Ngoài cửa Tạ phủ có một chiếc xe ngựa, hai tùy tùng đang đứng canh ở chiếc xe. Cả hai tên đều cúi thấp đầu, quần áo mặc gần cùng màu với chiếc xe, không hề bắt mắt.
Tạ Niên quỳ xuống đất từ biệt phụ mẫu.
Tạ Phàm cũng cảm thấy bùi ngùi, đứa trẻ mình đã nuôi mười lăm năm cuối cùng cũng tự đi trải nghiệm. Nhìn thấy vẻ chín chắn của Tạ Niên, đôi mắt Tạ Phàm đen thẫm lại như đang nghĩ tới chuyện gì, tim hình như đang đập nhanh.
Vương thị bình tĩnh liếc Tạ Phàm, không nhịn được khép mắt lại, lấy móng tay tự chọc vào tay.
Tạ Kiều đã khóc đến đỏ cả mắt, giờ nước mắt vẫn rưng rưng.
“Ca, nhớ phải viết thư cho Kiều Kiều.”
Tạ Niên xoa đầu nàng, cười nói: “Được, ta sẽ viết. Nếu thấy đồ chơi gì thú vị ta sẽ mua về cho muội. Chỉ hai năm thôi mà, sẽ rất nhanh thôi.”
Tạ Kiều gật đầu thật mạnh.
Tạ Niên lại quay sang từ biệt Tạ Phàm và Vương thị lần nữa rồi sau đó bước lên xe. Người Tạ gia nhìn chiếc xe càng lúc càng xa, đột nhiên, Tạ Phàm nói: “Bình thường A Niên không thích có người đi bên cạnh, sao cạnh hắn lại có thêm tùy tùng?”
Tạ Kiều vội vã nói: “Đó là tên bữa trước ca tìm được, ca thấy võ công của hắn ta xuất chúng nên mua về.”
Vương thị kéo tay Tạ Kiều, nói: “Chúng ta hồi phủ thôi, trời đang lạnh, đừng để bị ốm.”
Tạ Kiều vâng lời.
Nàng nhìn chiếc xe đang dần biến mất nơi xa, trong lòng âm thầm nói một câu.
Ca, A Chiêu, bình an thượng lộ.
A Chiêu ngồi lên xe.
Tạ Niên đưa cho nàng một hộp đựng đồ ăn, cười nói: “Sáng nay đi vội, tôi thấy cậu vẫn chưa ăn gì.” A Chiêu mở ra nhìn, bên trong quả nhiên là canh phù dung của Tinh Cơ lâu.
Nàng ngẩng đầu lên. Tạ Niên cười, nói: “Tôi nghe Kiều Kiều bảo cậu thích ăn canh phù dung ở nơi này.” Tạ Niên định nói là nhờ Vệ Cẩn mà biết, nhưng mấy ngày nay cứ nhắc tới Vệ Cẩn là A Chiêu lại không thoải mái. Giờ nhờ phúc của Vệ Cẩn, cả kinh thành Khâu quốc đều biết A Chiêu thích canh phù dung của Tinh Cơ lâu.
A Chiêu vui mừng: “A Niên quả thật như tri kỷ.”
Lòng Tạ Niên mừng rỡ.
Bát canh phù dung cũng không được nhiều, A Chiêu ăn chẳng mấy chốc đã hết. Nàng cầm khăn lên lau miệng. Tạ Niên đưa nàng một hồ lô, A Chiêu nói cảm ơn, đôi lông mày cong cong cười.
Đúng lúc này, xe ngựa đột nhiên dừng lại.
Ngay sau đó, giọng nói Vệ Cẩn vang lên, “Tạ công tử xin dừng bước.”
A Chiêu vừa nghe thấy giọng nói đột ngột vang lên thì vẻ mặt vô cùng kinh hoàng. Tạ Niên nhanh trí ho vài tiếng, bảo A Chiêu nằm sấp xuống. Tạ Niên mở nửa rèm xe, xuống xe.
Tạ Niên cúi người hành lễ, nói: “Không rõ Vệ công tử có gì chỉ giáo?”
Vệ Cẩn hỏi: “Cậu thực sự không thấy A Chiêu đâu?”
Tạ Niên bình tĩnh nói: “Vâng. Niên cũng biết công tử rất nóng lòng tìm được đồ đệ, nếu trên đường đi trải nghiệm có gặp A Chiêu thì sẽ nhất định sai người báo cho công tử.”
Vệ Cẩn khẽ liếc qua chiếc xe.
Trong xe không có một bóng người, chỉ thấy một cái hồ lô và một hộp đừng đồ ăn khắc hoa, trong hộp còn có một cái bát nhỏ đã cạn. Vệ Cẩn không nhìn nữa, nói: “Nếu cậu thấy A Chiêu, mong sẽ lập tức sai người báo cho ta.”
Tạ Niên nói: “Được.”
Vệ Cẩn khẽ than, “A Chiêu thật là một đứa nhỏ ngốc nghếch.” Dứt lời, Vệ Cẩn xoay người đi mất. Tạ Niên lại lên xe, thấy A Chiêu đang nằm sấp thì khẽ nói: “Sư phụ cậu đã đi rồi.”
Tạ Niên vừa định nói tiếp đã thấy A Chiêu đang khóc không thành tiếng.
Ban nãy nàng thật sự rất muốn nhảy xuống xe gặp sư phụ. Nhưng nàng đã làm chuyện như vậy, sao còn gặp sư phụ được nữa? Sư phụ không trách nàng, nàng vẫn tự trách mình.
Không những có tâm tư không đúng đắn với sư phụ, lại còn làm ra cái việc khiến người khác khinh thường nữa.
Nàng không thể vượt qua lòng mình.
Tạ Niên ngẫm nghĩ nhìn A Chiêu.
Mấy ngày sau, Tạ Niên và A Chiêu đã rời khỏi Khâu quốc, xe đang hướng tới biên giới Quỳnh quốc. Tùy tùng của Tạ Niên tên là A Cầu, xuất thân kiếm khách, cũng có một thân kiếm pháp khá tốt. Dọc đường hắn luận bàn kiếm với A Chiêu vài lần, đều thua dưới kiếm A Chiêu nên giờ đang chán nản ngồi nướng khoai cho A Chiêu.
Tạ Niên cười nói: “A Chiêu, cậu còn luận bàn kiếm pháp với hắn nữa, sợ rằng từ nay về sau hắn chẳng bao giờ động tới kiếm nữa.”
A Chiêu nói: “Sao nào? A Niên đã đánh giá thấp A Cầu rồi. Người học kiếm, sao có thể dùng kiếm mà dễ nổi giận được chứ?” Liếc A Cầu đang cách đó không xa, A Chiêu nói tiếp: “Hơn nữa tôi thấy A Cầu cũng là một người cẩn thận tỉ mỉ, tuy so kiếm với tôi thì thua, nhưng ý chí chiến đấu vẫn rất quyết liệt. Tạ thái úy quả thật có con mắt tốt, tìm được cho cậu một tùy tùng tốt như vậy.”
A Cầu nướng khoai thật chín rồi mang tới.
A Chiêu vừa định cầm lấy thì Tạ Niên đã giành trước, hắn cười híp mắt nói: “Khoai còn nóng mà. A Chiêu, để tôi giúp cậu bóc vỏ.” Tạ Niên vừa bóc vừa nói: “Thực ra ban đầu A Cầu là tùy tùng của phụ thân.”
A Chiêu nghe vậy thì tò mò: “A Cầu, ban đầu ngươi cũng là người Uyển quốc sao?”
A Cầu nói: “Phải.”
Tạ Niên nói thêm: “A Cầu còn từng làm trong hoàng cung Uyển quốc.”
A Chiêu hỏi: “Vậy ngươi từng gặp Nguyệt phu nhân chưa? Nghe nói Nguyệt phu nhân là đệ nhất mĩ nhân tam quốc, đến cả trời trăng sao cũng không sáng hơn bà.”
“A Cầu thân phận thấp hèn, chưa từng gặp được.”
A Chiêu tiếc nuối nói: “Thật sự muốn tận mắt gặp một lần.”
Dường như nhớ tới gì nữa, A Cầu nói tiếp: “Nhưng phu nhân nhất định đã gặp rồi, phu nhân là biểu muội của Nguyệt phu nhân.” Tạ Niên vô cùng ngạc nhiên, “Chuyện này ta chưa từng nghe mẫu thân nói tới.”
A Cầu nói: “Từ sau khi đại nhân tới Khâu quốc thì không cho bất cứ ai nhắc lại chuyện này. Hôm nay cũng do A Cầu lắm lời, xin công tử và tiểu thư đừng tiết lộ cho ai.” Dứt lời, A Cầu lại cầm mấy củ khoai lang sang chỗ khác.
A Chiêu đã từng gặp Vương thị, nhưng Vương thị dù được xưng danh mỹ nhân nhưng cũng không đẹp quá.
Tạ Niên bóc khoai xong, để vào một cái bát nhỏ.
“A Chiêu, cậu ăn thử xem.”
A Chiêu cười nói: “Đa tạ.” Tạ Niên nói: “Hai chúng ta không cần khách khí như vậy.” A Chiêu nói: “Trước đây Kiều Kiều nói với tôi là A Niên là một ca ca tốt, sau này A Niên cưới thê, nhất định nàng ấy sẽ không quen.”
A Chiêu cười cười, nói tiếp: “Đến khi A Niên cưới thê nhất định phải báo cho tôi một tiếng, dù ở chân trời góc bể A Chiêu cũng sẽ về uống một li rượu cưới của A Niên.”
Lòng Tạ Niên trầm lại.
A Chiêu nói tiếp: “Những ngày qua ta đã nghĩ rất nhiều, thấy lời của sư phụ không hề sai. Thế gian này quá lớn, dùng cả đời cũng không lĩnh ngộ hết được. Trước kia tôi có một tâm nguyện, mong rằng ngày đêm đều không cách xa sư phụ. Nhưng hôm nay thấy mình đã đi được mấy ngày, cảm nhận được thế gian to lớn cỡ nào, tâm nguyện của tôi cũng đổi. Giờ lòng tôi chỉ một lòng với kiếm, theo đuổi cảnh giới thành công như sư phụ.”
A Chiêu nhìn Tạ Niên, “Vậy nên tôi cũng không muốn dính dáng tới tư tình nhi nữ. Quan quan thư cưu* quả thật động lòng người, nhưng việc luyện kiếm pháp lại càng khiến cho A Chiêu động lòng hơn.”
*Quan quan thư cưu: Một câu trong bài Quan thư, trích Kinh thi. Cả bài thơ như sau:
– Hán việt:
Quan quan thư cưu
Tại hà chi châu
Yểu điệu thục nữ
Quân tử hảo cầu.
– Bản dịch của Tạ Quang Phát:
Quan quan kìa tiếng thư cưu
Bên cồn hót họa cùng nhau vang dầy
U nhàn thục nữ thế này
Xứng cùng quân tử sánh vầy lứa duyên.
Lời vừa dứt, Tạ Niên sao lại không biết A Chiêu thì ra đã sớm thấy rõ lòng hắn.
Hắn im lặng một lúc lâu, sau đó cười lớn: “A Chiêu bắng tuổi tôi, lại có cảnh giới để theo đuổi như vậy, thật sự khiến A Niên theo không kịp rồi.”
A Chiêu nói: “A Niên quá khen.”
“A Chiêu định đi đâu tiếp?”
A Chiêu nói: “A Niên nghe hiểu ý rất nhanh, tôi chưa mở miệng cậu đã biết tôi định rời đi.” Hơi dừng lại một chút, A Chiêu nhìn ra phía xa, “Tôi cũng không biết đi đâu, chắc tôi sẽ tới phía nam trước. Nghe nói phía nam có không ít cao nhân ẩn dật.”
Chưởng quầy Tinh Cơ lâu sai người tới nói với Vệ Cẩn có thấy một cô nương khá giống với người A Chiêu. Vệ Cẩn vội vàng tới thì mới biết là nhầm người. Chưởng quầy thấy Vệ Cẩn như vậy thì không khỏi thấy cảm khái A Chiêu thật may mắn khi có thể gặp một sư phụ để tâm đến mình như vậy.
Chưởng quầy sai người mang một bát canh phù dung tới cho Vệ Cẩn.
Vệ Cẩn thấy canh phù dung thì mặt biến sắc.
Hôm đó hắn vốn đã thấy là lạ, nhưng lại không phát hiện ra lạ ở chỗ nào. Giờ nhìn thấy bát canh phù chung này thì vẻ mặt Vệ Cẩn trở nên nghiêm trọng.
Hôm đó trong xe nhất định còn người.
Nếu là tùy tùng thì cạnh xe đã có một người rồi. A Chiêu thân thiết với Tạ Niên, Tạ Niên lại từng mời A Chiêu cùng đi trải nghiệm… Vệ Cẩn đứng bật dậy, nhanh chóng tới Tạ phủ.
Hỏi được hành tung của Tạ Niên, Vệ Cẩn cưỡi ngựa trong đêm đi, rút ngắn được nửa được.
Vệ Cẩn tìm thấy Tạ niên ở Quỳnh quốc.
Hắn hỏi gọn: “A Chiêu đâu?”
Tạ Niên nhìn Vệ Cẩn, ngày ngày đêm đêm đi liên tục khiến cho Vệ Cẩn thêm phần tiều tụy, trên khuôn mặt hắn đầy vẻ vội vã. Tạ Niên từ từ nói: “Mấy hôm trước trước khi vào Quỳnh quốc A Chiêu đã tách khỏi chỗ ta rồi.”
“Đi đâu?” Vệ Cẩn hỏi tới cùng.
Tạ Niên cũng không giấu, hắn nói: “A Chiêu không nói rõ, chỉ nói rằng nàng muốn tới phương nam.”
Vệ Cẩn cảm ơn Tạ Niên rồi nhanh chóng lên ngựa.
Tạ Niên gọi Vệ Cẩn lại.
Hắn ý vị thâm trường* nói: “Trong lòng Vệ công tử, A Chiêu thực sự chỉ là đồ nhi sao?”
*ý vị thâm trường: ý tứ sâu xa.
Dứt lời, Tạ Niên cúi người hành lễ, thản nhiên quay người rời đi.
A Chiêu trao tâm cho sư phụ nàng.
Hắn… sẽ giúp nàng một lần.
Thế gian trôi ào ào như nước, khó mà gặp được một người lọt vào mắt, nhưng đáng tiếc trong lòng nàng không có hắn. Hai người họ là sư đồ đã nhiều năm, hắn biết rằng chen vào cũng không được. Nếu tranh bán sống bán chết cũng không được, vậy chi bằng rút lui trước.
Nếu nàng có thể như ý nguyện, vậy thì hắn cũng chẳng còn nuối tiếc.