Cảnh Thân vặn vẹo chăn một hồi, cuối cùng vẫn rút một điếu thuốc.
Hắn không nghiện thuốc lá nhưng lại thích loại thuốc lá nữ vị bạc hà này, hơi đắng nhưng lại mát lạnh, không có việc gì thì hút một điếu, mùi hương thơm mát.
Hắn từng nổi danh là học sinh ngoan. Cho rằng cái “tốt” mà mọi người hy vọng là tiêu chuẩn cho mình, con người biết đánh nhau, hút thuốc, uống rượu của hắn trở thành con rệp không được để người khác thất, bị đè xuống đáy vực.
Cuối cùng không tưởng tượng được, vì cái “tốt” này mà bị người đạp một phát xuống lầy.
Tới khi ấy hắn mới biết Hồ Chân.
Cảnh Thân hút một hơi, hạ mi mắt, từ từ nhả khói. Khói thuốc chầm chậm tan biến trong phòng nhỏ, tựa như những điều hắn từng có được.
Chỉ có Hồ Chân là ngoại lệ.
Thời điểm còn huy hoàng trong quá khứ, hắn có biết Hồ Chân, ngôi sao vận động, con người côn đồ, mạnh mẽ, ngày nào cũng tự cho là bí mật theo sát hắn, mua cơm, mua nước, đưa ô.
Sau khi bị tẩy chay, cả nam lẫn nữ, những người từng theo đuổi hắn biến mất như mây khói, chỉ còn Hồ Chân vẫn ngoan cố như tảng đá, đuổi cũng không đi.
Sau đó…
Sau đó Hồ Chân bỏ qua cơ hội nhập ngũ, theo hắn mở một quán nướng ở sau trường đại học, làm ăn cũng được, mà hắn cũng nhận việc thiết kế tự do. Tuy cuộc sống của hai người không dư dả nhưng coi như là cũng qua ngày.
Hồ Chân giống như một con rồng giữ của trông coi hắn năm năm, cuối cùng cũng ở bên hắn, sống qua ngày.
“Tên khốn đó…” Cảnh Thân nhả khói, cau mày nhưng khóe miệng lại cong lên.