Sau 1s sững lại, mặt tôi đỏ phừng phừng. Tôi cuống lên nhìn xung quanh xem có ai gần đó để giúp đỡ không. Thời gian cứu được chỉ chưa tới 5 phút.
Xung quanh không một bóng người, chỉ có tiếng gió rin rít bên tai.
"Có...có ai không...". Tôi hét.
Tôi đang không biết nên làm thế nào nữa thì một bóng người lao vút từ phía bên kia cầu sang, miệng hét to: "Thu!! THUUUUUUU!!!".
Bóng người đó lao vút lên thành cầu rồi nhảy xuống dòng nước bên dưới. Tôi hết sức thảng thốt. Phía đằng sau, một đám người chạy theo, lố nhố. Hình như người kia lao xuống để cứu người con gái đã nhảy xuống. Đám đông bám vào thành cầu nhìn xuống dưới dòng nước đang chảy, nhao nhao lên.
Tôi cũng run rẩy bước lên chiếc cầu gỗ cót két để xem chuyện gì sắp xảy ra. Đám đông hình như là người dân trong làng. Họ đang lo lắng nhìn xuống dòng sông.
"Đâu...đâu rồi..Không thấy cái Thu nữa..."
"Chìm rồi...Không thấy nữa..."
Tôi cố gắng lại gần thành cầu để nhòm 1 cái xuống.
Dưới dòng nước, bóng người vừa nhảy xuống đang vẫy vùng, ngụp lặn để tìm cô gái tên Thu tự vẫn. Bóng dáng nạn nhân đã chẳng thấy đâu. Người cứu trông cũng có vẻ hơi đuối sức rồi.
Tôi chỉ dám nhìn thế thôi rồi lùi lại. Chiếc cầu này được lắp ván, những chiếc ván đã thủng lỗ chỗ, lộ cả dây thép dây thừng phía dưới ra. Tôi nuốt nước bọt rồi ngẩng lên nhìn thẳng. Cảm giác chông chênh đáng sợ quá.
"Lên đi cháu ơi!"
"Chị Hiệp! Chị Hiệp ơi...thôi lên đi..."
"Về thôi!!!!!! Đừng cố nữa..chìm rồi..."
Đám đông hét xuống phía dưới.
Hóa ra người dũng cảm lao xuống cứu người là một cô gái. Hành động quá sức nguy hiểm. Cây cầu không quá cao nhưng nhảy thẳng xuống như vậy cô gái cũng dễ mất mạng như chơi.
"Chết rồi...Con bé không chịu thôi...Nó đuối mất..." Đám đông xì xào, rất lo lắng cho số phận của cô gái dưới kia.
Tôi sốt ruột lại cố gắng ngó xuống. Quả thực cô gái đang chới với nhưng vẫn cố lặn xuống vài lần nữa, không muốn bỏ cuộc. Bỗng đâu từ trên bờ phía đối diện, dưới chân cầu, một thanh niên lao thẳng xuống sông, bơi lại gần cô gái kia và kéo bằng được lên bờ. Phía trên bờ có thêm vài thanh niên khác đang mang dây thừng quăng ra.
"May quá! Thằng Vũ xuống cứu rồi...".
"Khổ thân cái Thu quá..." Một người nghẹn ngào. Tôi cũng không rõ lí do tại sao cô gái đó lại nhảy cầu tự vẫn.
Cô gái được kéo lên bờ vẫn cố giãy giụa đòi xuống lại. Chắc cô gái vừa nhảy cầu có mối quan hệ mật thiết với cô gái này.
"Con ơi! Con ơi!!"- Một người phụ nữ chạy từ sau lưng tôi, tóc tai rối bù, mặt mũi méo xệch.
"Con tôi đâu rồi...Có cứu được nó không ạ?..." Người phụ nữ là mẹ của nạn nhân cuống cuồng hỏi.
Người dân xung quanh ôm chặt lấy vai người phụ nữ an ủi. Mặt ai cũng lộ rõ vè đau buồn. Bà mẹ khóc lóc thảm thiết làm tôi thắt lòng lại. Tôi không biết nên làm gì với thảm cảnh ấy, tôi đứng đây như người thừa.
"Loại vong ma hồn quỷ ác độc!!!" Người mẹ hét lên.
Chẳng có nhẽ...? Lại 1 nạn nhân nữa ư?
Tôi chợt nhận ra mình đã lần khân ở đây hơi lâu. Tôi phải vào địa chỉ trong làng.
Thế là tôi bước tiếp qua cây cầu gỗ nhỏ, bỏ lại đám người sau lưng.
Ngôi làng Độc Kiều nằm trên một hòn đảo riêng biệt. Lối vào hòn đảo duy nhất là băng qua cây cầu này, thế nên làng mới tên là Độc Kiều- chỉ 1 cầu. Con sông chảy từ trong thành phố Khánh Hòa qua hòn đảo này rồi chảy ra biển. Vùng sông này nằm ở cửa biển, xác người rơi xuống có khi bị cuốn ra ngoài biển nếu như không giăng lưới kịp thời.
