Không biết tối nay như vậy có được xem là buổi gặp mặt làm quen không.
Tôi với anh trai tài xế ngồi trước quầy thịt nướng, bên cạnh là xe của anh ta, không ít người qua đường chốc chốc ngoảnh đầu lại nhìn, đánh giá chiếc xe xịn của anh ta.
Tôi thực sự không có nghiên cứu về ô tô, vì không để bản thân tỏ ra thiếu hiểu biết, tôi đã lén chụp ảnh phần đuôi của chiếc xe, sau đó đăng lên tìm kiếm.
Ba giây sau, cuối cùng cũng biết được hãng và giá của chiếc xe đó.
Giỏi lắm.
Có tiền như vậy còn bắt tôi mời ăn thịt nướng.
Thiếu gia nhà giàu quả nhiên đều là kẻ keo kiệt.
“Muốn ăn cái gì?”
Tôi đặt một cái menu dính đầy dầu mỡ trước mặt anh ta.
“Cái gì cũng được.”
Anh ta vô cùng tuỳ ý nói.
Khẩu vị ngược lại cũng không kén chọn.
Được thôi, vậy tôi sẽ gọi món theo chút tiền xăng đó, dù gì cũng không thể vượt qua chút tiền xăng đó được.
Đùi gà cánh gà đắt quá, thôi, không chọn.
Một xiên thịt bò 3 tệ mà có một chút thịt, thật không đáng mà, không chọn.
Cà tím nướng mà đến 15 tệ, đùa gì vậy.
Tôi gọi một vài món kiểu như đậu phụ khô, bánh tổ, rau hẹ, đậu ve.
Sợ đối phương cảm thấy tôi keo kiệt, thế là nói rõ trước lập trường của mình.
“Thật ngại quá, tôi là người theo chủ nghĩa ăn chay, bình thường cũng không ăn thịt, anh đừng để ý nhé.”
Đối phương sờ sờ mũi, khoé miệng nở nụ cười dễ nhìn.
“Không để ý.”
“Vậy thì tốt.”
Vừa nói xong, điện thoại của soái ca vang lên.
Anh ta vừa nhấn nút nghe, một giọng nam truyền đến.
“Lục Chiêu Nam, cậu đi rồi?”
Soái ca đáp một tiếng nhẹ.
“Ừm.”
“Nè, thể loại gì vậy, đi cũng không nói một tiếng, không phải nói cùng đi ăn sao, mau cút về đây.”
Soái ca hơi ngước mắt, nhìn về phía tôi.
“Tôi đang ăn rồi, mọi người đi đi, tôi không đi nữa.”
“Đừng có nằm mơ, hôm nay cậu không tới, mấy anh em bọn tôi đào ba tấc cũng phải tìm ra cậu cho bằng được.”
Soái ca thở dài, xoa mi tâm, sau đó quay qua tôi.
“Có muốn đi ăn một bữa lớn?”
Tôi có chút mơ màng, dùng ngón tay chỉ mình.
“Ai? Tôi?”
Anh ta gật đầu.
Tình huống gì vậy?
Tiếng nói trong điện thoại lại truyền tới.
“Cậu đang nói chuyện với ai?”
“Không nói với cậu.”
Anh trai tài xế dứt khoát trả lời một câu, tiếp tục nhìn tôi, hình như đang đợi câu trả lời của tôi.
Cũng không biết trong đầu bản thân đang nghĩ cái gì, thế mà lại gật đầu trong vô thức.
Đối phương nhận được câu trả lời, lập tức nói với người bên kia điện thoại:
“Được, tôi rất nhanh sẽ tới.”
Anh ta cúp điện thoại.
Tôi ngây ngốc nhìn anh ta.
“Anh muốn đi đâu?”
“Không phải nói đi ăn một bữa lớn sao, đi thôi.”
Tôi lại nhìn về xiên đậu phụ và xiên rau của tôi.
“Vậy còn đồ nướng thì sao?”
“Đóng gói là được.”
……
24.
Tôi cảm thấy lá gan của mình quá lớn rồi, thậm chí còn không được tính là quen biết mà lại ngồi lên xe của người ta lần nữa.
Chợt nghĩ ra một chuyện.
“Đúng rồi, anh tên là gì?”
“Lục Chiêu Nam.” Anh ta trả lời: “Còn cô?”
“Từ Tri Vy.”
“Từ Tri Vy…” Anh ta lẩm bẩm một tiếng, gật đầu, “Nghe hay đó.”
Tôi có chút đắc ý.
“Mẹ tôi đặt đó.”
Lục Chiêu Nam khởi động xe, liếc mắt nhìn tôi.
“Hôm nay có phải chụp ảnh tôi gửi cho mẹ cô không?”
Tôi hơi lúng túng.
Anh ta thản nhiên cười, hàm ý trêu đùa giữa hai hàng lông mày.
“Hay là để tôi lấy chứng minh thư cho cô xem một chút.”
Tôi…
Xe dừng trước một nhà hàng hạng sang lộng lẫy ở trung tâm thành phố.
Lúc này tôi mới ý thức được, Lục Chiêu Nam nói mời ăn một bữa lớn, xem ra là thật rồi.
Chị gái phục vụ dẫn bọn tôi đến một phòng riêng.
Trước khi bước vào phòng, bên trong vốn dĩ rất huyên náo ầm ĩ.
Cửa vừa được đẩy ra, âm thanh đột ngột im bặt.
Mấy người thanh niên đồng thời nhìn qua.
Tình cảnh này…
Khiến tôi nhất thời không biết phản ứng như nào mới tốt.
Vẻ mặt Lục Chiêu Nam bình tĩnh.
“Mấy người bọn cậu ồn gì đó?”
Một anh trai mặc áo phông màu xám tò mò quan sát tôi.
“Anh Nam, vị này là?”
“Giới thiệu với mọi người một chút, Từ Tri Vy.”
Lục Chiêu Nam đi đến bên bàn kéo một cái ghế ra, tỏ ý bảo tôi qua đó ngồi xuống, sau đó lần lượt giới thiệu mấy người trên bàn cho tôi.
“Chẳng trách vừa rồi cậu biến mất lâu như vậy, thì ra là đi đón chị dâu, sao không nói sớm.”
“Đúng vậy, nếu biết hai người đang hẹn hò, mấy anh em sao dám làm phiền cậu.”
“…”
Mấy người con trai nhìn tôi với vẻ khá áy náy.
“Chị dâu, chị sẽ không trách bọn em chứ.”
“…”
Vẻ mặt tôi xấu hổ nhìn Lục Chiêu Nam.
Lớn như vậy, lần đầu tiên bị người khác gọi là chị dâu.
Cảm thấy khá kì cục.
Cũng may, Lục Chiêu Nam tuấn tú lịch sự, bản thân hình như cũng không chịu thiệt.
Biết đâu còn lời nữa.
Vẻ mặt đối phương ngược lại rất tự nhiên, đợi mọi người ầm ĩ xong, mới mở miệng:
“Mọi người đừng gọi bừa, người ta chỉ là bạn của tôi thôi.”
Mọi người tỏ vẻ không tin.
Tôi chỉ đành làm chứng trước toà.
“Tôi chỉ đến ăn một bữa cơm, thật sự không phải là chị dâu của mọi người, anh ta nói muốn mời ăn một bữa lớn nên tôi mới đến.”
Mấy người con trai đưa mắt nhìn nhau, có chút không dám tin.
“Anh Nam, tình trường của anh bây giờ kém như vậy rồi?”
“Tiểu cô nương, cô biết anh ấy là ai không, Lục Chiêu Nam đó, cô xác định không nhân cơ hội này mà thu phục anh ấy?”
“Không sai, bỏ qua cơ hội này thì sẽ không còn cơ hội nào nữa đâu.”
“…”
Ách, có như vậy nữa sao?
Theo tôi thấy, Lục Chiêu Nam cũng đâu sa sút đến mức phải cần anh em mời chào như thế chứ.
Anh ta đỡ trán, đưa cuốn menu dày cộm cho tôi.
“Đừng để ý bọn họ, muốn ăn cái gì thì gọi cái đó, dù gì cũng có người thanh toán.”
Tò mò lật quyển menu ra, nhìn thấy tên và giá của món ăn khiến tôi nhất thời líu cả lưỡi.
Nhớ lại một màn ở quầy đồ nướng vừa nãy, khiến tôi tự cảm thấy hổ thẹn.
Nói thật, chút tiền mà tôi mời anh ta ăn đồ nướng đó, ở đây gọi một món cơm chiên trứng còn không đủ.
Bởi vì có chút xấu hổ, tôi chỉ gọi thêm một món tương đối rẻ và một món canh cho có lệ mà thôi.
Lục Chiêu Nam nhướng mày.
“Ăn ít như vậy?”
“Uh, tôi đang giảm cân.”
Anh ta gật đầu, cầm cuốn menu, gọi một loạt món một cách qua loa.
Giống như toàn bộ món ăn trên đó đều được nhà hàng tặng vậy, không cần lấy tiền.
Anh đẹp trai mặc áo phông màu xám bên cạnh làm quen với tôi.
“Cô thật sự không phải là bạn gái của Lục Chiêu Nam?”
Tôi gật đầu.
“Không phải.”
“Vậy hai người quen nhau như nào?”
Cái này…
Tôi thật thà kể lại tình huống quen biết Lục Chiêu Nam cho đối phương nghe.
Rõ ràng anh ta đang nén cười.
“Cô thật sự tưởng Lục Chiêu Nam là tài xế trên app?”
Tôi hơi bối rối.
“Tình huống lúc đó quả thực rất trùng hợp, vì vậy tôi mới nhầm.”
“Hahaha.”
Đối phương nhịn không nổi nữa, bật cười lớn.
Sau đó, bên cạnh có người hỏi anh ta có chuyện gì, anh trai áo xám nhịn cười kể lại cho đối phương nghe.
Kết quả là, tất cả mọi người đều biết.
Tôi càng bối rối.
Lẽ nào chuyện này thật sự buồn cười như vậy?
Ngơ ngác nhìn về phía Lục Chiêu Nam.
“Có phải tôi nói sai gì rồi không.”
Anh ta nhấp một ngụm trà.
“Không liên quan tới cô, đám người này bị thần kinh.”
Vừa nói xong, tiếng cười trong phòng bao càng lớn hơn.
25.
Không lâu, từng món ăn được bưng lên.
Nhìn những món ăn được bày biện đẹp mắt trên bàn, tôi không khỏi nổi cơn thèm ăn.
Gắp một cái chân giò thơm phưng phức lên, vừa bỏ vào chén, chuẩn bị há miệng gặm, vô tình nhìn thấy ánh mắt có chút hài hước của Lục Chiêu Nam.
Nhất thời cảm thấy kì lạ.
“Sao thế?”
“Không phải cô nói theo chủ nghĩa ăn chay à.”
Ôi…
Mặt tôi nhanh chóng đỏ bừng.
Quả nhiên là không thể nói dối được mà.
Vậy cái chân giò này thì sao, ăn hay là không ăn?
Nếu không ăn, vậy một bàn đầy ắp hải sản này…chẳng phải cũng đều bỏ qua hết sao?
Tôi nuốt nước miếng.
“Tôi quyết định phá lệ rồi.”
Anh ta thực sự cười vui vẻ.
Tôi chột dạ một lúc, luôn cảm thấy đối phương đã nhìn rõ được chân tướng.
Thôi kệ đi, trước mặt đồ ăn ngon, chút thể diện này được tính là gì.
26.
Lúc Vũ Nhạc gọi video tới, tôi đang chìm đắm trong thế giới đồ ăn vui ch.ết đi được.
Cuối cùng cũng được thử món trứng cá muối trong truyền thuyết, mùi vị quả thực tuyệt quá đi.
Đang định thử món tôm hùm Úc thì điện thoại vang lên.
Sau khi video được kết nối, vẻ mặt vô cùng lo lắng của Vũ Nhạc xuất hiện trong điện thoại.
“Vy Vy, cậu vẫn ổn chứ.”
Tôi có chút không hiểu.
“Rất tốt, sao thế?”
