—
Không ngờ Bạch Cố Kiềm lại biết chơi dao, hơn nữa trông bộ dạng đó của anh còn rất thuần thục…
Tiêu Sắt Sắt trố mắt nhìn thanh dao sắc bén kia cứ xoay tròn nhảy múa “xoẹt xoẹt xoẹt” trong tay Bạch Cố Kiềm, nếu như lúc này ném một cái củ cải lên thì có lẽ đã bị anh chẻ thành một đóa hoa.
Tiêu Sắt Sắt nuốt nước miếng một cái rồi rụt cổ tránh xa một chút, một cử động nhỏ xíu này của cô vẫn khiến anh chú ý tới. Bạch Cố Kiềm quay đầu nhìn qua, dao trong tay cũng vạch ra một đường cong xinh đẹp rồi thuận thế thu về vỏ dao.
Ngón tay thon dài như ngọc sáng bóng dưới ánh đèn, hình ảnh này đối với một tay khống mà nói chính là một màn thưởng thức vui vẻ, đương nhiên là nếu bỏ qua dao trong tay anh thì càng hoàn mỹ hơn.
“Anh, sao anh lại biết chơi thứ này chứ?”
Cô hỏi bằng giọng không chắc chắn lắm: “Mấy thanh dao này đều là lúc trước anh mua à?”
Ánh mắt của Bạch Cố Kiềm tập trung trêи thanh dao kia, đỉnh lông mày hơi nhíu lại giống như đang nghi ngờ tại sao mình lại quen thuộc với thứ đồ vật này như vậy.
Nhưng lông mày của anh nhanh chóng giãn ra rồi ngồi xuống bỏ lại mấy thanh dao rải rác vào trong hộp.
Ánh mắt của Tiêu Sắt Sắt nhìn theo bóng dáng của anh, nhìn thấy Bạch Cố Kiềm xem hộp dao kia như bảo bối mà bỏ vào một nơi bí mật nhất trong nhà kho.
Hai ngày sau đó, trừ đi ngủ và ăn cơm thì anh lại có thêm một sở thích là đem hộp vào phòng rồi ngẩn người nhìn mấy dao cụ kia.
Tiêu Sắt Sắt đoán có lẽ đó là đồ vật mà Bạch Cố Kiềm yêu thích nhất trước khi anh xảy ra chuyện, nhưng chuyện mất trí nhớ lại khiến anh vừa quen thuộc lại vừa xa lạ với đồ vật cũ nên anh nhất thời không thể ra khỏi cảnh khốn cùng.
Cô báo chi tiết về sự bất thường của Bạch Cố Kiềm cho Bạch Thơ Ly nghe, đối phương không hề cảm thấy bất ngờ chút nào mà còn cho cô một đáp án rất kinh ngạc.
“Có lẽ là cậu của A Kiềm đã cho em ấy mấy thứ đó rồi…”
Bạch Thơ Ly nói trong điện thoại: “Ông ngoại của Bạch Cố Kiềm là người Ý, bà ngoại của là Hoa Kiều ở nước ngoài. Lúc còn bé em ấy đã từng đến đảo Sicilian sống nên có lẽ đã thích mấy thứ này vào khi đó, nhưng mà tôi rời nhà sau năm mười tuổi, lúc gặp lại nhau là đã trưởng thành nên tôi cũng không biết em ấy đã trải qua những gì trong tuổi thơ nữa.”
“Thì ra là vậy…” Tiêu Sắt Sắt kinh ngạc không nói nên lời.
Chẳng trách màu mắt của Bạch Cố Kiềm lại khác với đa số người khác, gương mặt của anh cũng có nét nhất, không ngờ anh lại là con lai.
Hơn nữa lúc nhắc đến đảo Sicilian, trong đầu cô chỉ có thể liên tưởng đến mấy bộ phim phản động, chẳng lẽ…
Thấy cô trầm mặc một hồi lâu, Bạch Thơ Ly mơ hồ nhận ra được gì đó nên khẽ cười một tiếng: “Cô Tiêu đừng lo lắng, ông ngoại của A Kiềm là một người làm ăn đứng đắn, trong sạch, nếu không thì ông ấy cũng sẽ không để con trai và con gái bay về nước phát hiện trong giới thương nghiệp. Hơn nữa ông nội của tôi và nhà bọn họ vẫn luôn giữ liên lạc, sao chúng tôi có thể đụng đến mấy hoạt động phạm pháp kia được chứ.”
Bạch Thơ Ly nói chuyện trầm ổn có trình tự, vừa nghe là biết chị ta là một tay chuyên tiếp xúc đến chuyện làm ăn trong nhà. Cô tính toán thời gian, có lẽ bây giờ đã rất gần lúc chị ta kế thừa xí nghiệp nhà họ Bạch trong kịch bản rồi.
Nói đến đây, Tiêu Sắt Sắt không khỏi suy đoán ác ý: Có phải Bạch Thơ Ly gấp rút muốn làm cho Bạch Cố Kiềm khôi phục như vậy là vì chị ta sợ ông ngoại của anh tạo áp lực không?
Nhưng cô còn chưa kịp suy nghĩ tỉ mỉ thì quả nhiên bên Bạch Thơ Ly lại hỏi tiếp vấn đề liên quan đến Bạch Cố Kiềm, cũng đề nghị cô thử dẫn anh đi ra ngoài thư giãn một vòng, tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Đương nhiên ngoài miệng Tiêu Sắt Sắt sẽ đồng ý. Chờ cúp điện thoại, cô ngây ngốc nhìn trần nhà một lát, trái lo phải nghĩ, nghĩ mãi không ra kết quả nên đành phải tự an ủi mình là những chuyện này không có liên quan gì đến cô cả. Nhiệm vụ của cô là không đắc tội tới đoàn của nhân vật chính, chỉ cần chăm sóc tốt cho Bạch Cố Kiềm theo mong ước của bọn họ là được.
Chờ lấy lại tinh thần thì cô mới nhớ ra thời gian nghỉ trưa hôm nay của Bạch Cố Kiềm lại vượt khỏi thời gian làm việc và nghỉ ngơi ngày thường của anh. Cô nghi ngờ đi tới phòng anh xem thử thì thấy anh cũng đang ngẩn người nhìn ra cửa sổ.
“A Kiềm…” Tiêu Sắt Sắt khẽ đi qua.
Thời tiết hôm nay rất tốt, một tia nắng xuyên qua cửa sổ đúng lúc chiếu vào giữa lông mày anh nhuộm lông mi thành một màu vàng óng, đáy mắt phản chiếu ra màu xanh của biển sáng chói như sao, một phần tư gen con lai kia bỗng chốc trở nên rõ ràng.
Bạch Cố Kiềm nghe thấy tiếng của cô thì quay đầu lại, trong đôi mắt hờ hững hiện lên ý cười. Cô còn chưa kịp chuẩn bị thì anh đã giơ hai tay ra ôm lấy cô, trêи người đều là hương vị của nắng.
Giờ phút này Tiêu Sắt Sắt có cảm nhận thế nào? Có lẽ là một người vốn không thần tượng idol lại đột ngột get được điểm moe của fan chị gái và fan ma ma, đối mặt với một thiếu niên vừa ôn nhu ngoan ngoãn vừa ỷ lại vào mình thật sự rất dễ khiến người ra sinh lòng muốn bảo vệ.
Nhớ đến đề nghị vừa rồi của Bạch Thơ Ly, Tiêu Sắt Sắt híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ rồi vỗ đầu của anh, sau đó hỏi: “Thời tiết tốt thế này, chúng ta ra ngoài chơi được không?”
Cô vừa nói xong, Bạch Cố Kiềm lập tức ngẩng đầu nhìn cô.
“Anh xem bên ngoài cũng không có ai, chỉ có hai người chúng ta ra ngoài thôi.”
Cô chỉ ra ngoài cửa sổ, góc nhìn của căn phòng này toàn là biển cả, ngay cả bãi cát cũng không nhìn thấy được nên đương nhiên là không nhìn thấy người rồi.
Cũng không biết là câu nói này của cô làm Bạch Cố Kiềm dao động hay là vẻ mặt ngóng trông của cô làm cho Bạch Cố Kiềm không đành lòng, không ngờ anh lại không hề phản đối đề nghị của cô.
Bị nhốt trong biệt thự nhiều ngày như thế cuối cùng cũng có thể ra ngoài một chuyến, Tiêu Sắt Sắt mang theo tâm trạng vui vẻ trở về phòng mình tìm kiếm một bộ quần áo thích hợp để đi dạo bãi biển, sau đó lại choàng thêm một tấm khăm lụa chống nắng bên ngoài, đội nón che nắng ra khỏi phòng.
Bạch Cố Kiềm vẫn mặc bộ quần áo kia mà đứng nguyên tại chỗ. Anh nhìn thấy bộ dạng rực rỡ hẳn lên của Tiêu Sắt Sắt thì đôi mắt sáng lên, ánh mắt vẫn dính chặt lấy cô không rời.
“Trông có ổn không?” Tiêu Sắt Sắt tự luyến tạo dáng.
Mặc dù Bạch Cố Kiềm không nói chuyện nhưng vẻ mặt kinh ngạc và vui vẻ của anh đã đủ thỏa mãn lòng hư vinh của Tiêu Sắt Sắt rồi.
Cô cười đẩy anh một cái: “Vậy anh cũng mau đi thay quần áo khác đi.”
Sau khi đẩy Bạch Cố Kiềm lên phòng giữ quần áo trong phòng ngủ của anh, chỗ này đều được Tiêu Sắt Sắt thu dọn qua nên cũng trở nên gọn gàng ngăn nắp.
Trong tủ chứa quần áo treo đầy áo khoác mà đã lâu rồi anh không mặc ra ngoài, cô liếc mắt nhìn qua, tất cả đều là vải màu tối, hơn nữa kiểu dáng cũng gần giống nhau.
Lúc trước dọn dẹp căn phòng này, Tiêu Sắt Sắt đã kinh ngạc với thẩm mỹ trước kia của anh, bây giờ cô chỉ cần bình tĩnh tìm ra một cái áo sơ mi đen nhẹ nhàng, thông thoáng cho Bạch Cố Kiềm thay mà thôi.
“Phải gài nút áo sơ mi từng cái từng cái một cho đúng và chỉnh tề, nếu như quần rộng thì đeo thắt lưng vào là được.” Cô dặn dò Bạch Cố Kiềm từng cái một rồi để lại một mình anh ở lại trong phòng thay quần áo.
Lúc chờ ở bên ngoài, Tiêu Sắt Sắt chợt nhớ ra trong nhà kho còn có một bộ đồ chơi xúc cát nên vội vàng đi dời ra. Chờ lúc cô trở lại phòng thì Bạch Cố Kiềm đã thay quần áo xong rồi.
“A Kiềm, em đem…”
Tiêu Sắt Sắt gọi bóng người cao lớn màu đen kia, chờ khi Bạch Cố Kiềm quay đầu lại, cô lại sửng sốt quên cả lời tiếp theo của mình.
Người đàn ông mặc áo sơ mi đen đứng ở góc ngược sáng, gương mặt anh tuấn, vẻ mặt hờ hững, cả người tản ra một loại khí tràng khiến người ta khó đến gần. Sau khi nghe thấy tiếng gọi của Tiêu Sắt Sắt, vẻ mặt thờ ơ kia mới hơi thả lỏng, trong nháy mắt lại giống như khôi phục về bộ dạng khờ khạo ngây ngô lúc trước.
“Anh thế này… Em thấy không quen lắm…” Tiêu Sắt Sắt nhíu mày thì thào.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy bộ dạng Bạch Cố Kiềm không mặc quần áo ở nhà, khí chất cả người đã trở nên khác biệt quá nhiều nhưng cũng không thể không thừa nhận là màu đen rất thích hợp với anh.
Màu da của Bạch Cố Kiềm vốn trắng hơn người thường, áo sơ mi chỉ gài tới chỗ xương quai xanh nên lộ ra một đoạn đường cong cứng rắn của cổ, không có nhan sắc khác quấy nhiễu nên cảm thấy ngũ quan của anh lại càng thêm sắc sảo.
Nếu như nói lúc trước bởi vì đủ loại hành vi ngớ ngẩn của Bạch Cố Kiềm mà làm anh lộ ra cảm giác thân cận thì bây giờ, bởi vì bộ quần áo này mà đã đánh anh về nguyên hình. Loại kiêu ngạo và lãnh khốc bẩm sinh cũng bộc lộ ra.
Dường như Bạch Cố Kiềm không nhận ra cô đang thất thần, anh vẫn vươn tay dài ra muốn ôm lấy cô như thường ngày.
Tiêu Sắt Sắt còn chưa kịp định hình lại thì đã bị ôm vào lòng, trong mũi toàn là mùi nước hoa trêи quần áo của người đàn ông. Không biết vì sao nhưng nó lại bỗng khiến cô không thích ứng được, vì vậy cô cuống quýt đẩy đối phương ra.
“Anh… Sau này anh không được tự tiện ôm tôi thế này nữa.”
Cô nhíu mày nhìn thấy Bạch Cố Kiềm sững sờ tại chỗ, vẻ mặt vốn không có biểu cảm gì bỗng chốc trầm xuống…