• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vệ Cẩn viết một lá thư gửi về phái Thiên Sơn.

Đại trưởng lão lấy thư ra đọc, vuốt chòm râu trắng dài, đứng ở dưới đình nhìn lên bầu trời đầy ánh sao, bóng lưng trầm ngâm.

Nhị trưởng lảo đảo bước lên đình thì thấy Đại trưởng lão như thế này. Trông ông có vẻ say rượu, “Sư huynh, chỗ này không có ai cả, huynh làm bộ thâm trầm cũng chẳng ai ngắm đâu.” Nhị trưởng lão khẽ liếc, “À, là chữ của Tử Khanh.”

Nhị trưởng lão ném bầu rượu đi, đọc tin, vừa nhìn qua đã cười ha hả.

“Sư huynh à, nếu Tử Khanh biết huynh lừa thằng bé, khi về nó nhất định sẽ tính sổ với huynh.” Gì mà ba kiếp số chứ, đại sư huynh thuận miệng bày vẽ thôi.

Đại trưởng lão khẽ vuốt bộ râu bạc trắng, “Bổn tọa coi bói đương nhiên là đúng.”

Nhị trưởng lão “xì” một tiếng, “Trước khi Thẩm Đàn xuống nói, chẳng phải huynh cũng nói người đầu tiên đánh nó là kiếp số thứ nhất còn gì?” Đại sư huynh cả ngày ra vẻ thâm trầm, khiến một loạt các đệ tử phái Thiên Sơn đều cung phụng huynh ấy như thần mặt trời. Ai, vị trưởng lão thật thà như ông quả thật khó sống ở phái Thiên Sơn. Ông ngáp một cái, “Đệ đi tìm đồ đệ uống rượu đây, tiện thể báo tinVệ Cẩn đã thu nhận một đứa bé gái làm đồ nhi.”

Nhị trưởng lão lảo đào đi xuống đình.

Đại trưởng lão lại vuốt râu, khẽ thở dài.

“Tử Khanh à, đừng nuôi chết đồ nhi của con đấy.” Ông cứ tưởng rằng bộ dạng Tử Khanh như thế khi xuống núi sẽ có đầy các cô nương ném hoa quả, không ngờ cuối cùng lại bị một đứa nhỏ ăn xin đánh cho.

Nghĩ tới việc nuôi mèo mèo chết, nuôi chim chim chết của Tử Khanh trước đây, Đại trưởng lão vô cùng lo lắng cho đồ tôn của mình.

Vệ Cẩn không biết phải nuông chiều A Chiêu thế nào, đau khổ suy tư mấy ngày cũng chẳng nghĩ được gì. Mấy ngày sau, Khâu Vương triệu kiến. Vệ Cẩn bình tĩnh vào cung, nói chuyện cùng Khâu Vương một buổi.

Khâu vương cực kỳ thưởng thức Vệ Cẩn, không khỏi thầm khen phái Thiên Sơn đúng là biết dạy người. Đệ tử đi ra toàn kỳ tài vạn kim khó cầu được, càng thêm suy nghĩ về việc giữ lại nhân tài. Nhưng mà Khâu vương cũng hiểu rõ đệ tử từ phái Thiên Sơn đi ra toàn những người có tính tình cổ quái, việc giữ hiền tài không thể quá nóng vội.

Khâu vương nói mấy câu rồi chuyển đề tài.

“Quả nhân nghe nói Tử Khanh nhận một đứa bé làm độ đệ?”

Vệ Cẩn không tiện tiết lộ quẻ Đại trưởng lão đã gieo cho hắn, gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Khâu vương cảm thấy rất hứng thú, nói: “Có thể khiến Tử Khanh liếc mắt một cái là nhận làm độ đệ, nhất định là có tư chất hơn người.”

Vệ Cẩn khiêm nhường nói: “Tính cách A Chiêu cũng tốt, tuổi nhỏ mà đã khá trầm ổn.”

Tuy thỉnh thoảng có nói mấy lời chợ búa nhưng chuyện này để chính mình biết là được rồi, không nên để người ngoài bàn tán.

Khâu vương vỗ tay, cười nói: “Đồ nhi của Tử Khanh, ắt hẳn tiền đồ vô lượng.”

Vệ Cẩn nói: “Đa tạ Khâu vương khen tặng.”

Dân Hầu tiễn Vệ Cẩn xuất cung.

Dọc đường đi, Vệ Cẩn trầm mặc, dường như có chuyện gì không yên lòng. Dân Hầu thấy vậy cũng không dám mở miệng quấy rầy. Ban nãy hắn đứng ngoài cửa cũng nghe được phần nào Vệ Cẩn nói chuyện với vương thượng. Đệ tử phái Thiên Sơn này tuy tuổi còn trẻ nhưng ăn nói rất tốt. Vương thượng có vẻ rất hài lòng với Vệ Cẩn, mới được chốc lát đã gọi tên tự của Vệ Cẩn. Nếu Vệ Cẩn đồng ý ở lại nước Khâu, chuyện phong hầu phong tước hẳn là chuyện đương nhiên.

Sau khi xuất cung, Vệ Cẩn bỗng nhiên hỏi: “Trong nước Khâu có vị quan nào nuôi bé gái sáu tuổi không?”

Dân Hầu kinh ngạc.

Một vấn đề kì lạ. Tuy nhiên nhìn bộ dạng nghiêm túc của Vệ Cẩn, Dân Hầu cũng cho rằng vị cao nhân này có dụng ý cả, không hỏi nhiều. Suy nghĩ một lúc, hắn nói: “Trong phủ Lâm gia có một bé gái năm nay sáu tuổi.”

“Tốt quá.” Vệ Cẩn cười. “Mong Dân Hầu dẫn đường.”

Dân Hầu càng cảm thấy kì lạ. Nước Khâu có không ít người vừa có tài vừa có đức, Lâm Bồng kia dù là con nhà quan nhưng cũng là do được cha ông che chở, thực ra hắn luôn xử lí mọi việc theo cảm tính. Mấy năm trước phu nhân Lâm Bồng qua đời, hắn đau khổ đóng cửa không ra khỏi cửa, thương tiếc cho người vợ đã qua đời. Sau này không hiểu Lâm Bồng kiếm đâu ra một bé gái mới ba, bốn tuổi có vẻ ngoài vô cùng giống vị phu nhân đã mất kia.

Dân Hầu nhìn mặt Vệ Cẩn có vẻ không đùa, chỉ có thể nói: “Được.”

Đương nhiên Lâm Bồng từng nghe danh Vệ Cẩn, thấy Vệ Cẩn định tới nhà thì vội dọn dẹp, sai nô bộc chuẩn bị bàn rượu. Trong lòng Lâm Bồng hơi lo lắng, không hiểu Vệ Cẩn tự dưng muốn tới chỗ mình làm gì. Con người hắn không có gì đặc biệt, cũng không phải nhân tài trị quốc, nếu bàn chuyện quốc sự thì thà dạy hắn cắt cổ cho rồi.

Lâm Bồng nơm nớp lo sợ đứng chờ Vệ Cẩn tới.

Vệ Cẩn thản nhiên ngồi xuống, giơ chén mời Lâm Bồng rồi đi thẳng vào vấn đề: “Nghe nói huynh đây nuôi một bé gái sáu tuổi?”

Lâm Bồng ngẩn người, gật đầu.

Vệ Cẩn hơi nghiêng người, cẩn thận hỏi: “Bình thường huynh nuôi cô bé thế nào?”

Lâm Bồng nghe xong cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Chuyện quốc sự hắn không biết, nhưng nói về nuôi bé gái, cả nước Khâu này liệu có ai sánh được với hắn? Lâm Bồng rót đầy một chén rượu, uống ực một hơi.

Đặt chén rựou lên bàn, Lâm Bồng cười lớn: “Nuôi bé gái, nói khó thì không khó nhưng dễ thì cũng không hề dễ. Kinh nghiệm của ta chỉ có sáu chữ: Nuông chiều, yêu thương, cưng nựng.”

Vệ Cẩn tiếp thu.

Xem ra việc hắn định nuông chiều A Chiêu là đúng.

Vệ Cẩn gật đầu nói: “Rồi sao?”

Lâm Bồng nói: “Tốt hơn hết là giữ bên mình cả ngày, tự mình dạy dỗ.” Lâm Bồng thương nhớ vợ cũ nên mới tìm một bé gái có khuôn mặt giống để nuôi làm vợ. Mỗi tội Vệ Cẩn không hiểu rằng từ “bé gái” trong miệng Lâm Bồng không hề giống của mình.

Hai người nói chuyện xong thì sắc trời đã tối sầm.

Vệ Cẩn vội vã cáo từ.

Lâm Bồng tiễn Vệ Cẩn ra ngoài. Vệ Cẩn lên xe, chiếc xe đi về phía phủ nơi hắn đang ở. Tất cả những gì Lâm Bồng vừa nói Vệ Cẩn đều khắc sâu trong lòng.

Vệ Cẩn than thở.

Hóa ra nuôi một bé gái lại tốn công tốn sức như vậy, chỉ mong A Chiêu không bị mình nuôi đến nỗi chết.

Vệ Cẩn trở về phủ, đang định về phòng nghỉ ngơi thì nhớ lời Lâm Bồng đã nói. Vệ Cẩn xoay người đi tới viện của A Chiêu. Mới bước vào đã thấy A Chiêu tay trái là đùi dê, tai phải là …., trái phải cùng lúc, ăn như lang thôn hổ yết*, cái miệng nhỏ nhắn dính đầy dầu mỡ.

Lang thôn hổ yết: Cũng chả biết giải thích thế nào, kiểu kiểu ăn như hổ đói ý =))

Các thị nữ đứng đó trợn mắt há mồm nhưng cũng không nói gì, chẳng làm gì khác được ngoài yên lặng cúi đầu.

Chân mày Vệ Cẩn nhăn lại, bước nhanh về phía trước.

Nhóm thị nữ đứng tại chỗ hành lễ, Vệ Cẩn khoát tay. Bọn họ nối đuôi nhau bước ra ngoài. A Chiêu đang ăn thoải mái, không hề để ý rằng các thị nữ đã rời đi và người ở trước mặt mình là Vệ Cẩn.

Một cái đùi dê bị A Chiêu xử lí rất nhanh, ngay cả xương không cũng gặm tới gặp lui. Cuối cùng, A Chiêu hài lòng liếm liếm đầu ngón tay, ợ một tiếng rồi ngẩng đầu lên.

Vừa ngước mắt, bóng dáng Vệ Cẩn mặc áo bào đã đập thẳng vào mắt.

A Chiêu sợ đến tái mặt.

“Sư… sư phụ, sao người đi không tiếng động như quỷ thế!”

Vệ Cẩn định trách cô bé, nhưng lại nhớ tới lời Lâm Bồng nói. Vệ Cẩn tự nhủ lòng mình: A Chiêu là bé gái, A Chiêu là bé gái, A Chiêu không phải là mèo, A Chiêu không phải là chim, A chiêu là bé gái…

Mặt lạnh bỗng nhiên trở nên dịu dàng, Vệ Cẩn ngồi xuống cạnh A Chiêu.

Hắn cầm khăn tay trên bàn, lau đi vết trà dính trên ngón tay A Chiêu, giọng nói rất nhẹ nhàng, “A Chiêu.”

Đôi mắt đen nhánh lấp lánh của A Chiêu đảo qua đảo lại, hình như sư phụ không giận. Cô bé nháy mắt, “Sư phụ?”

Vệ Cẩn nói: “Con có nhớ mấy ngày trước vi sư đã dặn gì không?”

A Chiêu nói to: “Không được nói “Đại gia ngươi”.”

Vệ Cẩn vừa lau ngón tay vừa nở nụ cười, “Rất tốt. Con cứ nhớ lấy.” Hắn lại nói: “Hôm nay nhớ kĩ lời vi sư.” Vệ Cẩn bỏ khăn xuống, nói: “Con là một cô nương, là đồ nhi của Vệ Cẩn ta. Sau này dù ăn gì cũng không được thô lỗ như thế, mấy lời như “đi gặp quỷ đi!” cũng không được nói nữa.”

A Chiêu hỏi: “Nếu nói thì sẽ không được ăn?”

Trừng phạt kiểu này cũng không sao, không hề làm trái với hai chữ nuông chiều. Vệ Cẩn gật đầu, “Đúng, sẽ không được ăn. Con nhớ chưa?”

A Chiêu gật đầu.

Vệ Cẩn hài lòng gật đầu, trẻ con thật dễ dạy. A Chiêu quả thật cũng có tư chất, nếu không thì làm sao xứng làm kiếp số của Vệ Cẩn hắn? Vệ Cẩn đưa tay xoa đầu A Chiêu, nở nụ cười.

“A Chiêu ngoan.”

Vệ Cẩn cười một cái, A Chiêu cũng cười theo nói: “Sư phụ, người thật đẹp trai.” Lại còn ôn hòa, tính rất tốt. Nhỡ có gặp lại ông lão ăn mày kia, cô bé nhất định sẽ mời lão ăn bánh bao trắng. Nếu không có ông ấy, cô bé cũng không là đồ nhi của sư phụ được.

Khuôn mặt Vệ Cẩm nghiêm lại.

“Không được nói vi sư đẹp trai.” ( chết cười mất =)))

A Chiêu gật đầu, không được làm cho sư phụ tức, nếu không sư phụ cũng không cần đồ nhi mình nữa.

Vệ Cẩn thấy sắc mặt A Chiêu như vậy, giọng cũng nhẹ nhàng hơn, “A Chiêu, thân thể chỉ là hư ảo, đến một ngày nào đó cũng sẽ chỉ là bộ xương trắng. Mà thân là nam nhi cũng không thích được khen bề ngoài của mình. A Chiêu có hiểu không?”

A Chiêu tuy không hiểu nhưng vẫn vội gật đầu.

“Sư phụ, trông người thật xấu!”

Khóe miệng Vệ Cẩn run run. A Chiêu tròn mắt chờ Vệ Cẩn khen: “Sư phụ, A Chiêu nói thế có đúng không?”

“À..”

Vệ Cẩn chợt nhớ tới lời của Lâm Bồng, không được chọc vào tâm tình bé gái. Hắn gượng cười: “Mấy ngày nữa vi sư sẽ dạy con học chữ, rồi sẽ nói cho con là đúng hay sai.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK