Khoảng mười giờ Yến Chính Dương nhắn tin cho tôi, hỏi tôi về đến nhà chưa.
Tôi không trả lời.
Sau đó, cậu ấy cũng không nhắn nữa.
Tôi lại không thể ngồi yên được.
Khó khăn lắm mới trụ được đến chiều.
Ông Yến mỗi ngày ăn xong cơm tối sẽ đến công viên đánh cờ với mấy người bạn già, thế là tôi giả vờ tình cờ gặp ông ấy.
Ông Yến quả nhiên ở đây.
Đợi đến lúc ông ấy đánh cờ với người khác xong, tôi mới tiến qua đó.
“Ủa, Vy Vy đến à, có muốn đánh vài ván với ông không?”
Ông ấy cười ha ha nói.
Tôi xua tay.
“Ông à, mẹ cháu bảo cháu lát đi siêu thị mua nhang đuổi muỗi giúp bà ấy, vì thế không chơi được ạ. Ừm, Yến Chính Dương có nhà không ông?”
“Con nói Chính Dương à, nó có nhà.”
“Ồ, sáng nay cậu ấy…về khi nào vậy ạ?”
Ông Yến nghĩ ngợi.
“Hình như buổi trưa mới về, sao thế, hai đứa cãi nhau à?”
Tôi cười che đậy.
“Không có ạ, cháu chỉ tuỳ ý hỏi thôi.”
“Không có thì tốt.”
Ông Yến gật đầu, hình như nhớ đến gì đó.
“Đúng rồi, Vy Vy, gần đây sát vách nhà ông có một cô gái mới chuyển tới. Ông thấy con bé đó rất chủ động, cứ đến tìm Chính Dương nhà ta suốt, con phải cẩn thận một chút.”
Ngay cả ông Yến cũng đã nói như vậy rồi, có thể thấy cô gái đó có tâm của Tư Mã Chiêu(*).
(*)Tâm của Tư Mã Chiêu: Ngụy Đế Tào Mao từng nói: "Tâm của Tư Mã Chiêu, ai nhìn cũng thấy.”, về sau trở thành một câu thành ngữ nổi tiếng nói về ý đồ không thể che giấu của một người.
Lòng tôi lại càng bất an rồi.
Cứ tiếp tục như vậy, Yến Chính Dương thật sự sẽ bị cậu ta chiếm mất.
15.
Sau khi đi siêu thị mua nhang đuổi muỗi cho mẹ, tôi cầm một cuốn sách tiếng Anh đến nhà Yến Chính Dương.
Bởi vì tuần sau kiểm tra, tất nhiên tôi sẽ có một cái cớ để kêu cậu ấy ôn tập cho tôi.
Tiếng Anh của Yến Chính Dương rất tốt, lúc học năm 1 đã qua được cấp 6.
Ngồi trước bàn học, tôi hơi lơ đễnh.
Tắm rửa xong, dùng khăn lau đầu xong, Yến Chính Dương đi đến giảng những điểm quan trọng cho tôi.
Giọng điệu cậu ấy nhẹ nhàng, ánh mắt tập trung, giọng nói không nhanh không chậm.
Mỗi lần như này, tôi đều cảm thấy rất bình yên và vui vẻ.
Từ nhỏ đến lớn, Yến Chính Dương luôn là học bá.
Thành tích của tôi thì lại luôn dao động.
Lúc tiểu học, mẹ tôi buôn bán khá bận, không thể lo chuyện học hành của tôi, có lúc đưa tôi đến nhà Yến Chính Dương, nhờ cậu ấy giúp tôi ôn bài có thù lao, nước tới chân mới nhảy.
Thói quen này dần dần kéo dài đến khi chúng tôi trưởng thành.
Mỗi lần trước khi kiểm tra, có điểm nào quan trọng mà tôi không hiểu, tôi liền chạy đến nhà Yến Chính Dương bảo cậu ấy giảng cho tôi.
Đây là đặc quyền thuộc về tôi.
Nữ sinh thích cậu ấy nhiều như vậy, nhưng lại chẳng có ai có được đặc quyền này.
16.
Trọng điểm cần ôn rất nhanh đã được giảng xong.
Tôi đang nhìn sách, điện thoại của Yến Chính Dương đột nhiên vang lên.
Là một tin nhắn Wechat.
Quả thực tôi không cố ý nhìn, nhưng điện thoại của cậu ấy bỏ ở trên bàn.
Âm thanh vừa kêu, tôi vô thức ngẩng đầu và liền thấy luôn.
Là tin nhắn Tống Thi gửi tới.
[Chính Dương, hôm nay cảm ơn cậu, nếu không có cậu thì tôi thảm mất [biểu tượng mặt khóc], cuối tuần tôi mời cậu đi xem phim, nhất định phải đi đó.]
Yến Chính Dương ngay lập tức cầm điện thoại lên trả lời cậu ta.
Tôi cảm thấy có một mối nguy cơ đang truyền tới.
Lần này quả thực bản thân đã gặp phải một nhân vật không tầm thường rồi.
Tống Thi có dáng vẻ xinh đẹp, thân hình chuẩn.
Điều quan trọng nhất là, cậu ta thuộc về kiểu người tấn công nhanh chóng khi xác định được mục tiêu rõ ràng.
Yến Chính Dương hiển nhiên đã trở thành con mồi của cậu ta.
Quả thực tôi rất lo lắng, chàng trai mà bản thân tâm tâm niệm niệm nhiều năm, sẽ rơi vào bụng của cậu ta.
“Tống Thi gửi tin nhắn hả?” Tôi giả vờ hỏi.
Yến Chính Dương gật đầu.
“Ừm.”
“Cậu ta nói gì thế?”
“Không có gì, nói muốn mời tôi đi xem phim.”
“Cậu đi không?”
“Để xem đã.”
Ngữ khí Yến Chính Dương nhàn nhạt, không nghe ra rốt cuộc là muốn đi hay không muốn đi.
“Phim gì thế, tỷ mời cậu đi.” Tôi giả vờ thoải mái nói.
Cậu ấy nheo mắt nhìn tôi.
“Chăm chỉ đọc sách của cậu đi.”
Tin nhắn lại tới.
Yến Chính Dương cúi đầu, tiếp tục trả lời.
Tôi nhất thời chán nản.
Có một khoảnh khắc, tôi rất muốn nói với cậu ấy: “Yến Chính Dương, đừng đi nữa, cách Tống Thi đó xa một chút được không?”
Nhưng mà, bản thân có lập trường gì để nói như vậy đây.
Bọn tôi là bạn thuở nhỏ, cũng được xem là thanh mai trúc mã, nhưng lại không phải là người yêu.
Thích Yến Chính Dương nhiều năm như vậy, cậu ấy vẫn như cũ không phải là bạn trai của tôi.
17.
Rất lâu về trước, tôi đã từng tỏ tình Yến Chính Dương.
Sau đó, bị từ chối rồi.
Lý do chính là cậu ấy luôn xem tôi là em gái nhà hàng xóm.
Mặc dù tôi buồn bã một đoạn thời gian dài, nhưng rất nhanh đã phấn chấn trở lại.
Bởi vì, có nhiều người tỏ tình Yến Chính Dương như vậy, nhưng cậu ấy lại chưa từng đồng ý ai cả.
Chỉ cần đối phương chưa có bạn gái, bản thân vẫn sẽ có cơ hội không phải sao.
Thế là, tôi đã trở thành một trong đám thiểm cẩu của Yến Chính Dương.
Nhiều năm sau đó, cũng gần như được xem là một cao thủ thiểm cẩu.
Trước đó, tôi chưa bao giờ cảm thấy bất kỳ cô gái nào sẽ đe dọa được tôi.
Dù gì, bản thân cũng được tính là không xấu, dáng người cũng ổn.
Quen biết Yến Chính Dương nhiều năm như vậy, cũng có một tình bạn thân thiết.
Còn có một điều quan trọng nhất, chính là nền tảng gia đình vững chắc.
Bởi vì tôi đã lấy lòng, nịnh nọt ông Yến với bà Yến trong nhiều năm, dành hết tâm sức tìm hiểu những sở thích khác nhau của họ để hòa hợp với họ, nên hai người già đã sớm coi tôi như cháu dâu nhà họ Yến rồi.
Còn về dì Yến, tất nhiên tôi cũng có cách cả rồi.
Mỗi khi cuối tuần tôi đều đến, học tập dì Yến nấu ăn một cách đàng hoàng, sau đó cùng dì Yến nấu cơm, cùng đi dạo, thậm chí còn cùng đi đánh mạt chược.
Tâm tư của tôi dành cho Yến Chính Dương, dì Yến biết rất rõ, vì vậy thường tạo điều kiện cho chúng tôi ở riêng với nhau.
Có lúc dì ấy bảo Yến Chính Dương đi siêu thị mua bịch muối đều sẽ nháy mắt với tôi, bảo tôi kiếm cớ đi cùng.
Dì Yến biết, tôi thích ở cùng một chỗ với Yến Chính Dương nhất, bất kể làm việc gì, chỉ cần ở cùng cậu ấy, tôi đều sẽ rất vui vẻ.
Vẫn cứ tưởng rằng, tâm nguyện của bản thân một ngày nào đó sẽ thành công.
Nhưng bây giờ, tôi có chút hoang mang rồi.
18.
Về đến nhà.
Tôi lật lịch xem, chủ nhật là sinh nhật ông ngoại Yến Chính Dương.
Mỗi năm vào ngày này nhà bọn họ sẽ đến nhà cậu của Yến Chính Dương để đón sinh nhật ông ngoại, vì vậy ngày chủ nhật đó, Yến Chính Dương tuyệt đối sẽ không đi xem phim cùng Tống Thư được.
Vậy thì chỉ còn lại ngày thứ bảy.
Tôi lập tức mở diễn đàn thi đấu thể thao ra xem.
Thật trùng hợp không cơ chứ, tối thứ bảy ở nhà thi đấu có một trận đấu bóng rổ chuyên nghiệp nam, tình cờ có đội bóng Yến Chính Dương yêu thích.
Vé đã bán hết.
Có điều, không phải là không có cách.
Lúc trước cũng có lần tính đi nhà thi đấu xem thi bóng, kết quả không mua được vé, quen biết một nhóm đầu cơ vé(*), chưa đến hai phút đã mua được rồi, chỉ cần trả thêm chút phí thủ tục là được.
(*)Đầu cơ vé: (còn được gọi là cò vé) là hành động bán lại vé vào cửa vào các sự kiện. Vé được mua từ người bán được cấp phép và sau đó được bán với giá được xác định bởi cá nhân hoặc công ty sở hữu vé.
Dù gì, trên đời này không có vé nào mà bọn đầu cơ vé không làm được.
Tôi liên hệ người đó trên Wechat, đối phương rất nhanh đã trả lời lại.
“Không vấn đề.”
Thở phào một hơi.
Tôi nhanh chóng gọi cho Yến Chính Dương, hẹn cậu ấy thứ 7 đi xem thi đấu.
Nghe đến tên của hai đội bóng, Yến Chính Dương rất bất ngờ, giọng điệu ngạc nhiên:
“Cậu mua được vé rồi?”
“Tất nhiên.” Tôi có chút đắc ý.
Cậu ấy không suy nghĩ gì, liền đồng ý ngay lập tức.
“Tối thứ 7 phải không, được.”
Nghe cậu ấy đồng ý dễ dàng như vậy, hòn đá trong lòng tôi cuối cùng cũng đặt xuống được rồi.
Xem ra Yến Chính Dương chưa đồng ý chuyện cuối tuần đi xem phim với Tống Thi.
Có lẽ do tôi nghĩ nhiều rồi.
19.
Rất nhanh đã đến thứ 6.
Tôi muốn mua một chiếc váy dài, ngày mai sẽ mặc nó đi xem thi đấu với Yến Chính Dương, thế là hẹn bạn thân Vũ Nhạc cùng đi mua sắm.
“Cậu muốn đi xem thi đấu với Yến Chính Dương, vậy thì phải mặc gợi cảm một chút.”
Vũ Nhạc cho tôi một lời khuyên chân thành.
Cách nghĩ này quá ngây thơ rồi.
Tôi thở dài, lắc đầu.
Có một lần đi trên bãi biển với Yến Chính Dương, bộ bikini mà tôi tốn công sức mua, người ta ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn.
“Nếu như mặc đồ gợi cảm một chút mà có thể quyến rũ được Yến Chính Dương, thì con của bọn tớ đã có thể đi hóng hớt được rồi ấy chứ.”
Tôi cố ý nói quá.
Vũ Nhạc đồng cảm sâu sắc với việc này.
“Cậu nói xem Yến Chính Dương sẽ không xem cậu là anh em đó chứ, nếu vậy thì cậu làm những việc này chẳng có ý nghĩa gì rồi. Một mỹ nữ xinh đẹp như thế, cũng không phải là không có ai theo đuổi, việc gì cứ phải treo mình ch.ết trên một cành cây chứ.”
“Cậu tưởng tớ muốn như vậy à.”
Thành thực mà nói, có lúc tôi hoài nghi bản thân có phải kiếp trước đã gi.ết Yến Chính Dương không, nên kiếp này mới phải trả cho cậu ấy.
Chứ không tại sao lại giống như ma nhập, không buông bỏ cậu ấy được.
Vũ Nhạc chắc cũng không biết nên khuyên tôi như thế nào, lắc đầu.
Hai người tiếp tục đi mua sắm.
20.
Chiều thứ 7, chuẩn bị gửi tin nhắn cho Yến Chính Dương trước, kết quả điện thoại có thông báo.
“Tri Vy, trận thi bóng buổi chiều chắc tôi không đi nữa, nói cậu trước một tiếng.”
Tôi sững sờ, nhanh chóng gửi tin nhắn hỏi cậu ấy.
“Tại sao?”
Không bao lâu, có tin nhắn trả lời, vỏn vẹn mấy chữ.
“Có chút việc.”
Cậu ấy lại không nói là có việc gì.
Chỉ một câu đơn giản, chẳng có thêm gì nữa.
Tôi ngây ngốc tại chỗ khá lâu, thật sự không can tâm sự kỳ vọng của tuần này lại trở thành hư vô.
Thế là nhắn tiếp.
“Tôi khó khăn lắm mới giành được vé đó, cậu thật sự không đi à, có việc gì thì lùi sau được không?”
Rất lâu mới nhận được phản hồi.
“Chắc không đi được, xin lỗi.”
Tôi hoàn toàn nản lòng.
Gì vậy chứ.
Cứ luôn như vậy, không chịu nói trước, bây giờ cách trận đấu chỉ còn 3 tiếng, hơn nữa vé tôi mua là vé đầu cơ, căn bản không trả lại được.
Thôi được.
Tự mình đi xem vậy.
Tôi gọi điện cho Vũ Nhạc, hỏi cậu ấy có muốn đi xem thi đấu không.
Đối phương có chút khó hiểu.
“Sao thế, không phải cậu đi cùng Yến Chính Dương à?”
“Cậu ấy có chút việc.”
“Vé đắt như vậy mà cậu ta vẫn cho cậu leo cây?”
Tôi nhất thời không biết nói gì.
Đối phương thở dài một hơi, lại nói:
“Tớ rất muốn đi cùng cậu, nhưng em trai ở Học viện Mỹ thuật đó hẹn tớ tối nay đi xem phim, cậu cũng biết tớ mong nhớ cậu ấy lâu rồi, lỡ như bỏ qua cơ hội này thì chẳng còn cơ hội khác nữa thì sao.”
Đồ trọng sắc khinh bạn.
Hết cách rồi.
Cũng không thể vứt cái vé này được.
21.
Buổi tối, một mình tôi đi đến nhà thi đấu.
Có rất nhiều người, gần như không còn chỗ trống, đa số đều là nam sinh, chắc đều là người hâm mộ chân chính.
Đoán chừng người hâm mộ giả rất ít, tôi chính là một trong số đó.
Nhưng vẫn có thể cảm nhận được bầu không khí quyết liệt ở đây, hai bên công kích nhau rất lợi hại, thỉnh thoảng bùng lên tiếng cổ vũ của khán giả.
Có lẽ ảnh hưởng bởi bầu không khí ở đây, hoặc là vì điểm số của đội bóng Yến Chính Dương thích luôn dẫn đầu, tôi vẫn có thể xem một cách hứng thú.
Cho đến khi Vũ Nhạc gửi đến một tấm hình.
Trên đó chụp một nam sinh và một nữ sinh đang ngồi cạnh nhau, bối cảnh rất rõ ràng, là ở rạp chiếu phim.
Trên tay nam sinh đó cầm một ly coca, vẻ mặt nhàn nhã đang ngậm ống hút.
Cho dù ánh đèn trong rạp chiếu phim tối mờ như vậy, nhưng vẫn có thể nhìn rõ khuôn mặt tuấn tú không tì vết của cậu ấy.
Tống Thư nghiêng mặt qua, hình như đang nói gì đó với Yến Chính Dương, nụ cười ngọt ngào tự nhiên.
Một giây trước tôi còn đang vô cùng vui vẻ đắm chìm trong trận đấu.
Còn ngay lúc này, cả người tôi cứng lại.
Thì ra đây chính là “có chút việc” mà cậu ta nói.
Đây chính là lý do cậu ta cho tôi leo cây.
“Nè, có chuyện gì vậy, không phải cậu nói Yến Chính Dương có việc sao, tại sao cậu ta lại ở đây xem phim cùng người khác?”
Tin nhắn của Vũ Nhạc cũng gửi tới sau đó, kèm theo một loạt dấu chấm hỏi.
Ngón tay gõ gõ trên màn hình.
Cuối cùng tôi không trả lời.
22.
Nghỉ giữa giờ.
Mặc dù người vẫn còn ngồi trên ghế, nhưng tôi hoàn toàn mất đi tâm trạng để xem thi đấu tiếp nữa, trong đầu bây giờ chỉ có bức ảnh kia.
Tôi không thể không nghĩ đến một khả năng.
Đó chính là Yến Chính Dương đã yêu Tống Thi từ cái nhìn đầu tiên rồi.
Như vậy mới có vẻ hợp lý.
Tống Thi rất xinh đẹp, dùng khuôn mặt thiên sứ và thân hình yêu ma để hình dung cậu ta cũng không có gì là quá đáng cả.
Quả nhiên bọn con trai đều là móng heo bự(*) hết.
(*)Móng heo bự: thường được cái cô gái dùng để công kích những người đàn ông hay thay lòng, nói lời không giữ lấy lời.
Tôi chưa bao giờ thấy Yến Chính Dương để tâm đ ến một cô gái nào như vậy cả, lần này ngay cả đội bóng mình thích nhất thi đấu mà cũng không đến, thà rằng cho tôi leo cây cũng phải đi xem phim với Tống Thư cho bằng được.
Đây giống như trong tiểu thuyết ngôn tình, nam chính cô độc lạnh lùng cuối cùng cũng đã gặp được “chân mệnh thiên nữ” của cuộc đời.
Từ đó, những thiểm cẩu vây quanh anh ta đều làm nền cho bọn họ.
Có lẽ tôi chính là nữ phụ nhiều năm bên cạnh nam chính trộm gà không thành còn mất nắm gạo đó.
Ha.
Tôi có chút buồn cười.
Mở điện thoại lên, tầm mắt lần nữa nhìn về tấm hình đó.
Cứ nhìn như vậy.
Một lúc lâu, mới tắt màn hình đi.
Có một bóng hình lướt qua trước mặt tôi, ngồi xuống ghế bên cạnh.
Tôi không nhúc nhích.
Nửa trận sau bắt đầu.
Vô tình liếc ngang, bắt gặp một khuôn mặt đẹp trai ngời ngợi.
Không biết từ lúc nào bên cạnh đã đổi thành một anh đẹp trai.
Dáng vẻ thật tuyệt, không thua kém gì Yến Chính Dương cả.
Đột nhiên tôi hơi tỉnh ngộ.
Thế giới lớn như vậy, thanh xuân ngắn như thế, trai đẹp nhiều quá trời, bản thân vì sao cứ phải trói mình vào Yến Chính Dương không buông chứ.
Làm thiểm cẩu nhiều năm vậy rồi, tôi cũng có chút chán rồi.
Vũ Nhạc đã có đến năm người bạn trai, còn tôi ngay cả nụ hôn đầu còn chưa có.
Nếu Yến Chính Dương cả đời này không thích tôi, vậy chẳng lẽ tôi phải trở thành bà cô già chưa lập gia đình?
Chỉ vì một người con trai không yêu mình.
Lẽ nào tôi thật sự tiếp tục muốn như vậy?
Chàng trai ngồi bên cạnh đẹp trai như vậy, bản thân thật sự không thả thính một chút?
Ngay khi tôi đang suy nghĩ lung tung, anh chàng đẹp trai bên cạnh đột nhiên quay đầu lại và nhìn tôi.
Ách…
Sao lại cảm thấy có chút quen mặt.
Soái ca nhướng mày, đôi mắt đào hoa rất quyến rũ người khác.
“Sao thế, không nhận ra à?”
Đây không phải là…anh trai tài xế đó sao.
Tôi hơi ngạc nhiên.
“Sao anh lại ở đây.”
Đối phương nhếch miệng, giọng nói mát lạnh:
“Tất nhiên là đến xem thi bóng.”
Ồ.
Hình như tôi đã hỏi một câu hỏi thừa.
“Một mình?”
Anh ta gật đầu.
“Còn cô?”
Tôi gật đầu.
“Cũng một mình.”
Soái ca hình như hơi cảm khái.
“Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy con gái một mình đến xem thi đấu bóng rổ, cô là fan của đội nào?”
Những từ này đánh trúng chỗ đau của tôi, hơi dừng lại, vẫn trả lời một câu:
“Bị người khác cho leo cây.”
Biểu cảm đối phương hơi sững sờ, vuốt vuốt mũi, có chút ngại ngùng.
“Là vậy à.”
Tôi phát hiện anh ta luôn thích làm động tác nhỏ đó.
“Sao anh cứ vuốt mũi thế.”
Anh ta không hiểu.
“Cái gì?”
“Trương Đan Phong cũng luôn làm như vậy.”
“Trương Đan Phong là ai?”
“Nam chính của Bình Tung Hiệp Ảnh, vô cùng đẹp trai.” Tôi giải thích.
Soái ca hơi buồn cười.
“Cô đều nói chuyện với người khác như vậy à?”
Tôi không chút cảm thấy cách nói chuyện của tôi có gì kì lạ cả.
“Sao thế?”
Anh ta lắc đầu.
“Không có gì.”
Một cú ăn ba điểm đẹp mắt trên sân, ngay lập tức một tràng tiếng hoan hô vang lên.
Hai chúng tôi thì khá bình tĩnh.
Tôi muốn nói gì đó.
“Đúng rồi, lần trước chuyển khoản sao anh chưa nhận.”
Sợ anh ta không hiểu, tôi lại nói thêm 3 chữ.
“Tiền xe á.”
Đối phương chợt bừng tỉnh, nhún vai.
“Quên rồi.”
Thì ra là vậy.
Chắc anh ta cũng không để trong lòng nhỉ, dù gì là chủ nhân của một chiếc xe xịn, có mấy chục tệ lẻ thì làm gì mà để trong mắt.
Trong lòng đang nghĩ vậy, ai biết được anh ta quay đầu qua, nghiêm túc nhìn tôi.
“Chi bằng hôm nay mời tôi đi ăn đêm đi, tiền xăng không cần nữa.”
Tôi há nửa miệng, nhìn anh ta hồi lâu.
Rất lâu sau mới ngậm miệng lại.
“Được… thôi.”
(Còn tiếp)