Buổi họp hôm nay Giang Úc không đến, nói đúng ra thì hắn có chút không quen.
Bao năm qua, hắn đã quen với ánh mắt tập trung chân thành ấy, ánh mắt của người đó mãi mãi sẽ luôn dừng trên người hắn, cho dù người lạnh lùng như hắn vẫn có thể cảm nhận được tình cảm dịu dàng từ sâu trong nội tâm kia.
Bản thân hắn là người khá lãnh cảm, bao nhiêu nhiệt tình đều dồn vào công việc. Bởi vì từ nhỏ đã có chỉ số thông minh siêu việt, nên lâu nay hắn chỉ thưởng thức những đồng nghiệp làm việc tỉ mỉ theo đuổi sự hoàn hảo — Giang Úc là một trong số đó.
Sự tin tưởng lẫn đánh giá cao trong công việc dần khiến hắn để ý đến Giang Úc nhiều hơn.
Thời đại công nghệ cao và ảo ảnh hóa đã thúc đẩy phong trào đòi quyền bình đẳng cho Omega. Cho đến nay, tin tức tố không còn quyết định môi trường làm việc của con người, nhiều nhất chỉ ảnh hưởng đến sự tương tác mặt đối mặt của con người đối với thế hệ gen tiếp theo. Công ty của hắn thì đặc biệt đa dạng, Alpha, Beta, Omega, ba giới tính gần như đồng đều. Do đó hắn được xuất hiện trên tin tức đế quốc, còn được mệnh danh là một trong những cấp trên theo đuổi sự bình đẳng và đa dạng hóa của con người nhất.
Đối với danh hiệu này hắn chẳng mấy để tâm, cái hắn theo đuổi là hiệu suất công tác lẫn thái độ của cấp dưới.
Hơn nữa –
Hắn lạnh lùng nghĩ, bởi một lý do khác nữa mà hắn được trao danh hiệu này, ấy chẳng phải là vì hắn vẫn còn một bạn đời là Alpha hay sao.
Kể từ khi người nọ và gia tộc của cậu ta đoạn tuyệt quan hệ, tên của cậu ta cũng bị người ta quên béng đi mất. Cái danh mọi người gắn cho cậu ta đều là, người…dùng mọi thủ đoạn dây dưa với Thương Dữ.
Dẫu sao thì người đó cũng không được coi là một Alpha hoàn chỉnh.
Đôi khi Thương Dữ sẽ nghĩ về một alpha tươi cười xán lạn mà hắn lần đầu gặp mặt ở trường trung học đế quốc, cùng với người đàn ông… hiện đang thận trọng trong nhất cử nhất động sau khi lắp tuyến thể Omega giả kia.
Vừa nghĩ đến dáng vẻ co quắp của người ấy, đến cả nụ cười cũng là miễn cưỡng, hắn lập tức càng không muốn quay về cái nơi gọi là…nhà nữa.
Tin tức tố Alpha của người đó là mùi rượu vang đỏ êm dịu tựa biển sâu, là hương vị duy nhất trong số hàng triệu người có thể khiến hắn dừng bước chân lại để hít sâu một hơi – nhưng vì người kia cố tình ngụy trang bằng tuyến thể của Omega nên hơi thở ban đầu đã biến mất tăm, chỉ để lại mùi tin tức tố rẻ tiền duy nhất.
Sau khi hai người họ thành kết, hắn bắt đầu thúc giục Viện Khoa học nghiên cứu cách phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể.
Cảm giác bị sắp đặt này khiến hắn đặc biệt không vui, phẫu thuật tháo nút thắt cũng không cần thiết. Chẳng qua là phải loại bỏ tuyến thể giả kia đi, hắn không muốn đối mặt với bạn đời người không ra người, ma không phải ma, Alpha không giống Alpha, Omega lại càng không phải Omega mỗi khi về nhà mà thôi.
Lại nói tiếp, hôm nay thư ký Beta có nói Viện Khoa học gọi điện đến.
Đoán chừng người kia không muốn cắt bỏ tuyến thể, lại muốn giở thủ đoạn gì đó đây… Hắn thản nhiên nghĩ, chờ qua vài ngày, hắn sẽ tính đến chuyện trở về — ước chừng đến lúc đó, người kia đã hồi phục mùi tin tức tố ban đầu. Nhiêu đó cũng khiến hắn hiếm khi ý tưởng về nhà để nhìn xem.
Hắn mở điện thoại di động ra, trong cuộc họp, Viện Hàn lâm Khoa học gọi cho hắn hai cuộc, chắc là sợ hắn giận nên không dám liên lạc lại nữa đành phải tìm đến thư ký của hắn. Thư ký hẳn cũng đã giúp hắn chuyển lời, về phần người đó, cậu ta còn không gọi đến cuộc nào, chắc là đang hờn giận đâu đó.
Ngón tay gõ hai lần vào chiếc bàn điện tử hoàn toàn trong suốt, hắn đang suy nghĩ xem có nên gọi lại cho Viện Hàn lâm Khoa học để xem tiến triển như thế nào không – thì bỗng người bạn chí cốt của hắn gọi đến.
Bạn chí cốt ấy cũng là một Alpha, bọn họ quen biết nhau ở trung học đế quốc. Suy cho cùng thì bọn họ đều được sinh tương tự nhau – y hiện đang điều hành công ty tự mở, thỉnh thoảng sẽ hẹn nhau ra ngoài trò chuyện uống vài ly rượu. Chủ yếu là thằng bạn ấy nói chuyện, còn hắn lâu lâu đáp lại đôi ba câu.
Hắn nhận cuộc gọi, còn chưa kịp mở lời thì bạn thân bên kia đã gào to.
“Thương Dữ, tối nay đi ăn cơm chung không?”
– Hết chương 3-