Chương 3: Lễ Vật Trân Quý
Năm năm trước.
Thương Quốc, thủ đô Định Khôn.
Trước cửa một nhà hàng Nhật Bản, mấy người học sinh cấp ba vừa hoàn thành tham gia cuộc thi cao trung chuẩn bị chia tay ai về nhà nấy.
“Du Du, một mình cậu về nhà không sao chứ? Nếu không cậu gọi điện cho ba ba cậu lái xe đến đón cậu đi.”
Đào Du Du cầm điện thoại nhìn thời gian, sau đó cười cười nói với bạn học quan tâm đến mình: “Hiện tại mới hơn tám giờ, nhà mình cũng gần đây, mình đi bộ về nhà rất nhanh sẽ đến, không có chuyện gì đâu, các cậu đi đi, tự mình đón xe cẩn thận một chút.”
“Được, tụi mình đi trước đây, ngày mai sẽ liên lạc.”
“Ừ, tạm biệt.”
Vẫy tay tạm biệt với các bạn học, Đào Du Du chấp hai tay sau lưng từ từ đi về phía khu biệt thự cao cấp cách đó hai ngàn mét.
Lúc này, ở một nơi cách đó không xa, trong một cái nhà kho bị bỏ hoang, có một chuyện xảy ra làm người ta khó tin.
“Cậu là ai? Thật lớn mật, dám bắt cóc tôi?” Một người thanh niên có gương mặt đẹp trai, vóc dáng cao lớn bị một đám người mặc Âu phục màu đen giải đến trước mặt một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi.
“Đại thiếu gia đừng sợ hãi, tôi sẽ không thương tổn đến cậu, ngược lại, tôi muốn đưa cho cậu một lễ vật trân quý.” Người đàn ông trung niên có giọng nói mang theo ý cười nhẹ, bởi vì ánh đèn trong nhà kho mờ mịt, cho nên anh cũng không thấy rõ mặt ông ta.
Nhưng mà từ giọng nói của ông ta có thể nghe được, trước đây anh chưa gặp người đàn ông này bao giờ.
“Nói đi, mục đích của ông là gì? Vì sao phải làm như vậy?” làm cho tâm tình mình ổn định trở lại, người thanh niên hít sâu một hơi, lông mi dài hơn giãn ra, giọng nói trầm ổn hỏi.
“Chỉ muốn biết, sau khi chuyện thiếu gia của Nghị trưởng cưỡng gian thiếu nữ vị thành niên bị truyền ra ngoài, không biết ông ta có thể thu được nhiều phiếu bầu làm tổng thống không?” Giọng nói của người đàn ông trung niên kia rất nhẹ giống như ông ta đang nói đến chuyện “thời tiết hôm nay rất đẹp.”
“Ông….” Người thanh niên nghe vậy, lập tức vẻ mặt cau lại một chỗ, cảm thấy đã hiểu rõ kế hoạch của bọn họ.
“Người đâu, còn không mau hầu hạ đại thiếu gia Vũ Văn Vĩ Thần của chúng ta tốt một chút.” Người đàn ông trung niên vỗ vỗ tay, sau đó phân phó.
Ngay sau đó, mấy tên đàn ông vạm vỡ đem tay chân Vũ Văn Vĩ Thần trói lại, tiếp theo mở cái miệng của anh ra, đem mấy viên thuốc màu xanh lam nhét vào.
“Ông không sợ sau khi tôi ra ngoài sẽ truy sát chín đời nhà ông sao?” Anh bất đắc dĩ nuốt mấy viên thuốc kia xuống, lạnh giọng nói với người đàn ông trung niên đang ở trước mặt.
“Chúng tôi chờ cậu.” Người đàn ông trung niên nói xong, cười lớn lên, sau đó từ sát bên người anh đi qua, đi ra khỏi nhà kho.
Mà những người mặc đồ đen này cũng đi theo tên đàn ông kia đi ra ngoài, sau đó, từng lớp cánh cửa nhà kho bị đóng lại.
Chương 4: Bị Bắt Cóc rồi?
Đào Du Du ôm lấy hai tay tản bộ bước từng bước đi về phía nhà mình.
Cô không biết ra, nguy hiểm ở phía sau đang chờ cô.
Ngay lúc cô đi đến đầu phố chuẩn bị qua chuẩn bị đi qua đường lớn để đi đến khu biệt thự nhà giàu, đột nhiên một chiếc xe màu đen nhanh như chớp dừng trước mặt cô, làm cô vừa mới nhất chân bị dọa sợ hãi nhảy dựng lên.
Đang chuẩn bị chất vấn bọn lái xe lại không có chú ý như vậy, cửa xe đột nhiên mở ra, hai người đàn ông mặc đồ đen từ trên xe bước xuống, nắm tay cô nhét vào trong xe.
“Này……..Các người làm gì?” Đào Du Du sợ đến mức mặt tái mét, lớn giọng hỏi.
“Câm miệng, nếu không muốn mất cái mạng nhỏ của cô.”. Một người đàn ông nghe tiếng kêu của cô, lập tức đưa tay bóp chặt cổ cô, lạnh giọng cảnh cáo.
Đào Du Du sợ tới mức ngoan ngoãn ngậm miệng lại, bên trong xe nhất thời yên tĩnh lại.
Sau khi xe chạy được hai phút, Đào Du Du quá sợ hãi rốt cuộc lại mở miệng: “Các…. Các vị đại ca…… Anh…… Các anh làm gì bắt tôi? Trên người tôi không có gì đáng giá cả, tôi cho các anh coi túi của tôi, các anh thả tôi đi……….”
Nhưng mà, mấy người kia như không nghe lời cô nói, một chút phản ứng cũng không có.
Đào Du Du ngay lập tức muốn khóc, đây là loại tình huống đặc biệt gì? Vì sao đến cửa nhà mình rồi còn bị bắt cóc chứ?
Đám người này trừ bỏ uy hiếp mạng nhỏ của cô ra, cũng không lên tiếng, muốn xin tiền bạc hay muốn trả thù, dù sao cũng phải nói một câu.
“Anh……….Các anh sẽ không…………Sẽ không muốn………..” Chẳng lẽ thèm muốn sắc đẹp của cô? Đào Du Du nghĩ đến đây, đầu óc lập tức giật mình, con mẹ nó, không phải nói vóc dáng Laury không có đàn ông nào thèm, đàn ông nào muốn sao.
Mà cô có gương mặt nhỏ nhắn cộng thêm vóc dáng nhỏ nhắn, những người đàn ông này có khẩu vị đặc biệt thế nào lại chọn cô vậy?
Mà những người đàn ông này nghe cô nói, vẫn không trả lời một tiếng, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Đào Du Du rất nhanh gạt bỏ khả năng bọn họ muốn vẻ đẹp của cô, suy nghĩ cũng là, những người đàn ông này có mắt lại như mù, làm sao có thể nhìn thấy được vẻ đẹp trưởng thành của cô?
Đúng là, rốt cuộc là vì sao, vì sao?
Này nha, trả lời cô một chút sẽ chết sao?
……………………………
Ngay lúc trong đầu Đào Du Du có vô số nguyên nhân bắt cóc, xe chạy đến một nhà kho bỏ hoang rồi dừng lại, sau đó cô bị xách như con gà con đem xuống xe, xách cô đi vào trong nhà kho.
“Này……………Rốt cuộc các người muốn thế nào? Buông ra…….” Đào Du Du liều mạng giãy giụa quát to.
Nhưng mà, đây là nhà kho bỏ hoang của Chính Phủ trưng thu, cho nên căn nhà này không ai đến, cho dù cô có kêu khản cả giọng, cũng không có người đến cứu cô.
Muốn làm thế nào đây?
Đào Du Du nhìn ánh đèn mờ mịt trong nhà kho to như thế lại không biết làm sao.