Đi gần đến cuối cầu, tôi mới để ý có một thằng bé tầm 8,9 tuổi đang ngồi bệt ở đó, ngó nghiêng về phía đám đông. Trên tay nó có một quyển sổ và một chiếc đèn pin. Trán nó đầm đìa mồ hôi. Lúc nãy tôi không thấy nó, chắc chính nó là người chạy vào báo cho dân làng biết về vụ tự tử. Nó cầm mấy thứ đó ở đây làm gì nhỉ? Tôi hơi tò mò nhưng đang vội nên không kịp hỏi. Mới vào đây đã chứng kiến mấy sự lạ rồi.
Vào đầu làng, tôi gõ cửa để hỏi dò nhà khách trong làng tìm người.
Theo chỉ dẫn, tôi đến 1 nhà khách nhỏ, bước vào để hỏi phòng thân chủ và tiện kiếm luôn phòng nghỉ qua đêm . Tôi không sao liên lạc được với người nhà nạn nhân. . Người chủ nhà khách nói rằng hiện giờ phòng của ông Lãng không có ai, ông Lãng đã đi ra khỏi phong từ sáng sớm cùng với 1 số người nhà.
"Anh cũng là người nhà của anh Lăng à?"
"Không...Tôi đến giúp đỡ chút thôi...Thế vụ đó là sao ạ?" . tôi hỏi dò.
Bà chủ chép miệng, bắt đầu kể lể.
" Anh Lăng tự tử đấy...Giờ còn chưa tìm thấy xác đâu...Trước đó vẫn còn vui vẻ đi làm lắm. Lâu lâu lại có vụ tự tử mà không sao rõ nguyên nhân...Cũng chính vì thế mà làng này ngày càng vãn người qua kẻ lại đấy. Mấy người làm dịch vụ như tôi cũng sắp chết đói rồi. Khách toàn là thân quyến của nạn nhân về đây thôi, khách du lịch chẳng thấy đâu. Ngày trước chỗ này cũng đông vui nhộn nhịp lắm. Sau làng này có một bãi biển khá hoang sơ, thu hút một lượng khách du lịch thích cảnh đẹp tự nhiên. Thế nên nhà tôi mới kinh doanh nhà khách nhà nghỉ này đấy. Nhưng mà tầm gần chục năm trở lại đây nhiều vụ tự tử quá nên lượng khách cứ giảm dần...Gần đây có chợ đầu mối khá nổi tiếng nên mối lái về đây sinh sống cũng nhiều...Thế mà..."
"Cũng khó hiểu nhỉ. Để tôi tìm hiểu xem sao...". Tôi nhận phòng, cất vali đồ đạc rồi nằm nghỉ trên phòng, đợi gia đình thân chủ về. Tôi nằm ngủ thiếp đi tới tận 1h30 chiều mới tỉnh dậy. Tôi chạy xuống dưới hỏi xem ông Lãng đã về chưa nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu. Kì lạ nhỉ. Hẹn tôi rồi mà lại cư xử thế này.
Tôi đưa số điện thoại nhờ bà chủ gọi cho nếu như gia đình ông Lãng về rồi quyết định ra ngoài thăm thú xem thế nào, rồi tim chỗ ăn luôn.
Vừa dợm bước ra khỏi cửa, bà chủ nhà nghỉ nói với theo: "Lạ nước lạ cái anh đừng có về muộn quá nhé!"
Tôi ậm ậm ừ ừ rồi đi ra ngoài, thăm thú ngôi làng. Sáng nay nghe bà chủ nói sau làng có bãi biển hoang sơ nên tôi cũng muốn ra ngắm thử.
Ngôi làng này cũng đơn giản, có đầy đủ nhu yếu phẩm, chỉ không có hàng ăn hoặc đã đóng cửa vì lỗ. Giữa làng có một bồn nước lớn trên cao, nghe người dân nói là để trữ nước sinh hoạt trong làng, vì sông giáp biển nên nước sông là nước lợ, không thể dùng làm nước sinh hoạt được. Người dân ở đây chủ yếu làm nghề đánh bắt hoặc chở khách, buôn bán, thương lái,...
Ở trong một môi trường bao quanh toàn nước thế này, quả thực tôi cảm thấy không thoải mái lắm. Tôi vẫn thích ở trên núi hơn. Thế nhưng nỗi sợ nước của tôi không phải nỗi sợ cùng cực, khi bất đắc dĩ tôi vẫn phải làm việc và sống chung với nó.
