Tôi còn muốn nói cho cậu ấy biết, tôi sợ đau, hơn nữa cũng sẽ khóc.
Chẳng qua, bởi vì tôi biết, khóc chỉ có thể đưa tới càng nhiều đòn đánh. Từ rất sớm, tôi đã biết ở chỗ không người mà rơi lệ.
Tôi khóc, không phải vì bị đánh đau, chẳng qua là bởi vì dì cùng anh đều luôn như thế, mắng tôi vĩnh viễn không ngừng nghỉ, xát muối vào tim tôi.
"Mày là đứa nghiệt chủng không ai muốn, mẹ mày sinh ra mày chính là muốn hại người! Mẹ mày sao lại không đem mày chết cùng, để cho mày sống làm liên lụy cả nhà chúng tao!"
Mẹ của tôi, để lại kí ức duy nhất cho tôi là một đôi bàn tay rất mềm mại, sẽ vỗ nhè nhẹ mái tóc tôi để tôi đi vào giấc ngủ.
Lời dì mắng cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý, vì ít nhất tôi cũng chắp vá mà biết được chuyện xưa của mẹ. Mẹ tôi yêu một người đàn ông, vì buộc người ấy kết hôn, không để ý sự phản đối của chính người đó cũng như anh trai và cha mẹ trong nhà, sinh ra tôi.
Ngày tôi sinh ra, ông ngoại của tôi tức giận đến chảy máu não, không cứu chữa được. Bà ngoại tôi quá đau lòng, sau khi lo an táng cho ông ngoại, cũng tự mình lao vào xe ô tô, theo ông ngoại mà đi.
Lòng gần như chết lặng, mẹ mang tôi tìm được người đàn ông kia thì người đó chỉ cười lạnh, nói một câu : "Tôi làm sao mà biết đứa nhỏ này có phải là của tôi hay không?", rồi kiên quyết rời đi không chút gì lưu luyến, mặc cho mẹ tôi khóc cầu như thế nào cũng đều thờ ơ. Hơn thế nữa, người đó còn lập tức đi ra nước ngoài, từ đó về sau, bặt vô âm tín.
Mẹ tôi đã cạn tia hi vọng cuối cùng, người đặt cho tôi một cái tên hèn mọn.
Năm tôi hai tuổi thì mẹ tôi không chịu nổi cả gánh nặng cuộc sống và tâm lý chồng chất đau thương, ngày hôm ấy, từ tòa nhà cao nhất thành phố này mà gieo mình xuống.
Giữa một nơi, ngựa xe như nước, vô cùng náo nhiệt, thân thể của người bị mấy chiếc xe nghiền qua, thành một cảnh mơ hồ huyết nhục.
Lúc tôi nhìn thấy mẹ bay mình xuống, tôi nghĩ, mẹ mang tôi đi không phải là để tôi xem mẹ biến thành cánh chim bay. Mẹ thực ra muốn mang theo tôi, cùng nhau bay khỏi thế gian này...
Nhưng mẹ cuối cùng vẫn không đành lòng đem tôi mang đi được, đem phó thác tôi cùng ít ỏi đồ dùng cũ nát trong nhà đến nơi một người thân thích duy nhất, cũng hận người đến cực điểm – dì tôi.
Kỳ thật, tôi muốn nói cho cậu ấy biết, còn hơn Sửu Sửu, tôi càng ưa thích cái tên Lâm Khí này. Tôi mong cậu ấy sau này sẽ không gọi tôi là Sửu Sửu, các bạn hàng xóm nói rằng tôi giống mẹ, lớn lên ăn mặc đẹp hơn nhất định sẽ trông không còn ngốc nghếch.