• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3:

 

Mùi máu tanh nồng bốc lên, máu ở thân dưới chảy không ngừng, chiếc váy dài màu trắng nhuộm đỏ máu tươi, ướt đẫm.

 

Đôi mắt mệt rã rời chất chứa mối hận thấu từng chút bị bóng tối bao phủ dần rồi nuốt chửng!

 

Ba năm sau!

 

Sân bay Vân Thành!

 

Giữa đại sảnh sáng rực, hành khách đang xếp hàng lấy hành lí, một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần lặng yên đứng giữa đám đông, như một nguồn sáng thu hút lạ thường.

 

Ánh mắt của cánh đàn ông như thiêu đốt vì mê mẩn, ánh mắt của đám phụ nữ lại ngập tràn ngưỡng mộ và đố kị.

 

Người phụ nữ vận chiếc váy dài bó sát màu đỏ thẫm, làm nổi bật làn da trắng ngần.

 

Gương mặt tuyệt đẹp!

 

Vòng eo thon thả!

 

Đôi chân thon dài!

 

Gợi cảm, quyến rũ, mang sức hút chí mạng như loài hoa anh túc!

 

Cánh đàn ông đảo mắt trộm nhìn cơ thể cô, nhưng ngại vì vẻ mặt lạnh lùng nên không ai dám tiến tới bắt chuyện.

 

“Mẹ!”

 

Cậu bé con bên cạnh cất tiếng gọi, đám đông liền trông thấy vẻ lạnh lùng trên mặt người phụ nữ như tuyết đầu mùa gặp được nắng ấm, thoáng chốc đã chảy tan, cô cúi xuống bế cậu bé lên, nhìn vẻ đáng yêu của cậu thực sự không nhịn được thơm “chụt” lên má.

 

Tai cậu bé đỏ bừng

 

Lâm Quán Quán bật cười với phản ứng của cậu chàng.

 

“Bố nuôi gửi tin nhắn, bảo sẽ đợi mẹ con mình ở bãi đỗ xe ngoài cửa ra, kêu chúng ta nhanh lên.” Cậu chàng nghiêm nghị.

 

“Được!”

 

Đối diện với ánh nhìn chòng chọc của đám đông, cậu chàng nhíu chặt đôi mày, cảnh cáo người lạ chớ lại gần.

 

Nhưng dáng vẻ dễ thương lại càng khiến đám con gái xiêu lòng.

 

Đám phụ nữ trong sân bay trầm trồ!

 

Trời ơi!

 

Đáng yêu quá!

 

Cậu bé chừng ba bốn tuổi, nhưng đã chớm thấy được nét đẹp họa thủy, tóc ngắn mềm mại đen nhánh, phần tóc mái lưa thưa che đi vầng trán cao, dưới đôi chân mày lưỡi kiếm là cặp mắt sáng như sao, sống mũi dọc dừa, làn môi hồng phấn tựa hoa anh đào, lại thêm làm da trắng như trừng gà bóc, thực không khác gì người mẫu bước ra từ tạp chí.

 

Đám con gái hai tay ôm ngực!

 

Ôi!

 

Đáng yêu quá!

 

Muốn bắt về quá!

 

Người phụ nữ không ai khác chính là Lâm Quán Quán đã xa Vân Thành ba năm, còn cậu bé bên cạnh chính là đứa con trai cô sinh non ba năm về trước.

 

Ba năm trước, cô chảy nhiều máu sau cú sút của Tiêu Dục, cộng thêm mấy cú đá bồi của Tôn Hà Anh, cô mất máu trầm trọng rơi vào hôn mê sâu.

 

Quả nhiên Tôn Hà Anh muốn tiễn cô về với mẹ mình, nên đã sai người ném cô xuống biển.

 

Có lẽ là số cô chưa tận, đám người Tôn Hà Anh vừa bỏ đi thì biển bắt đầu dậy sóng, cô được sóng biển đẩy dạt vào bờ, được người tốt đưa đến bệnh viện.

 

Sau nửa tháng hôn mê cô mới tỉnh lại.

 

Sau khi tỉnh, trên bụng cô có một vết sẹo do sinh mổ và một đứa con yếu ớt!

 

Kết quả siêu âm trước đó của cô cho biết cô sẽ sinh đôi.

 

Tình trạng của cô khi được đưa vào viện rất khẩn cấp, bác sĩ đã mổ lấy thai nhưng hai đứa trẻ chỉ sống được một, bác sĩ nói, đứa con gái đã mất của cô chết do bị va đập mạnh… tình hình đứa còn sống cũng không mấy lạc quan, sau khi ra đời, cậu con trai có nhiều chỗ bị gãy xương, cả người thâm tím vết máu bầm…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK