tâm thần khiến Vô Tình rùng mình một cái. Hắn không được a, hắn còn muốn xuyên không quay về Đại Tống, hắn không thể làm cái gì tiêu bản Đại Tống.

“Bây giờ chúng ta nên làm gì?” Vô Tình lo lắng nhìn Ngô Trác Hy, người này chính là đại cứu tinh của hắn lúc này a, chỉ số thông mình của Vô Tình dù có cao nhưng bây giờ hoàn toàn không dùng được.

“Chuyện đã đến nước này, ngươi chỉ có thể giả vờ mất trí thôi! Còn nữa ngươi ngàn vạn lần không được nói gì cả!”

***

“A Phong…” Một người vóc dáng trung bình, tướng mạo cũng bình thường không anh tuấn mấy xuất hiện trước mặt Lâm Phong, thần tình kích động, ngữ khí thân thiết.

Vị này là phụ thân đại nhân của Lâm Phong a, sao hắn không giống Lâm Phong? Sai, là Lâm Phong không hề giống phụ thân hắn, lẽ nào đây cái gọi là đột biến gien trong y học? Những nghi hoặc này xuất hiện trong đầu Vô Tình. Trên mặt lại không có một biểu tình.

“Ron a, A Phong nhà chúng ta rốt cuộc là bị sao vậy?” Lâm Hoa Quốc đau lòng vô cùng, hắn vứt bỏ mọi công việc, ngồi máy bay gần hai tiếng đồng hồ để chạy vào bệnh viện gặp nhi tử bảo bối của hắn, cư nhiên còn đối với mình diện vô biểu tình.

“UNCLE a…… có chuyện này cháu chưa dám nói với bác…” Thanh âm Ngô Trác Hy dần hạ thấp: “Lâm Phong hắn bị mất trí nhớ rồi!”

“Cái gì, sao lại có thể như vậy?” Thanh âm cao vút của Lâm Hoa Quốc khiến hộ lý trong bệnh viện đều quay đầu lại.

“Hắn bị tai nạn xe ở Canada!” Ngô Trác Hy phát hiện mình nói dối càng ngày càng thuận miệng.

“Thế sao ta lại không biết?” Lâm Hoa Quốc cả giận nói.

“Sự việc xảy ra quá đột ngột, nếu như cảnh sát Canada không tìm thấy hộ chiếu cùng chứng minh nhân dân trên người Lâm Phong, có lẽ bây giờ vẫn còn ở Canada!”

“Vậy bây giờ cái gì nó cũng không nhớ sao?”

“Ân…”

“Con trai bảo bối của ta a!” Lâm Hoa Quốc ôm lấy cổ Vô Tình mà khóc nức nở: “Ta muốn đưa nó về Hạ Môn!” Khí thế quân nhân của Lâm Hoa Quốc lại hiện lên.

“UNCLE, bây giờ không được!” Ngô Trác Hy ngăn cản.

“Vì sao?” Lâm Hoa Quốc hai mắt đẫm lệ hỏi.

“Còn có một việc, UNCLE cháu cũng chưa nói với bác, chân Lâm Phong cũng…” Ngô Trác Hy tận lực cúi đầu để cho Lâm Hoa Quốc tự suy đoán.

“Cháu nói, con ta cả đời này đều không thể đứng lên được!” Sấm chớp a sấm chớp, cứ như vậy mà không ngừng giáng xuống lão nhân gia a, lảo đảo sắp sụp đổ rồi. Loại chuyện này sao có thể xảy ra ở trên trưởng tử Lâm gia chứ. Lâm Phong sau này còn là người thừa kế tài sản của lão a.

“UNCLE, bây giờ chân của Lâm Phong đã hồi phục lại được rồi… chỉ là bác sĩ nói tình trạng bây giờ chỉ thích hợp ở lại Hồng Kông, cũng dễ dàng để cho hắn nhớ lại những chuyện trước đây!”

“Vậy sao, thế nhưng ta sao lại cảm thấy A Phong lúc này… đầu óc có chút vấn đề?” Lâm Hoa Quốc lần thứ hai nhìn kỹ biểu tình trên mặt Vô Tình, trong đầu miên man suy nghĩ.

“Ron, đây là ai vậy?” Vô Tình giả bộ hồ đồ. Ai bảo Ngô Trác Hy cứ nhất quyết bắt hắn giả vờ cái gì cũng không biết. Thế nhưng lời nói của Lâm Hoa Quốc thật sự làm tổn thương đến tự tôn của hắn, ai đầu óc có vấn đề a?

“Ta là ba ba của con!” Lâm Hoa Quốc lần nữa ôm chặt lấy Vô Tình, lão lệ tung hoành.

“Ba ba?” Vô Tình lặp lại, trên mặt một bộ dáng mờ mịt không rõ. Nếu như không phải Ngô Trác Hy đã nói với hắn, hắn thật sự không biết a.

“Con trai, con thật sự không nhận ra ta sao?” Lâm Hoa Quốc nỗ lực chứng minh địa vị phụ thân của hắn ở trong lòng Lâm Phong mãi không thể thay đổi được.

“Ta thật sự chuyện gì cũng không nhớ được!” Vô Tình cúi đầu che đậy, hắn đang mệt, hắn học theo bộ dáng mệt mỏi của Lâm Phong trên phim truyền hình. Trong mắt ẩn ẩn lệ quang.

“Con không nhớ ra ba ba sao? Khi còn bé đều là ba ba tắm cho con, ba ba dắt con đi tiểu, còn thường hóa trang cho con thành tiểu cô nương dẫn con đến nhà dì chơi?… Còn nữa con không nhớ hồi tiểu học khi  đi về nhà có mấy tên nam sinh đuổi theo con đến tận cửa là ba ba đánh bọn họ chạy đi sao?… Còn có em trai em gái luôn nói ta không công bằng… nhưng bọn nó đều thích lúc con ngủ mà lén hôn con a? Đều là ba ba la đuổi chúng ra khỏi phòng con, con không nhớ sao?” Lâm ba ba bắt đầu nói không ngừng nghỉ. (Lâm ba ba luyến đồng, còn có mùi của phụ tử văn =))))))))

O-O Đầu Vô Tình tràn đầy hắc tuyến, Lâm ba ba này chẳng lẽ không phải ngươi bình thường, cư nhiên lúc nhỏ còn hóa trang cho Lâm Phong thành con gái hay là vô cùng thích con gái chứ? Người hiện đại đều như vậy hay là chỉ có hắn là tình huống cá biệt?

O-O Ngô Trác Hy đứng bên cạnh hoàn toàn câm nín khi thấy Lâm ba ba nói như chớp giật gió lay không hề có đầu đuôi, đây là Lâm Hoa Quốc danh vọng trong giới bất động sản, tại sao lại có cảm giác BT như vậy…

“Những điều này có vẻ hơi lâu quá rồi, vậy nói gần đây vậy, mẹ con hay trách ta quan tâm con quá nhiều, ngay từ lúc nhỏ đã đưa đến Hồng Kông học, sau lại đưa con sang Mỹ học, con cũng biết ba ba cũng không muốn như vậy mà, nhưng con biết đấy ta rất sợ mẹ con, con vẫn còn nghi ngờ ta là ba ba của con không a? Ta thật sự là ba ba a!” Lâm Hoa Quốc lần thứ hai đau đầu nhắc lại lịch sử gia đình.

O-O Thì ra Lâm ba ba thật sự rất yêu Lâm Phong a, yêu đến mức cho dù Lâm Phong vẫn còn rất nhỏ Lâm ma ma cũng quyết định đưa con sang tận Hồng Kông còn cả nước Mỹ, thật sự là quá không bình thường, Ngô Trác Hy đứng bên cạnh trong lòng bình luận.

Chuyện này càng nói càng lạc đề, đâu có phụ thân nào đối với con trai như vậy a, mặt Vô Tình trầm xuống nhưng vẻ mặt ngây dại kia vẫn rất đẹp.

Được rồi, Vô Tình thật sự sợ Lâm ba ba lại tiếp tục nói ra cái gì nữa rồi: “Con nhớ, người là ba ba con, thế nhưng con thật sự không có chút ấn tượng nào! Chẳng hạn như mẹ, em trai, em gái…”

>-< “Nhớ ra ba ba là được rồi!” Lâm ba ba lần thứ hai hùng hổ ôm Vô Tình. Đứa con này của lão thật sự quá gầy, cánh tay đôi chân thật sự không có tí thịt! Nội tâm Lâm ba ba lại sầu não thêm một trận.

“Ba ba đưa con về nhà, con cũng không cần đóng phim nữa, dù sao việc làm ăn của gia tộc sau này đều giao lại hết cho con!” Lâm ba ba mạnh mẽ yêu cầu. Lão thật sự là hối hận lúc đó chịu không được sự tấn công như viên kẹo bọc đường của con trai, cư nhiên để hắn đi trên con đường diễn viên này, nhất là để con trai xinh đẹp biết bao của lão đi khắp nơi biểu diễn, khiến cho ngay cả mình cũng không thể xem được.

“Thế nhưng phụ thân đại nhân, con còn muốn ở lại Hồng Kông!” Vô Tình không nghĩ đã nói.

“Còn ở lại Hồng Kông làm gì?” Lâm ba ba hoàn toàn không chú ý đến chữ nghĩa lệch lạc của con trai.

“UNCLE, hợp đồng của Lâm Phong với TVB vẫn còn chưa hết hạn…” Ngô Trác Hy cẩn thận nhắc nhở Lâm ba ba.

Lâm ba ba bắt đầu nổi giận: “Lẽ nào Lâm gia chúng ta không có tiền sao, một cái hợp đồng nho nhỏ, có thể bồi thường bao nhiêu tiền? Huống hồ với bộ dạng nó bây giờ còn có thể diễn được cái gì chứ!” Quả nhiên tác phong quân nhân cường hãn. Ngô Trác Hy ngậm miệng lại. Lâm Hoa Quốc hắn không dám đùa, cũng không thể trêu vào.

“Ba, người đã đồng ý để con đi trên con đường của con, con còn nhớ!” Vô Tình bởi vì thích Lâm Phong, cho nên mọi thông tin liên quan đến Lâm Phong hắn đều ghi nhớ trong lòng.

O-O “Con không hoàn toàn mất trí nhớ?” Lâm ba ba ngạc nhiên.

“Chuyện con thích nhất định sẽ không quên, ba, người coi như chiều con một lần đi!” Hai mắt Vô Tình tràn ngập lệ trong suốt, lông mi thật dài, cùng với vẻ thương cảm mà lại ai oán. Một lần nữa lại khiến Lâm ba ba mềm lòng, lão không thể chịu nổi chính là chiêu này của con trai, thật sự là khiến lão yêu chết được…. Cho nên lão cũng không biết vì sao lại hơi ngẩng đầu, rồi vì sao mà lại gật đầu đồng ý. Đây là Lâm ba ba a, thì ta Lâm Phong là tử huyệt của lão. Ngô Trác Hy tiếp tục độc thoại.

“Ron, A Phong có chuyện gì thì báo cho ta biết… Còn nữa, ta muốn ngươi lập tức đổi phòng bệnh hạng nhất cho nó, còn nữa gọi một hộ lý cá nhân cho nó… còn nữa… nói chung ngươi giúp ta chiếu cố nó!” Lâm ba ba nghiễm nhiên xem Ngô Trác Hy như là người hầu trong nhà của mình. (mặc niệm cho bạn Ron, bị chà đạp dữ quá _.__!!!)

“Ân, vậy được rồi, Ron, thật sự cảm ơn cháu!” Lâm ba ba sau khi phân phó xong mọi chuyện, đột nhiên cảm giác được người trước mặt dù sao cũng chỉ là một hảo hữu của con trai, vừa rồi có phải là đã ác liệt quá không, liền khách khí trở lại. Ai, mọi việc sao lại loạn lên vậy a, Lâm ba ba ôm đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK