“Tình yêu ơi! A Thân! Anh về rồi đây! Mua cho em bánh lựu siêu khó mua nhà họ Vương đây!”
Hồ Chân đẩy cửa, đắc ý bước vào. Tuy trên mặt y có hai vết bầm, áo trắng lôi thôi lúc đi ra ngoài cũng bị rách nhưng gói bánh nhà họ Vương trong tay thì nguyên vẹn, còn ấm.
Đèn đầu giường như một quả trứng chim tỏa ra sáng ánh sáng mờ mờ khiến vẻ mặt của Cảnh Thân mờ nhạt.
Cảnh Thân mặc một áo sơ mi phong phanh tựa vào đầu giường, hai chân thon dài đặt trên giường, một tay khoanh lại, một tay cầm một điếu thuốc lá nữ, hút một hơi rồi lại nhả khói ra.
Tàn thuốc rơi xuống.
Hồ Chân thấy hắn hút thuốc mạnh như vậy, bất đắc dĩ thở dài: “Sao hút mạnh thế!” Nói xong nghiêng người qua định hôn nhưng bị Cảnh Thân tránh đi.
Cảnh Thân để điếu thuốc ở đầu giường, không nói gì, nặng nề nhìn Hồ Chân – người ngưỡng mộ hắn, ngồi xổm dưới đất.
“… Hồ Chân,” Cảnh Thân nhắm mắt lại, thở dài, “Mẹ anh, đồ khốn!”
Hồ Chân chỉ sợ hắn giống vừa nãy, chỉ nhìn y mà không nói gì, giờ bị mắng lại vui tươi hớn hở hôn mu bàn tay Cảnh Thân một cái, cười hề hề: “Hề hề, cưng ơi không sao nè. Anh là ai chứ, anh hơi bị giỏi đấy!”
Cảnh Thân nhịn một lúc nhưng vẫn không kiềm chế được mà đá Hồ Chân một cái. Quả nhiên vẫn bị tóm chân, từ từ hôn lên, hàm hồ: “Ưm… Cưng à… Anh muốn…”
Cảnh Thân bị hắn dịu dàng, thuần thục kích thích điểm nhạy cảm, toàn thân đỏ lên. Hắn đỏ mặt mắng: “A… mẹ anh… ưm…”
Tiếng nước từ từ vang lên, pháo hoa nổ tung trong màn đêm, lóa mắt.