• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Động tác của Trình Tĩnh Sâm không hề dịu dàng, không có chút nào gọi là kiềm chế, Lâm Vị Quang muốn trốn, nhưng bị anh hung hăng nắm lấy cằm.

Dùng miệng không dùng tay, người này thật là quân tử ghê. Lâm Vị Quang có chút tức giận, cắn anh một cái, giữa răng và môi thoáng chốc lan ra mùi máu tanh.

Trình Tĩnh Sâm khẽ chậc một tiếng, nhưng không vì vậy mà dừng lại, đầu ngón tay khẽ dùng sức, ép buộc cô ngẩng cao đầu, khiến cho cô hoàn toàn rơi vào hoàn cảnh bị động.

Người này cố ý phạt cô, dùng hết những chiêu khiến cô khó có thể chống cự, Lâm Vị Quang không thể nào giãy ra được, thở hổn hển, lúc đầu còn có thể dùng sức chống cự lại đối phương, sau đó hoàn toàn mất hết sức lực, chỉ có thể nắm chặt vạt áo anh một cách vô ích.

Thay vì nói là hôn môi, thì càng giống như là đang đọ sức hơn.

Vừa hôn xong, Lâm Vị Quang cảm thấy mình có chút thiếu dưỡng khí, đầu óc trống rỗng, bây giờ bình tĩnh lại, trong lòng không khỏi cảm thấy tức giận.

Cô lập tức đẩy anh ra, tức giận: "Trình Tĩnh Sâm! Con mẹ nó chú cầm tinh con chó à?!"

Cả người cô vốn đã mềm nhũn, chút sức lực này không khác gì như đang tán tỉnh, Trình Tĩnh Sâm cầm lấy cổ tay cô, cười nhẹ: "Xem ra còn nhận ra tôi."

Lâm Vị Quang hận không thể cho anh một cước, dần dần thích ứng với ánh sáng lờ mờ trong phòng, cô cắn răng ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn về phía người đàn ông trước mặt.

Vẫn là khuôn mặt đẹp trai mà đáng ghét kia, vẻ mặt cũng không còn xa cách lạnh nhạt như lúc ở tiệc mừng thọ của ông cụ Hà, mà càng lạnh lùng bức người hơn.

Nhưng lại có nhiều tình người hơn, mặc dù đây cũng không phải là dấu hiệu tốt.

Anh nhìn cô, từng câu từng chữ: "Ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu?"

Lâm Vị Quang cười lạnh, đáp lễ: "Rất vui được gặp mặt?"

Hai người bọn họ như nhau cả thôi, đều giả vờ giả vịt, đừng ai nói ai.

Trình Tĩnh Sâm mặt không chút thay đổi đánh giá cô một lát, như là hận cô cực kỳ nhưng lại không có cách nào với cô, Lâm Vị Quang đối với vẻ mặt này rất quen thuộc, trước kia khi anh nói không lại mình, thì vẫn luôn bày ra vẻ mặt này.

Bây giờ lúc này không giống như ngày xưa, lúc trước anh thật sự không có cách nào với cô, không thể đánh không thể mắng, bây giờ có cách khác, anh có thể giày vò cô.

Lâm Vị Quang hiển nhiên cũng hiểu được điều này, nhưng khi ý thức được sự nguy hiểm thì đã muộn, cô bị người đàn ông giữ lấy eo ôm lên, còn chưa kịp phản ứng, thì đã ngã xuống một vật gì đó mềm mại đàn hồi.

Cô dựa vào xúc cảm dưới lòng bàn tay, xác định đây là sô pha.

Chuyện sắp xảy ra kế tiếp, không cần phải nói cũng rất rõ ràng, Lâm Vị Quang có chút sợ hãi, nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Nói không lại cháu thì liền động tay đúng không, chú..."

Còn chưa dứt lời, hai tay cô đã bị giữ lấy, ngay sau đó, cổ tay liền chạm vào chất liệu gì đó lạnh lẽo, Lâm Vị Quang trong nháy mắt hiểu được đó là cái gì, lập tức nhảy dựng lên muốn chạy trốn.

Nhưng mà động tác của Trình Tĩnh Sâm so với cô còn nhanh hơn, chỉ trong nháy mắt, đã dùng cà vạt trói chặt hai tay cô lại, ấn lê.n đỉnh đầu cô.

Lần trước bị trói như vậy, Lâm Vị Quang vẫn nhớ rõ bài học đau đớn lần đó, cô tức giận, hung hăng trừng anh: "Chú làm gì vậy!"

Trình Tĩnh Sâm xoa xoa cổ tay, giọng nói bình tĩnh nhẹ nhàng: "Tính sổ."

Lâm Vị Quang vừa tức vừa vội, gian nan thử thoát khỏi trói buộc, mắng anh: "Đồ già khốn kiếp, cháu ngủ với chú chú không biết cảm ơn thì thôi đi, còn muốn trói cháu, chú có còn là con người hay không!"

Đáng tiếc cái nút thắt này quá khéo léo, trước kia cô không tháo ra được, hiện tại cũng không tháo ra được, ngược lại khiến bản thân mệt mỏi vô cùng.

Trình Tĩnh Sâm nhìn cô làm chuyện vô ích, thấy cô dần dần yên tĩnh, mới không nhanh không chậm hỏi: "Ai không được?"

Lâm Vị Quang bối rối.

Trong lòng cô thầm mắng tên đàn ông già thích ghi thù, ngoài miệng lại vô cùng thức thời trả lời: "Cháu không được!"

Trình Tĩnh Sâm gật đầu, lạnh nhạt nói: "Muộn rồi."

"…"

Anh nói muốn tính sổ, liền thật sự tính sổ với cô, bất đồng về tinh thần, vậy thì dùng cách của người lớn để giải quyết.

Lâm Vị Quang bất đắc dĩ bị ép phải hiểu đạo lý "Tự làm bậy không thể sống".

Nếu nói cái đêm hai năm trước, Trình Tĩnh Sâm làm rất mạnh mẽ là bởi vì tác dụng của thuốc, vậy thì hiện giờ hai bên đều tỉnh táo, cách tra tấn người của anh lại càng nhiều đến không đếm xuể.

Không bao lâu, Lâm Vị Quang liền nhịn không được cắn bả vai anh, trong miệng phát ra tiếng ngâm rất khẽ.

Tay của cô bị trói, ngoại trừ mặc cho người ta đùa giỡn ra thì không còn lựa chọn nào khác, không có sức lực mà vòng trên cổ người đàn ông, muốn túm lấy anh cũng không được, bị anh làm quá dữ đội, thì cũng chỉ có thể dùng miệng cắn cho hả giận.

Sau đó cô thật vất vả cầu xin Trình Tĩnh Sâm buông tha cho mình, cả người cũng đã bủn rủn tay chân không còn chút sức lực, nhưng vẫn bị giày vò như cũ.

Sự kháng cự chẳng biết từ lúc nào trở thành đón lấy, cả người cô mềm mại, thắt lưng mềm nhũn, ý loạ.n tình m.ê nhắm mắt hưởng thụ.

Hai người cơ bản đều là mặt đối mặt mà làm, cuối cùng Lâm Vị Quang bị nắm lấy eo ngồi ở trên đùi Trình Tĩnh Sâm, gần như ngực bụng kề nhau, ngay cả giọng nói của cô cũng vỡ vụn.

Nhịn một đêm, cuối cùng cũng rơi vào tư thế này, cô vừa khóc vừa bảo anh dừng lại, Trình Tĩnh Sâm hôn cô rất dịu dàng, giọng nói gọi cô cục cưng cũng rất dịu dàng, chỉ có động tác là tàn nhẫn muốn chết, lời nói và hành động không hề đồng nhất.

Anh khẽ cắ.n và.nh tai cô, hỏi: "Còn đi không?"

Trong đầu Lâm Vị Quang rối bời, không khống chế được mà rơi nước mắt, lắc đầu qua loa: "Không đi nữa, không đi nữa... Chú đừng như vậy..."

Lời cầu xin tha thứ còn chưa nói xong, thì đã hòa tan giữa răng và môi của nhau.

Sau đó Lâm Vị Quang khóc mệt rồi kêu cũng mệt, bị ôm vào phòng tắm tắm rửa, mơ mơ màng màng tưởng rằng rốt cục đã kết thúc, để mặc Trình Tĩnh Sâm muốn làm gì mình thì làm.

Lúc ý thức mông lung, cô cảm thấy thắt lưng có chút ngứa ngáy, như là có người đang dùng đầu ngón tay chầm chậm vuố.t ve cái gì đó, khiến cho cô không được thoải mái.

Lâm Vị Quang giờ phút này không có thời gian suy nghĩ dư thừa, chẳng thèm suy nghĩ đối phương đang làm gì, không kiên nhẫn dời bàn tay kia ra, "Đừng chọc cháu."

Người phía sau im lặng trong chốc lát, bỗng nhiên nắm lấy hàm dưới của cô, nghiêng mặt qua, hung hăng hôn cô.

Lâm Vị Quang không biết Trình Tĩnh Sâm lấy đâu ra hứng thú, cũng không có sức lực mà từ chối, bất đắc dĩ ở trong bồn tắm làm một lần nữa.

Đến sau nửa đêm, cô mệt đến mức ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên được, gần như chạm vào giường liền ngủ.

Cũng bởi vậy mà đã bỏ lỡ nụ hôn vô cùng dịu dàng rơi xuống trán cô.

-

Sáng sớm hôm sau, Chử Văn nhận được điện thoại của Hà thị, chính là vấn đề hợp tác hạng mục.

Dù sao vị cấp trên kia chỉ phụ trách ký tên là được rồi, Chử Văn vẫn rất có ý thức của người làm công, chấp nhận số phận mà buông tha cơ hội ngủ nướng, đi rửa mặt thay quần áo.

Việc soạn thảo hợp đồng và điều khoản cụ thể, những điều này đều cần phải bàn bạc sửa đổi từng cái một, sau khi xác định còn phải qua cửa luật sư, phải mất bốn năm ngày mới có thể giải quyết xong.

Đọc đến đây, Chử Văn dứt khoát hủy bỏ chuyến bay đã đặt trước đó, dự định đến khi đó bàn bạc lại.

Anh ta nhìn đồng hồ, cảm thấy lúc này Lâm Vị Quang chắc cũng sắp dậy, liền gọi điện thoại cho cô, định thông báo với cô một tiếng.

Chờ đợi thật lâu, khi anh ta nghi ngờ Lâm Vị Quang vẫn đang ngủ nướng thì điện thoại cuối cùng cũng được nhấc máy.

Chử Văn mở miệng, đang muốn lên tiếng, thì nghe thấy trong ống nghe truyền đến một giọng nam: "Có việc gì?"

Giọng nói của đối phương trầm thấp, mang theo chút khàn khàn không rõ ràng, hiển nhiên là vừa bị điện thoại đánh thức, giọng nói có chút lạnh lùng.

Chử Văn choáng váng.

Trong đầu anh ta trống rỗng, theo bản năng mà nói: "Xin lỗi tôi gọi nhầm."

Nói xong, liền cúp điện thoại, đứng tại chỗ rơi vào trạng thái nghi ngờ bản thân.

Cúi đầu nhìn nhật ký cuộc gọi, đúng là Lâm Vị Quang, gọi không sai.

... Nhưng tối hôm qua rõ ràng anh ta không thấy có người đàn ông nào đi cùng Lâm Vị Quang vào phòng?!

Chử Văn ngẫm nghĩ mà cực kỳ sợ hãi, nghi ngờ là có cậu bé đẹp trai để mắt tới Lâm Vị Quang, nhân cơ hội nhét thẻ nhỏ bò lên giường, mà lại còn thành công.

Nhưng tỉ mỉ nhớ lại giọng nam vừa rồi, anh ta luôn cảm thấy có chút quen tai, rồi lại nghĩ không ra đã nghe qua ở đâu, rối rắm nửa ngày quyết định buông tha suy nghĩ, không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của cấp trên.

Trên tay anh còn có công việc, không thể trì hoãn, tạm thời gác lại chuyện liên lạc với Lâm Vị Quang, rời khỏi khách sạn trước.

Cùng lúc đó, phía bên kia.

Lâm Vị Quang bị cuộc điện thoại này làm ầm ĩ, nhíu mày vốn định ngủ tiếp, nhưng mà cảm nhận được ánh sáng vô cùng chói mắt, mới ý thức được trời đã sáng.

Cô từ từ tỉnh dậy, nhắm hờ hai mắt, theo bản năng sờ sang bên cạnh, muốn lấy điện thoại di động xem giờ.

Nhưng mà thứ cô chạm vào không phải là ga giường bóng loáng mềm mại, mà là chất liệu vải tinh tế.

Cô nghi ngờ s.ờ soạng hai cái, còn chưa suy nghĩ ra đó là thứ gì, thì đột nhiên bị người ta nắm chặt cổ tay, đồng thời trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm quen thuộc

- -

"Cháu chê chưa đủ mệt?"

Động tác Lâm Vị Quang dừng lại, nhất thời tỉnh táo lại, bị dọa sợ.

Ký ức tối hôm qua như thủy triều tràn vào trong đầu, cô mở hai mắt, chống cánh tay ngồi dậy, nào biết thắt lưng đau chân đau khớp xương cũng mỏi, cả người đều không được thoải mái.

Nghiêng đầu nhìn về phía người bên cạnh, vừa vặn đối diện với đáy mắt không gợn sóng của Trình Tĩnh Sâm.

Bởi vì lúc trước cô lộn xộn, áo choàng tắm của anh hơi tản ra, lộ ra lồng ng.ực rắn rỏi chắc chắn, đường cong xương quai xanh và cổ càng rõ ràng, kéo dài thẳng tắp mà tràn trề sức lực.

–Xa hoa.

Lâm Vị Quang nghĩ đến từ này, không nhịn được mà thu tầm mắt lại.

"Không phải nói chú một câu không được thôi sao?" Cô ôm chăn gian nan tựa vào đầu giường, mắng khẽ, "Lớn tuổi như vậy mà không biết quá buông thả có hại cho sức khỏe."

Đứa nhỏ này luôn có thể dùng vài ba câu đã dễ dàng kí.ch thích lửa giận của anh, cho dù xa cách hai năm cũng vậy, Trình Tĩnh Sâm lạnh lùng nói: "Cháu cho rằng tôi cũng chỉ vì câu nói này?"

Đây là bắt đầu muốn tính tổng sổ sách?

Lâm Vị Quang tức giận, hì hì hồi lâu, mới tức giận trừng anh: "Là chú nói không được mà! Cháu nào có biết là cái nào không được?!"

Cô ngược lại vô cùng hùng hồn, cho qua chuyện đút thuốc lúc trước, làm ra vẻ như anh ghi thù lắm vậy.

Trình Tĩnh Sâm giận quá hóa cười, lý trí bị những lời này của cô làm cho mất hết, trực tiếp kéo cô lại giữ chặt, triển khai vận động buổi sáng.

Tính tình lúc thức giấc của hai người đều không tốt, Lâm Vị Quang vừa mới bắt đầu còn có thể giằng co với anh, sau đó dứt khoát bỏ cuộc, dù sao cũng không chịu thiệt.

Sau khi xong việc cô từ chối để Trình Tĩnh Sâm ra tay, gắng gượng tự mình đi vào phòng tắm tắm rửa, kết quả phát hiện những dấu vết trên người thực sự quá khó coi, giống như đã trải qua sự đãi ngộ gì đó không dành cho con người.

Tắm rửa xong, cô quấn áo choàng tắm đi ra ngoài, đúng lúc Trình Tĩnh Sâm cúp điện thoại, cũng không biết là gọi cho ai.

Lâm Vị Quang không hỏi, chỉ dựa vào tường, khoanh tay nhìn anh: "Thành phố A là địa bàn của chú, có nhà mà không ở, chú tới đây chính là để tìm cháu tính sổ?"

Trình Tĩnh Sâm không đáp, chỉ liếc cô một cái, lạnh nhạt nói: "Hình xăm là xăm từ lúc nào?"

Lâm Vị Quang sửng sốt, vẻ mặt hiện lên vài phần mất tự nhiên vô cùng rõ ràng.

- -Sao cô lại quên chuyện này, cũng không biết tên đàn ông già này có nhìn kỹ hay không, bằng không cô mất mặt quá đi.

"Ngày sinh nhật hai mươi tuổi." Cô giả bộ không có gì, "Vết sẹo kia quá chướng mắt, nên cháu lấy hình xăm che lên."

Nghe được đáp án này, Trình Tĩnh Sâm dường như cũng không hề kinh ngạc, chỉ như đang suy nghĩ gì đó mà đánh giá cô một phen, ánh mắt thâm trầm, nhìn không ra cảm xúc.

Lâm Vị Quang đang thấp thỏm, liền nghe anh không nhanh không chậm hỏi: "Viết tắt của tên tôi?"

Khóe môi cô hơi cứng, dần dần thu lại ý cười, không có biểu cảm gì nhìn thẳng vào anh.

Trình Tĩnh Sâm ung dung mặc cho cô nhìn, vẻ mặt vẫn như cũ.

- -Dường như giữa bọn họ, lúc nào cũng phải phân thắng thua, cho dù là trên phương diện tình cảm.

Chốc lát, Lâm Vị Quang bỗng nhiên cong đuôi mắt lên, cười đáp: "Đúng vậy."

Cô chậm rãi tiến lên vài bước, đi tới trước mặt anh, nói: "Dù sao lúc cháu hai mươi tuổi, còn thích chú, khi đó đầu óc chạm mạch không nghĩ đến hậu quả, muốn xăm nên xăm luôn."

Lời nói này của cô cực kỳ khéo léo, rõ ràng không có nói rõ ra, nhưng lại dễ dàng làm cho người ta lý hiểu ra được ý của cô là chuyện nãy đã là chuyện của quá khứ.

Mà cách hai năm, cô đã không còn giống như lúc trước.

Trình Tĩnh Sâm khẽ nhíu mày.

Nhưng mà thời gian hai năm, trên người Lâm Vị Quang có rất nhiều sự thay đổi, tuy rằng đặc điểm không thay đổi, nhưng những thay đổi rất nhỏ kia lạ được tôn lên cực kỳ rõ ràng.

Mà về điểm này, từ bữa tiệc đêm qua, anh đã có cảm giác.

Cô đã không còn là đứa trẻ ngông cuồng ngang ngược năm đó, cô của bây giờ học được cách xem xét thời thế, lấy đại cục làm trọng, lời nói và hành động đều rất có chừng mực.

Kho báu bị bao phủ bởi lớp bụi bặm rốt cục cũng được lau chùi sạch sẽ, tỏa ra sự sắc sảo vốn có của nó.

- -Kho báu này từng có thể thuộc về anh.

Sau khi cô từng hứa hẹn với anh, nhưng đó chỉ là những lời ngây thơ thuở nhỏ, cô nói một cách tùy ý, nhưng anh lại nhớ kỹ.

Cho đến giờ phút này, anh mới giật mình nhận ra đủ loại hình ảnh trước kia anh không thèm để ý chút nào, giờ đây đều hiện lên vô cùng rõ ràng, anh vốn tưởng rằng mình sẽ quên đi, nhưng lại nhớ rõ ràng hơn ai hết.

Rất hiếm thấy, Trình Tĩnh Sâm sinh ra vài phần tình cảm kỳ lạ, sự sợ hãi này xuất hiện một cách khó hiểu, anh kiệt lực muốn bỏ qua, nhưng cho dù làm như thế nào cũng không thể kiềm chế được.

Lâm Vị Quang nhìn anh chằm chằm, tự nhiên cũng phát hiện được sự khác thường trong mắt anh.

Cô bỗng nhiên cảm thấy có chút vui vẻ, mặc dù mang theo sự chua xót, nhưng cô không còn ấm ức như trước nữa.

"Chú sợ cháu thay đổi đến vậy sao?" Cô cười khẽ, "Hả? Chú."

Cách xưng hô này vừa thốt ra, Trình Tĩnh Sâm giật mình vô cùng rõ ràng.

Lâm Vị Quang không dời tầm mắt, cố chấp đối diện với anh, hai mắt chứa đầy nắng sớm rực rỡ, thuần túy mà sáng ngời, giống như vô số khoảnh khắc nhìn về phía anh nhiều năm trước.

