• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit by Lá & Beta by Ánh








Cuộc sống ngày đầu tiên xuyên không của Tiêu Sắt Sắt không được yên bình.



Đầu tiên là bị trợ lý Trương cảnh cáo nghiêm khắc về cái nồi mà cô oan ức cõng, tiếp theo lại bị Bạch Cố Kiềm “bạo lực gia đình”, đến tận hôm sau lưng cô vẫn còn hơi đau.



Nắng sớm mờ mờ, dưới tiếng sóng biển dạt dào, Tiêu Sắt Sắt rời giường với một đôi mắt thâm quầng. Cô không có tâm trạng thưởng thức cảnh mặt trời mọc trêи biển, mang dép lê đi tới buồng vệ sinh.



Nước ấm từ vòi trút xuống, hơi nước làm tấm gương bị phủ một lớp sương mờ.



Nhìn bóng người mơ hồ trong gương, Tiêu Sắt Sắt mới nhớ là mình chưa biết mặt mũi nguyên chủ trông thế nào. Cô dùng tay gạt đi hơi nước, khuôn mặt trong gương làm cô ngây ngẩn cả người…



Cơ thể này giống cô tới tận tám phần, hai phần còn lại cũng chỉ khác nhau ở chỗ lông mày.



Lông mày của nguyên chủ thon dài, khóe mắt hơi hơi rủ xuống, còn của cô thì lại lộ vẻ khí khái. Tuy rằng là khác biệt rất nhỏ nhưng lại làm cho khí chất toàn thân thay đổi, toàn bộ đường nét trêи khuôn mặt dường như dịu dàng thanh tú hơn rất nhiều.



Tiêu Sắt Sắt chớp mắt với chính mình trong gương, lòng cảm thán: Nếu chỉ nhìn vào gương mặt này thì không thể lường được được nguyên chủ lại là một nữ phụ độc ác mà.



Lại nói tiếp, quả nhiên là hoàn cảnh giàu có có thể nuôi dưỡng con người ta. Ai có thể ngờ được một tháng trước nguyên chủ chỉ là một kẻ làm công trong quầy bia chợ đêm. Nhà họ Bạch thật sự không hề bạc đãi cô trêи danh nghĩa Thiếu phu nhân, tất cả chi phí ăn mặc đều ở cấp bậc xứng đáng. Dưới sự chăm sóc của mỹ phẩm cao cấp, gương mặt này trở nên vừa trắng vừa mềm, cả người đều giống như thay da đổi thịt.



Tiêu Sắt Sắt lắc đầu, vẫn không thích ứng được với cuộc sống sinh hoạt quyền quý này. Cô nhớ vừa nãy mình lục tủ quần áo rất lâu, vất vả lắm mới tìm được một chiếc hoodie trông có vẻ bình thường giữa đống trang phục sang trọng còn chưa cắt nhãn treo trong đó. Cái áo này có màu xám, rất phù hợp mặc để làm việc nhà.



Nhưng mà vừa thấy nhãn hiệu, Burberry… Tay chân cô lại luống cuống.







Sau khi rửa mặt xong, Tiêu Sắt Sắt vẫn mặc cái áo Burberry kia đi xuống tầng làm bữa sáng cho Bạch Cố Kiềm.



Nhớ lại bộ dáng muốn ăn cơm của Bạch Cố Kiềm mà bất chấp liều mạng với cô tối hôm qua, cô không hề lưỡng lự mà bỏ vào nồi cơm điện hai hộp cơm, nấu đầy một nồi cháo gạo kê. Sau đó lại xào thêm mấy món thanh đạm thích hợp cho người bị bệnh bao tử. Cuối cùng mới đặt tất cả lên bàn ăn rồi chạy lên tầng.



Nếu muốn bắt lấy trái tim của một chàng trai thì đầu tiên phải bắt lấy dạ dày của anh ta đã. Đây là chân lý vạn năm không đổi, Tiêu Sắt Sắt có niềm tin vững chắc vào điều này.



Cô rất tức giận với việc Bạch Cố Kiềm đột nhiên nổi giận tối hôm qua, nhưng sau khi bình tĩnh lại thì cô không muốn so đo với anh nữa.



Việc nguyên chủ quản lý rất nghiêm đã khiến Bạch Cố Kiềm ngộ nhận rằng phải làm việc thì mới được ăn cơm. Nào ngờ anh lại bị cô ngăn cản, tức giận tạo phản là điều đương nhiên.



Bởi vậy có thể thấy, mặc dù chỉ số thông minh chỉ như kẻ ngốc năm sáu tuổi nhưng cũng biết nổi nóng, nóng nảy quá quay ra đánh cô cũng không phải là không thể…



Ngẩn ngơ một lúc, cô đã đi lên tầng hai từ bao giờ. Phòng ngủ của Bạch Cố Kiềm ở ngay sát phòng cô, lúc này cửa phòng đóng chặt, bên trong không có một chút tiếng động.



Tiêu Sắt Sắt gõ gõ cửa: “Bạch Cố Kiềm, anh dậy chưa? Đến giờ dùng bữa sáng rồi.”



Giọng nói của cô truyền qua khe cửa, đợi một lúc lâu cũng không ai đáp lời. Tiêu Sắt Sắt nhấp môi rồi trực tiếp mở cửa.



Phòng ngủ không được quét tước trong thời gian dài nên hơi bừa bộn. Hôm qua rõ ràng là Tiêu Sắt Sắt đã nhặt quần áo rơi trêи đất về chỗ cũ, vậy mà hôm nay chỗ quần áo đấy lại bị lấy ra ném loạn khắp phòng.



Ánh mắt sắc bén của cô phát hiện trong đống quần áo đó có bộ đồ ngủ Bạch Cố Kiềm mặc hôm qua. Người này tuy mất đi ký ức và trí lực nhưng vẫn không thay đổi thói ở sạch, mỗi ngày đều kiên trì thay quần áo mới. Thế nhưng không ai giúp anh ta giặt nên chỉ có thể xếp quần áo bẩn thành đống trong phòng.



“…” Cô chợt nghĩ về tính khả thi của việc dạy Bạch Cố Kiềm kỹ năng sinh hoạt hằng ngày.



Khi Tiêu Sắt Sắt mở cửa vào, người trêи giường cũng đã tỉnh nhưng lại không dám đứng dậy. Anh cuộn mình trong chăn, làm ra vẻ tuyệt giao với cô.



Vì đã trải qua sự việc cướp cơm ngày hôm qua nên Tiêu Sắt Sắt không nóng nảy chút nào, cô biết mình nên làm gì.



Cô từ từ đặt đồ ăn trêи tủ đầu giường rồi lấy một chiếc ghế ngồi cạnh.



Cô không chút lưỡng lự mà múc một thìa cháo, vừa nhai kỹ nuốt chậm vừa chép chép miệng: “Ừm… Cháo hôm nay nấu chín vừa phải, vừa mềm vừa ngọt, vị rất ngon nhé.”



Cô lén đưa mắt quan sát trêи giường. Thấy người trong chăn nhẹ nhàng cử động, khóe miệng cô cong lên, lại tiếp tục gắp thêm một miếng khoai tây xào: “Oa, khoai tây xào này cũng thơm quá đi, đến tôi cũng chảy nước miếng rồi.”



Tuy rằng giọng điệu của cô có hơi làm quá nhưng lời nói lại không hề khoa trương. Mùi hương của mấy món ăn sáng này từ khi vào cửa đã lan ra khắp nơi, hương vị có thể khiến người ta thèm thuồng.



Quả nhiên lúc Tiêu Sắt Sắt cố ý bẹp miệng nhấm nuốt miếng khoai tây, bọc chăn kia bỗng nhiên sụp xuống, hơi nhấc một góc về phía cô, lộ ra nửa khuôn mặt.



Tiêu Sắt Sắt nuốt đồ ăn vào trong bụng, thấy mặt Bạch Cố Kiềm vẫn không cảm xúc như cũ. Anh ta mím chặt môi, tiếng nuốt nước miếng ở cổ họng vang lên làm bại lộ khát vọng của anh với đồ ăn.



Con ngươi nâu nhạt nhìn cô đáng thương vô cùng, rất giống một bé cún nhỏ đang vẫy đuôi lấy lòng.



Tiêu Sắt Sắt mím môi, kìm nén ý cười của mình, gắp một miếng khoai tây đưa về phía trước: “Muốn ăn không?”



Bạch Cố Kiềm không nói chuyện, chỉ thò tay ra lấy. Tiêu Sắt Sắt trừng mắt rút miếng khoai tây về: “Ăn cơm sao lại dùng tay, rời giường đi rồi tôi dạy anh cách dùng đũa.”



Sau khi Bạch Cố Kiềm bị tai nạn xe, kỹ năng sinh hoạt quên hết không còn gì, nguyên chủ lại còn không thèm dạy anh. Cậu thiếu gia nhà giàu có thói ở sạch đáng thương bị buộc phải dùng tay ăn cơm như người ăn xin…



Tiêu Sắt Sắt cảm thấy với trọng trách của mình thì cô vẫn nên dạy cho đối phương một chút kỹ năng sinh hoạt đơn giản. Quan trọng nhất chính là Bạch Cố Kiềm học xong có thể tự lập, sau này sinh hoạt cũng giảm bớt phiền toái cho cô.



Nhưng Bạch Cố Kiềm lại giống như nghe không hiểu, tất cả lực chú ý chỉ rơi vào một vật, ánh mắt cũng theo chiếc đũa của cô nhìn xuống mâm đồ ăn… Cánh tay mảnh khảnh kia không coi ai ra gì mà lại duỗi ra.



“…” Tiêu Sắt Sắt giật giật khóe miệng, kéo mâm ra xa: “Muốn ăn cơm thì phải học dùng dụng cụ ăn đã.” Tốc độ nói của cô cực chậm, còn sợ Bạch Cố Kiềm không hiểu, lại cầm lấy chiếc đũa quơ quơ trước mặt anh: “Thấy không? Chính là dùng như vậy.”



Vẻ mặt Bạch Cố Kiềm ngây thơ, cũng không biết có nghe hiểu lời cô nói hay không. Lúc Tiêu Sắt Sắt đang xét đến việc xuống lầu lấy cái muỗng thì anh xốc chăn lên, thong thả ngồi dậy, sau đó vươn tay cầm lấy một đôi đũa khác trêи bàn ăn.



Cũng không biết có phải là còn lưu ký ức cơ bắp hay không, Bạch Cố Kiềm quan sát chiếc đũa trong tay một chút là đã tìm ra được cách sử dụng chính xác.



Anh nhìn lướt qua Tiêu Sắt Sắt, thấy cô không ngăn cản mới vươn chiếc đũa bắt đầu gắp đồ ăn… Ngậm một miếng đồ ăn vào, lông mi dày hơi run rẩy, con ngươi trở nên sáng ngời lạ kỳ, đồ ăn trong miệng còn chưa cả nuốt liền vươn đũa bắt đầu gắp miếng tiếp theo.



Nhìn biểu cảm cực kỳ thỏa mãn trêи mặt anh, tâm trạng Tiêu Sắt Sắt cũng tốt lên theo.



“Ăn ngon không?” Cô dịu dàng hỏi.



Bạch Cố Kiềm vẫn không nói lời nào. Tiêu Sắt Sắt nhíu mày, cảm thấy nếu muốn sống thoải mái ở nhà họ Bạch thì phải dạy anh ta cách giao lưu với người khác.



Vì thế cô chuyển mâm ra xa một chút, hỏi lại lần nữa: “Ăn ngon không? Nếu ăn ngon thì nói là ăn ngon.”



Thấy đồ ăn ngon bị lấy đi, Bạch Cố Kiềm buồn bực ngước về phía cô. Nhìn cánh môi đỏ mọng của cô phát âm hai từ cuối, anh cũng nhịn không được mà ɭϊếʍ môi.



Bỗng nhiên ngộ cái gì, anh gằn từng chữ nói: “Ăn, ngon!”



“Đúng vậy, chính là như vậy đó!” Tiêu Sắt Sắt vội vàng khẳng định, chuyển mâm về lại cho anh.



Bạch Cố Kiềm nhìn cái mâm trong tay, lại ngẩng đầu nhìn cô, biểu cảm kinh ngạc giống như sợ cô sẽ lập tức đổi ý, tốc độ ăn cơm nhanh hơn rất nhiều.



Nhưng có điều không giống là, mỗi khi anh ăn một miếng đều sẽ ngẩng đầu lên nói một câu “Ăn ngon” với Tiêu Sắt Sắt, hoàn toàn biến hai từ này trở thành chú ngữ ăn uống, làm cho Tiêu Sắt Sắt tức cười.



Đời trước cô mồ côi từ nhỏ, mẹ đẻ lại tái giá sớm. Lúc còn rất nhỏ cô đã sống ở nhà dì, việc nấu cơm này tập mãi thành quen, ngay cả người thân của cô cũng coi việc này là chuyện vô cùng bình thường. Trước nay chưa có ai biểu hiện thích như Bạch Cố Kiềm, cảm giác được người khác khen làm Tiêu Sắt Sắt có chút lâng lâng.



Cô nhịn không được cười rộ lên, hai lúm đồng tiền bên má như ẩn như hiện, cười lên làm khuôn mặt vốn đã thanh tú lại càng thêm phần quyến rũ.



Bạch Cố Kiềm vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cảnh này, ngạc nhiên tới nỗi đồ ăn trong miệng cũng quên nuốt xuống.



“Anh nhìn tôi làm gì? Mau ăn đi.” Tiêu Sắt Sắt cười hỏi, cũng cầm lấy chiếc đũa dùng cơm với anh.



Một bữa sáng tưởng chừng bình thường nhưng nhờ mấy tiếng “Ăn ngon” của Bạch Cố Kiềm mà bị hai người quét sạch sẽ.



Lúc dùng cơm cực kỳ ấm cúng, tới khi Tiêu Sắt Sắt dọn dẹp chén đũa mới nhớ tới một vấn đề trí mạng.



Bạch Cố Kiềm có ăn nhiều quá hay không…



Trước khi đi, nhân viên y tế đã dặn dò phải cho anh ăn đồ ăn dễ tiêu hóa, Tiêu Sắt Sắt vẫn luôn nhớ trong đầu. Nhưng mà anh ăn cơm no như vậy thì bệnh bao tử cũng khó có thể khỏi.



Tiêu Sắt Sắt còn đang lo lắng Bạch Cố Kiềm có ăn nhiều quá dẫn đến việc khó tiêu hay không thì người bị bệnh bao tử kia lại tùy tiện chui vào trong chăn bắt đầu đóng giả rùa đen.



“Vừa ăn cơm xong không thể nằm ngủ ngay được, mau đứng lên đi lại đi.” Tiêu Sắt Sắt kéo chăn ra để lộ một góc hở, có thể thấy đầu tóc đen nhánh hỗn độn của Bạch Cố Kiềm.



“Rời giường rời giường, không đứng dậy thì không thể ăn trưa được.”



Nhưng mà hiện tại Bạch Cố Kiềm đã ăn no căng, sức hấp dẫn của đồ ăn ngon với anh đã hết, cả người nằm trêи giường không di chuyển.



Tên ngốc này, da mặt còn rất dày.



Tiêu Sắt Sắt giật giật khóe miệng, nhớ trước kia khi em họ con của dì cũng không nghe lời người lớn thì phải lôi đồ vật nhóc thích ra mới dụ được.



Bạch Cố Kiềm thích cái gì nhỉ? Tiêu Sắt Sắt chán nản suy nghĩ, nhưng mà trong trí nhớ của nguyên chủ ngoại trừ đồ vật mà cô thích thì không hề có bóng dáng của Bạch Cố Kiềm…



Cô đành phải bất đắc dĩ hỏi thử: “A Kiềm muốn ăn đường không? Anh rời giường tôi sẽ cho anh.”



“…” Bạch Cố Kiềm mặt không cảm xúc mà nhìn cô, đôi mắt cũng không chớp, như là muốn nói: Đường là cái gì vậy, rất hiếm lạ sao?



Mặt Tiêu Sắt Sắt cứng đờ, cô liếc ngang liếc dọc rồi nói: “A Kiềm có thích mấy món đồ chơi hay không, tôi có cực kì nhiều nhé. Anh biết Ultraman không, chính cái người biubiubiu đánh quái vật đó.”



Cô vừa nói vừa bắt chước động tác kinh điển của Ultraman.



Lần này Bạch Cố Kiềm lại có phản ứng, khóe miệng anh cong lên, con ngươi nâu nhạt ánh lên ý cười.



Nhưng anh cười không phải vì cảm thấy hứng thú mà là bị động tác của cô chọc cười.



Trong nháy mắt, Tiêu Sắt Sắt cảm thấy cô còn giống kẻ ngốc bị tai nạn xe cộ đâm hỏng đầu óc hơn cả Bạch Cố Kiềm…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK