Mỗi lúc trời sập tối, trước tiệm rất đông người qua lại, có người tan ca về nhà, cũng có vài ông cụ dắt chó đi dạo ngang qua.
Cận Chu đứng cạnh cửa sổ của văn phòng luật sư trên tầng hai, vừa hút thuốc dập cơn tức bị Dương Thời Dữ chọc lúc ban ngày, vừa ngắm nhìn hàng người qua lại dưới lầu, thỉnh thoảng thấy có người quen đi ngang qua cũng không có tâm trạng chào hỏi.
Một lát sau, Tôn Nghĩa bên cạnh đẩy máy tính qua trước mặt Cận Chu, phóng to ảnh trên màn hình lên, hỏi: "Là người này phải không?"
Cận Chu chỉ nhìn lướt qua một cái: "Đúng."
Bức ảnh kia là một tấm ảnh chụp chứng minh nhân dân, người đàn ông trong đó khoảng chừng bốn mươi tuổi, gương mặt đại chúng, nhìn bình thường đến không thể bình thường hơn, là kiểu người mà quẳng vào giữa đám đông một cái là biến mất luôn.
"Đây không phải là tên tài xế trên báo kia sao?" Tôn Nghĩa nhấp vào trang khác, mở tin tức hôm nay lên, chắc có lẽ do mọi chuyện đã quá rõ ràng rồi, cậu ta lướt qua đại khái nội dung bài báo kia rồi lại nhìn về phía Cận Chu: "Thẩm phán Cận Vĩ trong này bảo..."
"Là bố tao." Cận Chu nói xong thì nói đại khái lại mọi chuyện: "Tài xế xe tải này đã đụng chết bố mẹ tao."
Tôn Nghĩa nghe xong chuyện này thì vật người ra một hồi, dường như không biết phản ứng gì với chuyện buồn này, nín cả buổi mới nhả ra được một câu: "Anh Cận, thì ra bố của anh là thẩm phán ạ?"
Cận Chu ậm ờ "Ừ" một tiếng.
Trong đám bạn bè của cậu chỉ có mỗi Lưu Vĩnh Xương là biết chuyện này. Khi đó Cận Chu phải mất cả hai năm mới lo xong hết mọi chuyện cho cha mẹ, mà Lưu Vĩnh Xương cũng giúp cậu không ít việc.
"Muốn tìm gã thì chắc cũng dễ thôi, chỉ là..." Tôn Nghĩa mở group chat lên, gửi tin tức về Vương Đại Vinh qua: "Bây giờ chuyện này đã đăng đầy báo thế này rồi, chỉ sợ gã ta cũng đã sớm bị mời lên phường uống trà rồi ấy nhỉ?"
"Cũng có thể là nghe được tin tức phong thanh nên trốn trước rồi." Cận Chu đáp: "Khả năng trốn rồi cao hơn đấy."
Trước giờ Cận Chu vẫn luôn rất cẩn thận, rất nhiều chi tiết không thể nào qua được mắt cậu.
Ví dụ như hôm qua cậu hỏi Nhậm Văn Lệ, cảnh sát đã tìm được Vương Đại Vinh chưa, câu trả lời của Nhậm Văn Lệ là không tiện tiết lộ.
Nếu như đã tìm được thì Nhậm Văn Lệ chắc là phải thoải mái thừa nhận mới đúng, tại vì dù sao thì Vương Đại Vinh cũng đang nằm trong tay của cảnh sát, cô ấy cũng không sợ Cận Chu sẽ kích động làm ra chuyện gì.
Với cả dựa theo kinh nghiệm tiếp xúc với cảnh sát của Cận Chu mà nói thì bọn họ rất thích tiết lộ tiến trình vụ án, chủ yếu là để cho người nhà của nạn nhân an tâm. Vì thế nếu như đã bắt được thì Nhậm Văn Lệ chỉ cần thoải mái nói với Cận Chu: "Chúng tôi đã bắt được Vương Đại Vinh, chắc chắn sẽ tìm lại công đạo cho cậu."
Nhưng Nhậm Văn Lệ lại không nói gì, vì vậy chỉ có khả năng là do trước mắt tiến triển không thuận lợi lắm.
Ngoài ra, Nhậm Văn Lệ cũng hiểu rất rõ mạng lưới giao thiệp và thủ đoạn của Cận Chu, cô trả lời "Không tiện tiết lộ", chắc là cũng không mong Cận Chu sẽ tìm được Vương Đại Vinh trước họ.
Chỉ dựa vào một câu trả lời đơn giản như thế nhưng trong lòng Cận Chu cũng đã nắm chắc được tám phần mười lúc bên phía cảnh sát tìm đến chỗ của Vương Đại Vinh, chỗ đó chắc đã sớm chẳng còn bóng người.
"Vậy nếu anh tìm thấy gã rồi." Tôn Nghĩa gập máy tính lại, nhìn Cận Chu hỏi: "Anh định làm gì tiếp?"
Nói đến đây, cậu ta bỗng ngập ngừng nói: "Anh Cận này, anh đừng quên tụi mình còn là luật sư đấy."
Ý trên mặt chữ, có thể thương lượng thì đừng động thủ, càng đừng tự chui đầu vào đồn luôn.
Cận Chu bật cười: "Mày còn biết mày là luật sư nữa à?"
Cái văn phòng luật bé tí này còn chả phải chính quy, nhân viên cố định chẳng được mấy người, ông chủ thì cả năm chả đến được mấy lần.
Trước kia vì văn phòng quá ế ẩm Tôn Nghĩa đã có ý định từ chức rồi, kết quả cậu ta nhận một vụ ly hôn xong thế mà lại tìm được bằng chứng bên nam ngoại tình, thế là giành được rất nhiều quyền lợi cho bên nữ. Kể từ đấy có rất nhiều khách hàng nữ bắt chồng ngoại tình tìm đến cậu ta, còn cậu ta thì càng ngày càng lấn sang vai trò "thám tử tư".
"Luật sư cũng chia ra rất nhiều loại mà." Tôn Nghĩa đáp: "Chuyện tìm người cứ giao cho em đi."
Đêm xuống, cái nóng của cuối hè cũng hơi dịu lại, từng ngọn gió thổi qua mang theo chút ý thu.
Cận Chu lái xe đến quán bar lớn nhất thành phố, đi từ ngoài cổng vào đến phòng VIP, cả đường đều có người quen chào hỏi cậu.
Cả phòng VIP rộng như thế chỉ có mỗi Lưu Vĩnh Xương đang ngồi trong đấy, trên bàn bày đầy loại rượu, nhìn như kiểu muốn uống với Cận Chu tới không say không về.
Cận Chu biết Lưu Vĩnh Xương muốn cùng cậu giải toả tâm trạng, nhưng nói thật thì trong lòng cậu cũng không thấy khó chịu lắm, dù gì quãng thời gian u buồn đã sớm qua mất rồi.
"Anh Lưu." Cận Chu đi đến ngồi cạnh Lưu Vĩnh Xương, đưa một điếu thuốc qua.
Lưu Vĩnh Xương năm nay ba mươi chín tuổi, mặc một bộ vest màu champagne, tuy là có hơi phát tướng nhưng bên túi áo vest gấp một chiếc khăn, ống tay áo kẹp một chiếc khuy măng sét tinh xảo, trông vẫn khá thu hút.
"Dạo này làm ăn được không anh?" Cận Chu rút bật lửa ra, châm thuốc cho Lưu Vĩnh Xương rồi mới tự châm cho mình, cậu nhả ra một hơi khói rồi quẳng bật lửa lên bàn.
"Cũng được, vẫn như cũ." Lưu Vĩnh Xương đưa một ly rượu cho Cận Chu: "Bên tiệm sửa xe của chú thì sao rồi?"
"Chả làm ăn được gì." Cận Chu nhận ly rượu, uống một ngụm lớn, rượu cay xè trôi xuống cổ họng, cậu cũng chỉ coi như là thuận giọng một chút.
"Anh đã nói với chú rồi, mở tiệm ngay khu đông người ấy mà chú cứ không nghe." Mỗi lần gặp Cận Chu là Lưu Vĩnh Xương không nhịn được phải lải nhải vài câu: "Không thì anh tìm cho chú một chỗ khác nhé?"
"Không cần phiền thế đâu anh." Cận Chu cười cười: "Chỗ đấy gần nhà em."
Thành thị đúng là mỗi ngày một vẻ, trung tâm thành phố năm đó bị quy hoạch không hợp lý nên ngày càng vắng vẻ, giờ đã thành khu thành thị cũ.
Nhưng mà Cận Chu vẫn ở trong căn nhà cũ tới tận bây giờ, đồ đạc trong nhà cũng giữ nguyên như cũ.
Lưu Vĩnh Xương không khuyên thêm nữa, nhấp một ngụm rượu rồi đổi chủ đề: "Tin tức anh đã xem qua rồi, mấy chuyện như này cũng đăng báo được à?"
Vụ án vẫn còn chưa có kết quả mà đã lan truyền khắp các trang báo, Cận Chu cũng bất đắc dĩ: "Ai bảo có kí giả tại hiện trường hôm đấy chứ."
Bình thường, một phiên toà sơ thẩm có rất ít người không liên quan đến dự thính, chẳng qua là do vụ án cưỡng gian kia rất nổi nên hôm đấy có rất nhiều ký giả đến tòa.
Mà bị cáo thì sớm không báo, muộn không báo lại cứ chọn vào đúng thời điểm toà đang thẩm vấn mới báo cáo, nội dung được rất nhiều ký giả nghe được, bên cảnh sát cũng không thể chặn được miệng của người ta, cũng chỉ có thể để nội dung thẩm án bị báo đăng tràn lan như thế.
Chỉ là kể từ đó muốn tìm thêm tin tức gì về vụ án trên mạng thì hầu như là không tìm được.
"Chú định làm gì tiếp đây?" Lưu Vĩnh Xương hỏi.
"Trước hết phải tìm được tên tài xế đó đã." Cận Chu đáp: "Cụ thể thế nào thì em cũng chưa biết."
Thẩm phán hình sự bị người ta mưu hại, hơn phân nửa là có liên quan đến những vụ án từng thẩm lý. Nhưng Cận Chu cũng không biết được nội dung công việc của cha mình, lại thêm Dương Thời Dữ không chịu tiết lộ thông tin liên quan đến vụ án, cậu cũng chỉ có thể đi bước nào hay bước đó thôi.
"Chú có cần gì thứ cứ việc nói với anh." Lưu Vĩnh Xương đáp: "Chỗ nào giúp được thì anh sẽ giúp."
Cận Chu cũng không khách sáo với Lưu Vĩnh Xương, dù gì giữa họ cũng chả phải là tình nghĩa giả vờ gì. Hai người lại uống rượu một hồi, Cận Chu bỗng nhận được tin nhắn từ Tôn Nghĩa, là một dãy địa chỉ, hơn nữa còn ở trong thành phố.
"Anh Lưu." Cận Chu buông ly rượu xuống đứng dậy, cau mày nhìn điện thoại nói: "Hôm khác mời anh uống rượu sau."
Hiệu suất làm việc của Tôn Nghĩa đúng là rất cao, mới giao việc được mấy tiếng đã có kết quả nhanh vậy rồi.
Theo suy đoán của Cận Chu thì Vương Đại Vinh hẳn là đã sớm trốn rồi. Nhưng hiện tại cậu lại có được nguồn tin tức này, chỉ có thể qua đó xem thử trước xem sao.
Địa chỉ trong điện thoại là một khu ổ chuột, cách khu phố cũ chỗ Cận Chu sống không xa, là cùng một khu vực quản lý.
Trước đây mỗi lần Cận Chu uống rượu với Lưu Vĩnh Xương xong đều có đàn em thay cậu lái xe về, nhưng hôm nay cậu rời đi làm việc riêng không muốn giải thích nhiều với người khác nên chỉ đành gọi một người tài xế lái hộ.
Xe dừng lại trước một ngã đường âm u, nhưng mà giờ chỉ mới có chín giờ hơn nên trên phố vẫn còn vài người qua lại. Cận Chu đi theo chỉ dẫn tìm cả buổi trời, vòng đi vòng lại chỗ cũ mấy lần, cuối cùng cũng tìm căn chung cư sập xệ Vương Đại Vinh đang ở.
Căn chung cư này trông rất cũ kỹ, mỗi tầng đều có một hành lang rất dài nối từng căn hộ lại với nhau. Những căn hộ trong đây đều rất chật hẹp, mỗi căn chỉ khoảng chừng hai mươi mét vuông, người bình thường hơi dư giả một tí sẽ không bao giờ lựa chọn sống ở đây.
Không bao lâu sau, Cận Chu dựa theo biển số nhà mò được đến nhà của Vương Đại Vinh. Từ ngoài nhìn vào chỉ thấy trong nhà tối đen như mực, cánh cửa gỗ ố vàng khép hờ, trên cửa vẫn còn vài vết chân trông có vẻ mới, khoá cửa đã bị hỏng.
Dùng bạo lực để phá cửa không phải là phong cách làm việc của bên phía cảnh sát, ngoài khả năng cảnh sát không bắt được người ra vẫn còn một khả năng khác... Vương Đại Vinh đã bị kẻ xấu sau màn tóm được diệt khẩu.
Cậu lập tức cảm thấy tình hình không ổn, nếu như Vương Đại Vinh chết rồi thì còn điều tra kiểu gì nữa?
Nhưng mà sau khi bước vào phòng khách tối tăm thì cậu tạm thời thở phào một hơi.
Tủ quần áo trong phòng khách đang mở toang, bên trong trống rỗng chỉ còn lại vài chiếc tất rơi trên mặt đất, có thể thấy là Vương Đại Vinh rời đi rất vội vàng, chắc là đã đi khỏi chỗ này trước khi bị người khác tóm được.
Đi đến căn phòng ở cuối trong nhà, ánh sáng cũng sáng hơn được một chút, mượn ánh đèn đường bên ngoài chiếu vào cửa sổ, Cận Chu nhìn thấy được trên bàn bày ra một đống đồ mà cậu rất quen thuộc - xúc xắc và con chip.
Cận Chu lập tức hiểu rõ, Vương Đại Vinh là một con nghiện cờ bạc.
Những khúc mắc trước đó cuối cùng cũng đã có chút tiến triển, Cận Chu tuỳ ý cầm lên một con chip, bật nó lên cao, nhưng không biết có phải do đã lâu không chạm vào cái thứ đồ chơi này hay không, cậu dùng lực hơi quá khiến cho con chip văng lên tận trần nhà rồi văng ngược xuống đất, cuối cùng lăn đến nhà bếp bên ngoài.
Phòng bếp ở sát bên cạnh hành lang, đèn ngoài hành lang là đèn tự động, Cận Chu không gây ra tiếng động nên phía bên đó vẫn tối đen.
Trong phòng vốn dĩ đã rất bừa bộn, Cận Chu cũng lười đi qua đó nhặt con chip bị rơi kia. Chỉ là lúc cậu đi ngang qua phòng bếp chuẩn bị rời khỏi nhà thì bỗng dưng nghe được ở chỗ con chip biến mất kia, vang lên tiếng giày đang đạp lên con chip.
... Trong nhà có người.
Trong lòng Cận Chu chợt căng thẳng, cậu xoay ngoắc người lại, quả nhiên nhìn thấy một bóng người mặc đồ đen đi tới từ cái tủ lạnh, không đợi cậu phản ứng lại, người mặc đồ đen kia đã nhanh chóng tập kích về phía cậu.
Cận Chu khó khăn lắm mới tránh được một đấm này, thắt lưng đập mạnh vào bàn ăn, cậu mượn lực chống người dậy, đấm lại phía người mặc đồ đen. Thế nhưng có vẻ thân thủ của người mặc đồ đen kia rất khá, cậu chỉ đấm được vào khoảng không rồi bị người mặc đồ đen nắm được cổ tay vặn ngược ra sau lưng, cả người bị đè trên bàn ăn.
Từ hồi hai mươi tuổi Cận Chu đã đi học võ được vài năm, nếu như không phải bị tập kích đột ngột thì cậu cũng không tới mức bị người ta chế ngự nhanh vậy được.
Nhưng mà nói đi nói lại thì người này rốt cuộc là ai vậy?
Cận Chu cũng không kịp suy nghĩ, dốc hết sức phản kháng lại, bàn ăn đụng vào cái ghế bên cạnh gây ra tiếng động không nhỏ khiến cho đèn tự động ngoài hành lang bật sáng lên.
Ánh đèn vàng xuyên qua khung cửa sổ, chiếu lên gò má Cận Chu, để lại giữa rãnh chân mày cậu một bóng đen sâu thẳm.
Đột nhiên Cận Chu cảm nhận được người mặc đồ đen buông lỏng tay ra, cậu lập tức rút cổ tay đang bị không chế về, chống người dậy khỏi bàn cơm, vào lúc này sau lưng cậu bỗng truyền đến một giọng nói trong trẻo, lạnh lùng: "Cận Chu?"
Động tác của Cận Chu khựng lại, quay đầu nhìn về phía người mặc đồ đen.
Nhân lúc đèn tự động của hành vẫn còn chưa tắt, Cận Chu nhìn thấy rõ gương mặt của người mặc đồ đen, hai mắt trợn ngược lên: "Dương Thời Dữ?"