Cậu ấy có vẻ hơi ngạc nhiên.
“Cậu không tức giận?”
“Tức giận cái gì?”
Đối phương hình như có chút mơ hồ, dừng một lúc, mới nói:
“Không phải cậu bị Yến Chính Dương cho leo cây, rồi còn đi xem phim với người con gái khác sao?”
Ồ, thì ra là nói cái này.
“Tức giận thì có thể làm gì, đây đã là sự thật rồi.”
Vũ Nhạc nghe thấy lời tôi nói, biểu cảm càng kì quái hơn.
“Cậu đang ở đâu, làm gì thế?”
Tôi ngồi thẳng người dậy, điện thoại không cẩn thận rung lắc.
“Đang đi ăn ở ngoài.”
“Hình như tôi vừa nhìn thấy bên cạnh cậu có một người đàn ông, rất đẹp trai.”
Chắc cậu ấy nói Lục Chiêu Nam.
Tôi gật đầu.
“Đang đi ăn cùng người khác.”
Vũ Nhạc nhìn tôi với vẻ “một lời khó nói hết”, há miệng.
“Vy Vy, cậu sẽ không nhất thời bị đả kích mà đi nhà nghỉ tìm trai đó chứ.”
“Khụ khụ khụ.”
Người bên cạnh ho một cách kịch liệt.
Nhìn dáng vẻ chắc là không cẩn thận mà nghe thấy rồi.
Cái miệng này của Vũ Nhạc, tôi thật sự phục rồi.
Tôi chỉ có thể giải thích với cậu ấy với vẻ mặt xấu hổ:
“Không phải như cậu nghĩ đâu, tí nữa tớ sẽ giải thích với cậu, như vậy nhé, bái bai.”
Sau khi cúp máy, tôi ngại ngùng nhìn Lục Chiêu Nam.
“Ờm, bạn tôi chỉ đùa thôi.”
Vẻ mặt Lục Chiêu Nam khôi phục lại bình thường, cau mày nhìn tôi.
“Tối nay cô gặp phải đả kích gì à?”
Tôi lắc đầu, nghĩ một chút, nói:
“Cũng không có gì, chẳng phải lần trước tôi nói với anh rằng tôi thèm muốn một người con trai nhiều năm sao, lần này có vẻ bị hồ ly tinh câu dẫn thật rồi.”
Đối phương nghe xong, từ từ gật đầu.
“Đây là chuyện tốt, chúc mừng cô.”
“Vì sao lại nói như vậy?”
“Cô chỉ mất đi một người đàn ông không yêu cô, nhưng cậu ta lại mất đi một cô gái thích cậu ta nhiều năm như vậy. Vì thế, nói thế nào thì cậu ta cũng không đáng.”
Tôi bỗng nhìn Lục Chiêu Nam.
Đột nhiên cảm thấy câu nói này quả thực đã nói trúng tim đen.
Đúng rồi, tôi chỉ là mất đi một người con trai không yêu tôi mà thôi.
Dù thế nào thì Yến Chính Dương cũng không đáng.
Đạo lý đơn giản như vậy mà đến bây giờ bản thân mới hiểu rõ.
Từ Tri Vy, mày nên cảm thấy hân hoan, cuối cùng mày cũng có thể thoát ra khỏi tình yêu đơn phương không có kết quả này rồi.
“Làm gì nhìn tôi như vậy, tôi nói không đúng sao?”
Lục Chiêu Nam nhướng mày.
Tôi cười, chợt có cảm giác được khai sáng.
“Không có, nói rất đúng, không ngờ nhìn anh có vẻ như công tử ăn chơi, thế mà lại có thể nói ra những lời có lý như vậy.”
Anh ta hình như bị sặc một cái, liếc nhìn tôi một cách bất mãn.
“Cô đang khen tôi hay là đang chê tôi vậy.”
“Tất nhiên là khen anh, anh tưởng ai cũng có thể làm công tử ăn chơi được sao, phải có tiền, đẹp trai, còn phải có một khí chất kiêu ngạo nữa, không được thiếu cái nào.”
Lục Chiêu Nam thở dài, xoa xoa mi tâm.
“Tiểu nha đầu bây giờ đều nói chuyện như cô vậy sao?”
“Tôi không phải tiểu nha đầu.”
Có lẽ do tâm tình có sự thay đổi lớn, tôi khui một chai Chateau Lafite không rõ năm nào ở bên cạnh, đột nhiên có chút bốc đồng nên đã rót một ít vào ly.
“Cô muốn làm gì?”
“Chẳng làm gì, chỉ muốn thử thử.”
Lục Chiêu Nam giữ chặt ly rượu của tôi.
“Nói cho tôi biết trước cô thành niên chưa đã.”
“Tất nhiên, tôi 21 rồi.”
“Năm mấy.”
“Năm 3.”
“Chỉ có thể thử một chút.”
Được thôi.
Tôi nhấp một ngụm nhỏ.
Vị nó lạ lạ.
“Như thế nào?” Lục Chiêu Nam hỏi tôi.
“Hơi khó uống.” Tôi thật thà đáp.
“Vốn dĩ là rất khó uống.” Anh ta cong môi.
Đột nhiên muốn hỏi một chuyện.
“Đúng rồi, anh bao nhiêu tuổi?”
“Lớn hơn cô.”
“Tôi không tin.”
“Không tin thì thôi.”
“Anh già như vậy mà vẫn chưa có bạn gái?”
Anh ta trừng mắt nhìn tôi.
“Gì mà già như vậy, tôi cảm thấy bản thân như nụ hoa mới hé nở thôi.”
Nụ hoa hé nở…
Cười ch.ết mất.
“Anh học trường nào?”
“Tôi tốt nghiệp rồi.”
“Ồ, chẳng trách.”
“Chẳng trách cái gì?” Lục Chiêu Nam lần nữa nhìn về phía tôi.
“Mỗi ngày đều sống trong giải trí xa hoa, hưởng lạc.”
“Miệng của tiểu nha đầu cũng ghê gớm quá đó.”
“Quá khen quá khen.”
“Bọn tôi không phải mỗi ngày đều như vậy, hôm nay chỉ là trùng hợp thôi.”
“Giải thích bằng với chột dạ.”
Lục Chiêu Nam: “...”
“Thực ra cũng không có gì, tôi lại khá thích sống kiểu vậy, hay là lần sau mọi người tổ chức tiệc, tiện thể dẫn tôi theo, cũng không có gì khác, tôi chỉ muốn ăn chực thôi.”
Tôi chỉ ba hoa nói đùa thôi.
Mà đối phương lại mỉm cười.
“Được, đây là cô nói đó nhé.”
…
Tối nay tâm tình vốn dĩ rất tệ, nhưng sau khi được ăn uống no nê xong thì trở nên tốt hơn nhiều.
Quả nhiên đúng với câu nói đó, món ngon có thể chữa lành mọi thứ.
Bữa ăn kết thúc, Lục Chiêu Nam đưa tôi về nhà.
Mặc dù bản thân đã tỏ ý đi xe buýt cho tiện, nhưng anh ta vẫn khăng khăng lấy xe chở tôi về nhà.
Người này cũng khá ga lăng chu đáo nhỉ.
Nhớ lại khoảnh khắc giữ chặt ly rượu của tôi…
…
Có thể nhìn ra, là một công tử ăn chơi chính hiệu.
Sau khi xuống xe, tôi cảm ơn anh ta một cách chân thành.
Lục Chiêu Nam cong môi.
“Không có gì, nghỉ ngơi sớm đi.”
Vừa quay người đi được hai bước, đằng sau truyền đến tiếng nói.
“Đúng rồi…”
Tôi quay đầu.
“Sao?”
“Lần sau có dịp ăn chực một bữa thịnh soạn, có cần nói với cô không?”
Giọng điệu của Lục Chiêu Nam nửa đùa nửa thật.
Tôi hơi ngại.
Đừng nói anh ta xem câu nói đó của tôi là thật đó chứ.
Lời đã nói ra như bát nước đổ đi.
Có đồ ăn ngon thì đi ăn chực thôi.
Tôi gật đầu.
“OK.”
(Còn tiếp)