Biên tập: Min
Lâm Vị Quang muốn về thành phố A cùng Trình Tĩnh Sâm, nhưng vì mưa dầm mưa dề suốt nên quyết định hoãn chuyến bay đêm nay sang ngày mai.
Sau khi đến cửa khách sạn, Trình Tĩnh Sâm đưa cho cô một thẻ phòng, lời ít ý nhiều: "Tôi còn có việc, tự cháu lên đi, có cần gì thì dùng điện thoại bàn trong phòng liên hệ với lễ tân."
Lâm Vị Quang chỉ ồ, rất thức thời không hỏi những vấn đề dư thừa, duỗi tay nhận thẻ, rồi lại chợt nhìn thoáng qua vết thương nơi cổ tay phải anh.
— Dấu răng chỉnh tề, thậm chí còn có tơ máu nhàn nhạt rướm ra.
Lâm Vị Quang chỉ nhớ lúc ấy mình đang nổi nóng, nhưng không hề biết bản thân lại ra tay tàn nhẫn như thế, nhìn thế này thì khả năng cao sẽ để lại sẹo, không khỏi thấy xấu hổ và chột dạ muốn chết.
Trình Tĩnh Sâm lại chẳng mảy may bận tâm đến nó, nhưng nhìn nét mặt này của cô, hiếm khi nổi lên tính xấu, lại muốn trêu đùa nhóc con này.
"Ngẩn người làm gì?" Thái độ của anh cũng không sắc bén, thậm chí còn là hiền hòa, "Bạn nhỏ, cho đi thì nhận lại, đạo lý này còn chờ tôi dạy cho hay sao."
Lâm Vị Quang vừa nghe mà lòng chợt căng, cho đi nhận lại, là ý mà cô hiểu đấy sao?
Dẫu không tình nguyện cho lắm, nhưng vẫn anh dũng ra chiều hy sinh, nói: "Được, vậy cắn lại này."
Trình Tĩnh Sâm hơi giật mình.
Hà Thứ ngồi đằng trước suýt nữa thì đã phụt cười, có điều chức nghiệp được rèn luyện đã ngăn anh ta lại.
"... Thôi quên đi, chọc cháu đấy."
Trình Tĩnh Sâm huơ tay, những tưởng sẽ nghe thấy cô xin lỗi, nào có ngờ nhận được lại là thế này, anh bất giác thấy buồn cười, "Đi lên đi, tôi sẽ về muộn một chút."
Được miễn trách nhiệm một cách quái lạ, dù Lâm Vị Quang có nghi hoặc thật nhưng vẫn không định tự mình kiếm chuyện, thế là lưu loát duỗi tay mở cửa xe ra.
Hà Thứ thấy vẻ lỗ mãng của cô bé, không khỏi gọi cô lại, đưa tay cầm dù đến cho cô, bất đắc dĩ dặn dò: "Đừng để trúng mưa, cảm lạnh thì không dễ bớt đâu."
Động tác của Lâm Vị Quang khựng lại, cô không có kinh nghiệm đáp lại sự tốt bụng của người khác, cầm dù lên bung ra rồi nói tiếng cảm ơn, sau đó xuống xe rời đi.
Lúc cô cong lưng xuống, sợi tóc lướt qua mu bàn tay Trình Tĩnh Sâm, nhẹ nhàng tựa như ảo giác.
Đầu ngón tay của Trình Tĩnh Sâm khẽ động.
Tóc của Lâm Vị Quang không như bản tính của cô, mềm mại khẽ khàng, không có chút cứng rắn nào cả, dịu ngoan không biết hơn bao nhiêu lần so với cô.
Thân ảnh cô bé biến mất trong màn mưa, Trình Tĩnh Sâm mới dời mắt đi, vô cảm nói với Hà Thứ: "Đi thôi."
Lâm Vị Quang đến quầy lễ tân ở tầng trệt hỏi thăm, cầm thẻ phòng khách sạn tìm được phòng cũng đã là mười mấy phút sau.
Cô quét thẻ vào phòng, đứng bên ngoài huyền quan đánh giá căn phòng hạng Thương gia này. Tuy rằng không so sánh được với thành phố, nhưng vẫn đảm bảo được độ thoải mái, chắc hẳn là khách sạn cao cấp nhất của thành phố Thiệu rồi.
Người nọ bề ngoài nhìn thì có vẻ hòa nhã, thực tế lòng dạ sâu hơn ai hết, cô có thể nhìn ra được Trình Tĩnh Sâm không hề kiên nhẫn khi đến thành phố Thiệu này, vậy nên rất tò mò ba đã giúp anh chuyện gì.
Hay là nói, anh muốn đạt được thứ gì từ cô.
Có điều nhìn trước mắt thì, khó mà bắt ép một người có địa vị cao như anh lại nhân nhượng trước kẻ thấp hèn để mà qua đêm tại đây, Lâm Vị Quang đã nghĩ như thế.
Cô xoay người lại kéo ống quần lên, để lộ cẳng chân, đỡ phải dính vào miệng vết thương. Cũng không phải sợ đau gì, chỉ là xử lý vết thương rất phiền phức.
Căn này có hai phòng ngủ, Lâm Vị Quang nhìn thoáng qua, biết rằng bản thân sẽ ở trong gian phòng không có dấu vết người từng sử dụng kia, tự giác đi vào.
Cô đặt bức ảnh lấy từ Viện phúc lợi Trẻ em ra đặt lên trên tủ đầu giường, đó là một bức ảnh gia đình, ve vuốt bề mặt của bức ảnh, nhìn một chập.
Năm năm trước nhà họ Lâm đổi chủ, chỉ trong một đêm.
Ba cô bất hạnh gặp tai nạn trong lần thị sát một dự án, các trưởng bối bắt đầu hiện nguyên hình như sói như hổ, cô và mẹ cũng vì thể mà bị chèn ép rất khổ. Cuối cùng, khi quyền to chức trọng không còn ở trong tay, mẹ cô đã không chịu nổi áp lực, nhảy lầu tự tử, để lại cho cô một bức di thư, chỉ nói rằng cô phải sống cho thật tốt.
Hí kích hóa quá nhỉ.
Lâm Vị Quang lắc đầu, không muốn nghĩ thêm nữa, bèn để ảnh về lại.
Hôm nay, cơm sáng cô còn chưa ăn, đói đến nỗi dạ dày cồn cào khó chịu, nhớ ra lời Trình Tĩnh Sâm dặn dò, bèn dùng điện thoại trong phòng liên hệ cho người đem một phần cơm trưa lên.
Ăn uống no say, Lâm Vị Quang rảnh rỗi quá thể, không có điện thoại, không có máy tính, chỉ có thể nằm trườn trên sô pha xem tivi.
Một buổi sáng thôi mà đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện, bây giờ được nghỉ ngơi, cơn mệt mỏi kia không còn trói buộc nào nữa, ép cho mí mắt cô híp lại với nhau.
Cơn buồn ngủ đến quá mãnh liệt, Lâm Vị Quang không chống lại nổi, thay đổi một tư thế mới, mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.
Lúc Trình Tĩnh Sâm xử lý xong mọi việc, về đến phòng thì sắc trời đã sầm tối.
Nhà họ Trình ngoài mặt nhìn tuy an ổn, nhưng bác chú lòng muông dạ thú, vu kế hãm hại, anh chỉ mới đến thành phố Thiệu có hai ngày mà tin tức đã bị tuồn ngầm vào tai họ.
Anh vừa mới mở một cuộc họp video nhằm đối phó với những lão già trong hội đồng quản trị, lại nhận mấy cuộc gọi do thám tình báo, sự kiên nhẫn gần như đã bị hao mòn đến cực điểm.
Trình Tĩnh Sâm nới lỏng cà vạt, đưa tay mở đèn nơi huyền quan, trong phòng khách rất yên lặng, cô nhóc kia không biết sao lại im ắng đến thế.
Cởi áo khoác ra, đi vào phòng khách mới phát hiện ra người mình tìm đang nằm trên sô pha ngủ ngon lành, tiếng cửa mở cũng không đánh thức được cô.
Trình Tĩnh Sâm cởi hai nút áo trên cùng của sơ mi, đứng yên bên cạnh ghế sô pha, vô cảm quan sát Lâm Vị Quang.
Cô bé ngủ với thế không chút phòng bị, vạt áo thun bị lật lên trên, để lộ ra một đoạn eo nhỏ trắng nõn. Ống quần xắn lên đến đầu gối, miếng băng gạt được đặt bên cạnh sô pha, mắt cá nhân nhỏ bé yếu ớt đến nỗi chỉ cần anh bóp một chút đã gãy.
Trình Tĩnh Sâm cụp mắt nhìn vết sẹo dài bên eo cô, chừng bốn năm centimet, có vẻ như là do vật nhọn tạo nên.
Vết sẹo kiểu này không quá đặc biệt, nhưng nằm trên thân thể của một cô bé vừa mới chớm tuổi trường thành, khiến người ta có cảm giác lạ lẫm.
Trình Tĩnh Sâm nhìn thêm giây lát, mở miệng hỏi: "Tính giả vờ bao lâu?"
Vừa dứt lời, người vốn phải say ngủ mở bừng hai mắt ra.
Tính cảnh giác của cô rất mạnh, thú thật, từ lúc nghe thấy tiếng bước chân là cô đã tỉnh rồi, nhưng vì biết người đến là Trình Tĩnh Sâm nên mới muốn xem thử anh sẽ làm gì, nào ngờ đối phương lại dễ dàng nhận ra đến thế.
Trên nét mặt của Lâm Vị Quang không hề có chút ngái ngủ nào, cô cong eo, thong dong đứng lên khỏi sô pha, bị vạch trần cũng không xấu hổ, "Chú bận xong rồi à?"
Trình Tĩnh Sâm cũng biết cô không thật sự muốn nghe chuyện của anh nên không trả lời, ngồi xuống một cái ghế sô pha đơn bên cạnh.
Anh tháo đồng hồ xuống để trên bàn, rồi lại chầm chậm cởi nút tay áo.
Động tác thong dong, nhưng đặt trên người anh lại trông rất ư là đã mắt, cảm giác đẹp đẽ này vô cùng trái ngược với tính xâm lược áp bách toát ra trên người anh.
Trình Tĩnh Sâm đem lại cho người đối diện cảm giác nguy hiểm, như một cái động đen, bên trong rõ ràng trống không, nhưng vẫn hấp dẫn người khác không ngừng theo đuổi.
Lâm Vị Quang nhìn anh, không nhịn được nhíu mày.
Nút tay áo được đặt lên bàn, phát ra một tiếng vang khẽ, Trình Tĩnh Sâm bỗng nâng mí mắt lên, bắt gặp ánh mắt không kịp dời sang chỗ khác của cô.
Lâm Vị Quang hãy còn đang ngây ngốc, bất thình lình đối diện với ánh mắt lạnh tanh của anh, đáy lòng nảy lên cảm giác nguy hiểm, theo bản năng xê dịch ra đuôi sô pha.
Động tác của cô như đề phòng con thú dữ, Trình Tĩnh Sâm nheo mày, "Trốn xa như vậy làm gì, thấy tôi sẽ làm gì cháu sao?"
Lâm Vị Quang ho khẽ hai tiếng, đặt chân lên sô pha bên cạnh, đong đưa khẽ khàng đôi cái, vô cùng chân thành tiếp lời: "Tôi chỉ tôn kính Cậu thôi."
Trình Tĩnh Sâm nghe mà nhíu mày, "Không có người khác ở đây, nói chuyện cho đường hoàng."
Lâm Vị Quang đáp ứng yêu cầu của anh, không giả vờ nữa, về lại với vẻ bình thường: "Nói nhiều sai nhiều, bây giờ chú đang là cơm áo gạo tiền, là ba mẹ tôi, tôi nào dám bất kính với chú chứ."
Trình Tĩnh Sâm cầm một cái đồ khui trên bàn lên, mở một bình rượu vang đỏ, nghe thế thì cười khẽ, bật lại một câu: "Vậy sao không nghe cháu gị tôi tiếng ba nuôi."
Lâm Vị Quang: "...."
Tên này là một người đàn ông tốt đấy, tiếc thay lại biết nói.
Cô không tiếp lời, nằm lên sô pha, nghiêng đầu qua, hỏi: "Đúng rồi, nhà họ Lâm hiện nay do ai đứng đầu?"
"Bác cả cháu, Lâm Thành Bân."
Lâm Vị Quang thầm nghĩ quả nhiên là lão già này, từ lâu đã không yên phận, sau khi ba cô qua đời thì càng thêm hống hách, rõ ràng là không màng người khác biết dã tâm của lão.
"Tên cáo già đấy à." Cô dùng đầu lưỡi quét qua răng nanh, nheo mắt, bỗng nhiên Trình Tĩnh Sâm, "Việc chú làm chỗ dựa cho tôi, là vì phần ơn chú mang của ba tôi sao?"
"Không hoàn toàn." Anh nói, "Nhưng tôi có thể giúp cháu."
"Chú và Lâm Thành Bân có thù?"
"Nhà họ Trình từng khốn đốn vì lão ta." Anh nhấp một hớp rượu, hai mắt nheo lại, không rõ cảm xúc, "Lúc ấy cụ già nhà này hoa mắt ù tai, vô dụng, mới tạo nên số nợ rối mù ấy."
Lâm Vị Quang châm chước vài giây, sau khi nhận rõ mối quan hệ trong ấy, cô bất ngờ, nói: "Chú nói ba chú hoa mắt, ù tai, vô dụng?"
Trình Tĩnh Sâm: "Không phải cháu cũng mắng bác cả cháu là cáo già à?"
Lâm Vị Quang bị anh chặn họng không kịp phản bác: ".... Đúng nhỉ."
Nghĩ lại thì, cả hai bọn họ đều là kẻ không tôn trọng cha chú trong nhà, nếu đã không đủ tư cách làm con cháu, thì rối rắm vấn đề này để làm chi.
Có điều không thể không nói, công phu giả vờ của Trình Tĩnh Sâm cũng giỏi thật sự, người này còn giỏi làm bộ làm tịch hơn cả cô, nghĩ vậy, không nhịn được phì cười.
Đây là lần đầu tiên Lâm Vị Quang cười như thế trước mặt anh, không có khách sáo, không có diễn kịch, chỉ đơn thuần là một tiếng cười sáng sủa và thoải mái.
Ở cô có một sự phấn chấn rất đặc biệt của lứa tuổi này, tự tin, yêu cười, thần thái xán lạn, đầy sức sống.
Trình Tĩnh Sâm nheo nhẹ mắt lại, tay cầm ly rượu chợt khựng lại.
Hai người, bốn mắt nhìn nhau, bấy giờ Lâm Vị Quang mới sực nhớ ra bản thân quên quản lý cảm xúc của mình, thế là thu lại cảm xúc cất về một nơi, làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng đã quá muộn, gần như cùng lúc ấy, bên tai vang lên một tiếng cạch khi chiếc ly chạm mặt bàn, Trình Tĩnh Sâm đã đứng lên.
Không chờ cho Lâm Vị Quang có phản ứng khác, một bàn tay duỗi ra nâng cằm cô lên, dùng một chút lực không mạnh cũng chẳng yếu, đầu ngón tay của người ấy còn phiếm lạnh, man mát.
Lâm Vị Quang bất ngờ, theo bản năng muốn lùi về sau, gương mặt bị nâng lên đối diện với đôi mắt cười nhạt như không của người đàn ông, trái tim không hiểu sao lại đập nhanh hơn đôi chút.
Lần trước, bất cẩn mới quan sát được anh, bấy giờ cách gần thế này, mới phát hiện ra ở đuôi mắt trái của anh có một nốt ruồi nhạt, nằm trên gương mặt đẹp đẽ này càng thêm phần nổi bần bật.
Trình Tĩnh Sâm đứng trước mặt Lâm Vị Quang, mi mắt buông rủ quan sát cô, giọng nói trầm thấp và chậm rãi: "Bạn nhỏ này, khi không có sự phòng vệ, trông cháu đáng yêu hơn đấy."
Nói rồi, anh cũng thong dong rụt tay về, đi qua bên người cô tiến vào phòng ngủ chính, phảng phất như câu nói vừa rồi chẳng phải là lời trêu chọc đau khổ nào vậy.
Lâm Vị Quang cứng đờ ngồi một chỗ, một hồi lâu sau vẫn chẳng thể hoàn hồn.
Làn da bị người đàn ông chạm thoáng qua nóng lên, lan đến bên lổ tai, giờ đây cả người của cô đều chìm trong sự hỗn loạn.
Mờ mịt, mơ màng, như tẩm trong bình mật, lại như ngã vào bình rượu.
Cảm giác này quá đỗi xa lạ, hoặc đúng hơn là quá kỳ quái.
Lâm Vị Quang nghe thấy tiếng trái tim mình đập nặng nề, bất giác mới đưa tay lên xoa xoa mặt, nhận ra độ ấm dâng lên thật cao.
Trong độ tuổi thiếu nữ ấy, đây là lần đầu tiên cô mới đỏ mặt, tim đập nhanh thế này.