Trong lòng Trình Tĩnh Sâm khẽ rung động, dường như rốt cục không nhịn được nữa, cúi đầu nâng cằm cô lên, muốn hôn lên.

Nhưng vào lúc này, tiếng chuông cửa vang lên không đúng lúc.

Hai người dừng lại tại chỗ, không khí có chút ngưng đọng.

Lâm Vị Quang khẽ nhếch môi, đang muốn xoay người đi phòng khách xem người đến là ai, lại bị Trình Tĩnh Sâm giữ chặt hai vai, không nói lời nào ôm trở về.

"Mặc kệ anh ta."

Anh thấp giọng nói, định làm xong chuyện vừa rồi bị cắt ngang.

"Dừng." Lâm Vị Quang chống lại anh, tạm thời kêu dừng, "Trước khi hôn cháu, chú phải suy nghĩ cho kỹ xem có lời gì muốn nói không."

Nghe vậy, ánh mắt Trình Tĩnh Sâm nặng nề, giống như cảm thấy cô cố tình gây sự, cô lại không chịu lùi bước, bình tĩnh giằng co với anh.

Nhưng mà mặc dù có chút chần chờ, Trình Tĩnh Sâm cuối cùng cũng không mở miệng.

Đáy mắt Lâm Vị Quang gần như lặng đi.

Cô mặt không chút thay đổi đẩy anh ra, sửa sang lại quần áo của mình, cũng không thèm liếc anh một cái, cũng không quay đầu lại mà đi về phía cửa.

"Rất tốt." Cô vừa đi vừa nói, "Chỉ là cùng nhau tiêu khiển một đêm mà thôi, cháu rất hài lòng."

Trình Tĩnh Sâm nhìn bóng lưng cô, nhíu mày ấn ấn thái dương.

Lồng ng.ực tràn đầy cảm xúc rối ren, sự phức tạp chưa bao giờ có, anh giống như trở nên vô cùng kỳ quái, từ tối hôm qua sau khi nhìn thấy Lâm Vị Quang, anh liền cảm thấy tất cả mọi chuyện đều đang phát triển theo phương hướng mà anh không biết.

Anh không nắm bắt được, không thấy rõ, không biết nên làm cái gì bây giờ.

Cô bé trong trí nhớ kia đã sớm đi theo quỹ đạo cuộc đời ban đầu của cô, giống như chỉ có anh còn dừng lại tại chỗ, không rõ mình đang chờ cái gì.

Lâm Vị Quang sẽ không quay đầu lại, anh hiểu rõ đều này hơn bất cứ ai.

Nhưng anh không muốn thả cô đi, chỉ có anh biết được sự cố chấp này.

Mà Lâm Vị Quang cũng không biết Trình Tĩnh Sâm suy nghĩ gì, cô chỉ cảm thấy nghẹn khuất.

Cách đối xử đặt biệt của người đàn ông già dành cho cô không phải cô hoàn toàn không biết, nhưng đối phương lại không chịu nói câu nào, vĩnh viễn đều là cô đang truy đuổi, là con người sớm muộn gì cũng sẽ thấy mệt mỏi.

Vốn tưởng rằng hai năm qua đi, bọn họ hoặc là dễ hợp dễ tan hoặc là một lần nữa bắt đầu lại từ đầu, kết quả bây giờ xem ra, rất có khả năng sẽ dây dưa không rõ.

Lâm Vị Quang thẳng thắng quen rồi, chuyện tình cảm lại càng không thích che giấu, nếu thật sự từ đầu đến cuối đều không có được sự đáp lại, cô cũng sẽ mệt mỏi.

Cô miên man suy nghĩ, hốc mắt lại có chút nóng lên, thầm mắng một câu không có tiền đồ, đem sự chua xót trong lòng nuốt vào trong, đi về phía cửa.

Tâm tình cô không tốt, giọng nói đương nhiên cũng không tốt lắm: "Ai vậy?"

Sau khi nói xong, cửa cũng bị mở ra, người tới và cô bốn mắt nhìn nhau, đều sửng sốt.

Lâm Vị Quang nhìn khuôn mặt vô cùng quen thuộc trước mắt, chưa kịp nghĩ rõ lập trường của hai bên lúc này, bản năng đã thúc giục cô mở miệng: "Chú Hà?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK