Cậu ấy đẩy cửa tiến vào, cùng tôi bốn mắt nhìn nhau, sững sờ trong chốc lát, rồi đột nhiên nheo mắt suy nghĩ, đắc ý cười: "Tôi đã nói chuyện với bố mẹ tôi rồi, từ giờ cậu theo tôi cùng đi học, nhưng với điều kiện cậu phải cố gắng mà báo đáp tôi!"
Trong đầu tôi chợt trống rỗng, xúc cảm nổ đoàng, nhất thời ngây ngốc không biết nên lý giải hàm ý của những lời này như thế nào nữa, chỉ rõ ràng nhìn thấy cậu ấy đang cười nói với tôi. Ánh mắt tôi lúc này đã ngơ ngơ ngẩn ngẩn, miệng há ra không biết nói gì.
Cậu ấy trừng mắt liếc tôi một cái, đột nhiên xông tới, nắm nhẹ cổ của tôi, nhe răng, trợn mắt cười: "Đồ ngốc này, hôm nay cậu dám lớn tiếng với tôi. Cậu chán sống rồi hả, xem bản công tử đây sau này trừng trị cậu như thế nào!"
Tôi bắt được tay cậu ấy, vừa định dùng sức tách ra, nhưng khi chợt nhìn thấy cánh tay đầy rẫy vết thương đang nồng đậm vị thuốc đông y của mình thì vội hốt hoảng rút tay lại.
Cậu ấy chậm rãi thả tay xuống, khi tôi không ngờ nhất, đem bàn tay to lớn của mình, che chở lấy cánh tay tôi đã chồng chất vết thương.
Trong phút chốc đó, ấm áp của cậu ấy rọi thẳng vào nơi sâu thẳm nhất trong linh hồn tôi, một nơi tưởng như đã nguội lạnh như đống tro tàn. Tôi nhắm mắt lại, nước mắt rơi như mưa.
Cậu ấy chậm rãi buông tay, gắt gao, đem tôi ôm vào trong ngực.
Một khắc này, tôi chỉ muốn cứ như vậy, cho dù chết đi cũng cam lòng.
Cha mẹ của cậu ấy, mỗi người đều đi ra nước ngoài, lại bởi vì rất nhiều nguyên nhân mà chia tay, đều có gia đình mới của mình. Cậu ấy trở thành người thừa.
Giống tôi, cùng nhau trờ thành người thừa.
Chúng tôi cùng nhau lên cấp ba, một trước một sau đi vào cổng ngôi trường quý tộc to lớn. Tôi hồi hộp, lo lắng đến miệng đắng lưỡi khô, hai tay vô ý thức nắm chặt lấy quai đeo cặp sách, ngay cả dũng khí để bước vào trong cũng không có.
Tôi vẫn đang không thể tin được mình lại có vận số tốt đến như vậy, không chỉ có thể tiếp tục đi học, mà còn có thể làm bạn với người con trai luôn luôn là vầng thái dương được mến mộ này.
Cậu ấy cười đến vô cùng rạng rỡ, hung hăng gõ một cái trên đầu tôi: "Đồ ngốc nghếch, sau này đừng có làm tôi mất mặt!"
Khi tôi vừa định hạ quyết tâm, mấy người bạn cũ hồi trung học của cậu ấy đã ào tới, đem cậu ấy vây quanh, vui cười một lúc, rồi đưa cậu ấy đi tới phòng học mới.
Cậu ấy như là ánh mặt trời rạng rỡ, thu hút sự mến mộ của biết bao ánh mắt xung quanh. Trong lòng tôi có vị ngọt ngào và cả chút gì đó đầy tự hào cùng vui sướng, cúi đầu, lặng yên đi theo ở phía sau.
"Các cậu nghe kỹ đây!" Cậu ấy đột nhiên xông lại, một tay túm lấy sau gáy tôi, đem tôi đẩy lên phía trước, hét lớn: "Từ giờ trở đi, Lâm Khí sẽ đi theo tôi, các cậu không được phép làm khó dễ cậu ấy nữa!"
Dưới bao ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, tôi hận không thể tìm cái hang để chui vào. Cậu ấy vẫn không chịu buông tha cho tôi, cười đến lưu manh, đầy đắc ý: "Sửu Sửu, tự cậu nói xem, cậu có phải "người hầu" của tôi hay không?"
Ngoài việc liều mạng gật đầu, tôi thật không còn cách nào khác, chỉ mong cậu ấy nể tình buông tha cho tôi, không để cho tôi phải đón nhận nhiều ánh mắt bỏng rát đến như vậy nữa.
Mọi người xung quanh cười ồ lên, một cậu con trai đập nhẹ vào lưng cậu ấy: "Sớm thu nhận cậu ta làm "người hầu" cho cậu thì có phải tốt không, cậu ấy cũng không cần phải chịu nhiều ấm ức thế, biến thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, nhìn thấy khó khăn là tìm cách chui đầu vào trong góc!"
"Phi!" Một nữ sinh dáng người thật cao ráo, hậm hực nói ra: "Con gái người ta thế này mà gọi là cái gì Sửu Sửu, mệt bọn các cậu nghĩ ra! Thật chẳng biết cái gì gọi là nâng niu!"
Tôi cúi đầu cơ hồ như thấp xuống đến tận ngực, nhìn thấy một giọt chất lỏng trong suốt, như có như không, hòa vào bụi đất.