Khi đã đến đây rồi, tôi phải đi tìm hiểu xem sao. Thế nên, tôi tìm đường ra bãi biển sau đảo. Quả thực cảnh đẹp hút tầm mắt. Đó là một bãi biển hoang sơ, đầy đá dặm, bãi đá sắc nhọn, hùng vĩ. Biển gầm gào tung bọt trắng xóa. Sóng ở đây hơi lớn nên chỉ là bãi biển khám phá trải nghiệm chứ chưa thể là bãi biển thương mại được. Ở ngoài biển còn có tấm bảng ghi "Sóng dữ, lưu ý không bơi ra xa bờ." Tôi chỉ dám đứng ở xa xa quan sát biển ch không dám lại gần sóng nước.
Bãi biển chỉ có lác đác vài người đang nghịch nước, tắm biển, chụp hình. Tuy nhiên tôi lại nhìn thấy một bóng người nhác quen đang ngồi trên một gò đá sát biển. Cô gái đó mặc nguyên chiếc áo sáng nay- cô gái đã dũng cảm nhảy xuống dòng sông để cứu bạn mình.
Tôi tò mò tiến lại gần nhưng chẳng dám hỏi chuyện. Cô gái chỉ tầm trạc 30 tuổi, trẻ hơn tôi những hơn 10 tuổi. Cô gái để tóc ngắn như con trai, làn da rám nắng, thân hình rắn rỏi trong chiếc áo sơ mi màu xanh, bảo sao tôi cứ nhầm là con trai. Khuôn mặt cô gái lộ rõ nét đau khổ không sao lẫn đi được, chỉ khác là không có những giọt nước mắt chảy xuống. Tay cô gái nắm chặt thứ gì đó, cứ mở ra xem rồi nắm lại, mắt nhìn xa xăm.
Tôi muốn tìm hiểu thêm về những điều bí ẩn trong những vụ tự tử, mới đánh liều.
"Này em gì ơi..."
Cô gái quay ra
"Gì thế chú...?"
Tôi giật thót. Mình trông già đến thế cơ à?
"Anh thôi gì mà chú...Xin chia buồn với em nhé. Sáng nay, có cô gái nhảy cầu, là...người thân của em à...?"
"Nó là...bạn thân nhất của cháu à em..." Cô gái đáp cụt lủn rồi lại quay đi. Có vẻ cũng là người kiệm lời.
"Sao..cô bé ấy lại làm thế? Xin lỗi anh hỏi hơi vô duyên nhưng anh đang cần tìm hiểu một số chuyện..."
"Anh là nhà báo à? Nhà báo thì biến đi, tôi không tiếp đâu..." Cô gái nhìn tôi giận dữ rồi đứng phắt dậy bỏ đi, làm tôi không kịp nói thêm câu nào. Quá ư quyết liệt.
Tôi cũng đành thẫn thờ bỏ đi, tìm đường quay lại thành phố để mua chút đồ ăn với vài thứ dụng cụ cá nhân tôi lỡ mang thiếu.
Tôi đi thật nhanh qua cầu và vẫn thấy thằng bé sáng nay ngồi ở đó. Nó là người chứ không phải ma. Nó thấy tôi thì nhìn chằm chằm rồi cúi xuống ghi cái gì vào quyển sổ. Tôi đi thẳng qua cầu, không nhìn xuống dưới.
Tôi phải đi bộ hơn cây số mới bắt được xe đi. Không thể ngờ đây từng là 1 khu du lịch. Lang thang trên thành phố cả chiều, tôi quay trở lại hòn đảo khi trời đã xâm xẩm tối.
Bước xuống con dốc dẫn đến cây cầu, tôi lại thấy cảnh tượng đông vui bất ngờ.
Trên cầu lố nhố người đứng, họ đang yên lặng nhìn sang hai bên cây cầu. Chắc là có đoàn du lịch mới đến chăng.
Tôi vui vẻ bước về phía cây cầu để về đảo thì một ánh đèn pha rất gắt chiếu thẳng vào mắt tôi. Ánh đèn chiếu từ phía bên kia cầu sang.
Tôi nhíu mắt lại rồi mở ra.
Đoàn người đã hoàn toàn biến mất không một dấu vết, chỉ có tiếng nước chảy ầm ì lạnh lẽo dưới chân cầu. Người tôi lạnh toát, da gà nổi hết cả lên. Khung cảnh vừa rồi tôi nhỉn thấy chỉ là ảo giác, hay là vong ma?
Ánh đèn kia vẫn nháy nháy về phía tôi. Tôi nhìn kĩ hơn thì nhận ra ngọn đèn bắt nguồn từ ánh đèn pin của thằng bé tôi nhìn thấy ban sáng. Nó vẫn chưa về ư? Nó đang vẫy vẫy tay gọi tôi mau sang cầu.
Tôi ôm chặt hai cánh tay rồi đi gần như chạy qua cầu, lòng dấy lên chút sợ hãi. Cây cầu khẽ rung lên trong từng bước chân.
Khi tôi tiến dần lại gần phía thằng bé thì ánh mắt vô tình đảo xuống dưới chân.
Qua một chiếc lỗ nứt nẻ dưới tấm ván gỗ lót cầu đã mục, một con mắt trắng dã đục ngầu đang nhìn lên tôi chằm chằm.
1