Ít nhất là câu "Tôi rất bận" này.
Công việc ở toà án đúng thật là rất bận rộn, một năm phải thẩm lý hơn trăm vụ án, có khi bận đến mức phán quyết cũng không có thời gian để viết.
Thế nhưng giữa những lúc bận rộn như thế mà Dương Thời Dữ vẫn dành ra được chút thời gian để âm thầm điều tra, có thể thấy đây là một vụ án khiến anh rất để tâm.
Còn về lời anh bảo Cận Chu nghĩ nhiều rồi thì Cận Chu không tin đâu.
Lúc quan hệ hai người vẫn còn tốt thì Dương Thời Dữ đã thường hay chối bỏ rất nhiều chuyện rồi.
Chuyện này cũng giống như chuyện anh thích cúp ngang điện thoại vậy, trong mắt Cận Chu thì những chuyện này đều không đáng yêu tẹo nào.
Anh sẽ không thừa nhận là cuộc sống mình rất khó khăn, cũng không chịu nhận bản thân mình vẫn thường phải lo lắng về chuyện học phí.
Mới đầu Cận Chu còn tưởng là những chuyện này làm tổn thương đến lòng tự trọng của anh nên mới thế, nhưng sau này cậu phát hiện ra không phải như vậy, Dương Thời Dữ chỉ là đơn thuần không thích người khác xen vào chuyện riêng của anh mà thôi.
Nhưng Cận Chu lại cứ thích xen vào chuyện riêng của Dương Thời Dữ vậy đó.
Lúc Dương Thời Dữ đang ghi công thức ra giấy nháp cho Cận Chu tính đáp án, cậu lại hỏi Dương Thời Dữ: "Thầy Tiểu Dương ơi, trên trường có ai theo đuổi anh không?"
Mới đầu, trừ những câu hỏi liên quan đến việc học ra thì Dương Thời Dữ không trả lời câu nào.
Sau này không biết có phải do Cận Chu cứ mè nheo mãi hay không, anh bắt đầu nói với Cận Chu những chuyện trên trường đại học, còn dẫn cậu đến cổng sau của trường để ăn vặt, khiến cho cậu có động lực để thi vào trường này.
Nhiều năm như thế trôi qua trong nháy mắt, quan hệ giữa hai người dường như lại quay lại như lúc ban đầu.
Cận Chu đã sớm nhìn thấu cái tính tình này của Dương Thời Dữ rồi, vì thế khi cậu nói ra suy luận của mình thì đã không trông mong gì Dương Thời Dữ sẽ thừa nhận.
"Sao lại không đáng yêu tẹo nào thế nhỉ?" Cận Chu mơ màng buông ly rượu xuống, tự lẩm bẩm một câu.
Cậu trai xinh đẹp bên cạnh lập tức rụt vai, chớp chớp đôi mắt to tròn, sợ hãi nhìn Cận Chu: "Anh Cận, xin... xin lỗi, em làm sai ở đâu rồi ạ?"
Lưu Vĩnh Xương bên kia cũng ngoảnh đầu sang đây, nhìn cậu trai trẻ hếch hếch cằm, hỏi Cận Chu: "Sao thế, không thích người mới đến này à?"
Cận Chu mải nghĩ đến chuyện của Dương Thời Dữ nên quên mất bên cạnh mình vẫn còn một cậu ấm xinh đẹp đang tiếp rượu.
"Không phải." Cận Chu kéo eo cậu trai trẻ kia qua, ấn vào trong ngực mình dỗ dành: "Không nói em đâu cục cưng."
Cậu trai trẻ thở phào một hơi, vỗ nhẹ ngực Cận Chu một cái, giận dỗi nói: "Anh dọa em sợ quá trời luôn đó anh Cận."
Nếu mà so ra thì đúng thật là kiểu ngoan ngoãn nghe lời này đáng yêu hơn nhiều.
Nhưng nếu như bảo Dương Thời Dữ ngoan ngoãn nghe lời cậu thì hình như không phải chỉ đơn giản là hơi khó thôi đâu...
Cận Chu bỗng dưng mất hết hứng, nói với người trong lòng: "Em ra ngoài trước đi, bọn anh có ít việc cần bàn."
Cậu trai ngoan ngoãn gật đầu rồi rời khỏi ghế dài, em gái tiếp rượu bên Lưu Vĩnh Xương cũng bị bảo ra ngoài, hắn châm một điếu thuốc, nói với Cận Chu: "Không phải chú thích kiểu thế này à? Sao thế, không hợp ý chú à?"
Chuyện Cận Chu là gay đã không còn là bí mật gì.
Trước đây lúc Lưu Vĩnh Xương dẫn Cận Chu đi uống rượu, lúc nào cũng phải gọi mấy em gái vào tiếp rượu, dường như trong khái niệm của hắn là đàn ông không thể thiếu bia rượu và gái gú được, thế thì cuộc sống chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Nhưng lúc đó Cận Chu vẫn còn là trai tân ngoan hiền, mấy chị gái đấy cứ thích trêu em trai đơn thuần thế này, lần nào cũng trêu cho Cận Chu ngượng đến không chịu nổi.
Thật ra Cận Chu không có tí hứng thú nào với mấy cặp mông vĩ đại này, sau này chịu không nổi nữa nên mới nói thẳng với Lưu Vĩnh Xương về xu hướng tính dục của mình luôn.
Cậu cứ tưởng Lưu Vĩnh Xương sẽ không cứng rắn đưa cho cậu mấy cô gái này nữa, kết quả là Lưu Vĩnh Xương vẫn không tha cho cậu, đổi mấy cặp mông vĩ đại thành cơ bụng tám múi.
Mà cơ bụng tám múi Cận Chu cũng tự có rồi, thế nên cũng chả hứng thú gì mấy.
Lưu Vĩnh Xương giống như sợ thằng em của mình ăn chay cả đời nên một hai không cho cậu yên, bắt cậu phải miêu tả gu của mình mới được.
Cận Chu trốn không được nữa chỉ đành ngoan ngoãn báo cáo: Sạch sẽ, xinh đẹp, phải có nội hàm.
Cuối cùng Lưu Vĩnh Xương không thể nào thỏa mãn yêu cầu của cậu, nhưng chuyện này cũng không cản được việc hắn không ngừng tuyển chọn cho Cận Chu, tìm cho cậu mấy cậu ấm xinh đẹp để tiếp rượu.
Tuy là Cận Chu vẫn không thấy hứng thú gì cho cam nhưng mấy em trai mềm mại còn đỡ hơn mấy anh trai cơ bắp cuồn cuộn. Cậu cũng chỉ đành đúng dịp thì giả vờ tiếp xúc với mấy cậu ấm kia, còn Lưu Vĩnh Xương thì rốt cuộc cũng không giày vò cậu nữa, nhìn dáng vẻ của hắn giống như kiểu "Con trai của tôi rốt cuộc cũng lớn khôn rồi."
Nhờ ơn của Lưu Vĩnh Xương mà chỗ ăn chơi lớn nhỏ nào trong thành phố cũng có "cục cưng" của Cận Chu.
"Không phải đâu anh Lưu." Cận Chu không yên lòng dời qua dời lại ly rượu trên bàn: "Hôm nay không có tâm trạng thôi."
Trước khi điều tra ra được manh mối về chuyện của bố mẹ mình, chắc Cận Chu không có tâm trạng gì để uống rượu đâu.
Lưu Vĩnh Xương thấu hiểu gật đầu, nhả ra một hơi khói, hỏi: "Chuyện của bố mẹ chú có tiến triển gì không?"
"Có một chút." Cận Chu chợt ngừng lắc ly rượu lại, hiếm khi nói với Lưu Vĩnh Xương bằng giọng buồn buồn: "Anh Lưu, anh có thể giúp em một chuyện được không?"
"Có gì nói thẳng đi." Lưu Vĩnh Xương dập tắt điếu thuốc vừa hút được hai hơi: "Không cần phải khách sáo với anh."
Cận Chu biết Lưu Vĩnh Xương chắc chắn sẽ giúp cậu, nhưng chuyện cậu muốn làm không đơn giản như vậy.
Cậu cầm ly rượu lên uống cạn một hơi, nhìn Lưu Vĩnh Xương nói: "Mở giúp em một chỗ."
Cái hũ nút Dương Thời Dữ kia cậy không được tí tin tức nào, bên phía Tôn Nghĩa cũng không có tin gì mới, Cận Chu chỉ có thể tự nghĩ biện pháp dụ Vương Đại Vinh ra.
Lúc trước đến nhà của Vương Đại Vinh, Cận Chu đã nhìn thấy trên bàn bày đầy con chip và xúc xắc, đoán chắc Vương Đại Vinh là dân cờ bạc, hơn nữa không phải là cờ bạc online mà là kiểu đánh bạc ngoài đời.
Loại người này ba ngày mà không đụng tới cờ bạc là ngứa tay ngay, dù cho có đang trốn đông trốn tây thì cũng phải nghĩ cho được cách để đến sòng bạc chơi mấy ván.
Nhưng mà thời thế bây giờ không còn như xưa nữa, sòng bạc "chính quy" mà còn "an toàn" chỉ có lác đác vài chỗ, tuy là có nhưng cũng nay đánh mai trốn, không cố định ở một chỗ lâu dài.
Mấy con nghiện cờ bạc mà không tìm được chỗ đánh bạc thì lại chả ngứa ngáy không thôi.
Vì thế chuyện Cận Chu muốn Lưu Vĩnh Xương giúp cậu làm là mở một sòng bạc giả, dụ Vương Đại Vinh mắc câu.
"Chỗ này cần phải mở bao lâu?" Lưu Vĩnh Xương hỏi.
"Nhiều nhất là ba ngày." Cận Chu đáp.
Mới đầu là dưới sự hướng dẫn của Cận Chu mà Lưu Vĩnh Xương mới từng bước từng bước "rửa tay gác kiếm", đến giờ đã không còn tài sản nào phi pháp nữa. Tuy là với mạng lưới giao thiệp của hắn thì mở một sòng bạc không có gì khó, nhưng phải biết khống chế giới hạn đàng hoàng, nếu không thì không biết khai báo thế nào với bên cảnh sát.
"Không thành vấn đề." Lưu Vĩnh Xương nói: " Chú có chừng mực mà, anh ra người, chú sắp xếp là được."
Sòng bạc không được quá lớn, sắp xếp ngay trong phòng VIP quán bar của Lưu Vĩnh Xương luôn là được. Trên ghế dài đều là đàn em của Lưu Vĩnh Xương, dù là blackjack hay là baccarat họ cũng đều biết chơi, chỉ là không phải dùng con chip thật, coi như trò chơi giải trí cũng được.
Đến bước này thì vẫn còn rất dễ khống chế, dù sao thì cũng là anh em trong nhà, chơi trên sân nhà mình. Nhưng sau khi thả tin tức này ra ngoài, sòng bạc chắc chắn sẽ loạn hơn rất nhiều, đến lúc đó còn phải xem Vương Đại Vinh có mắc câu ngay không, vì cái sòng bạc giả này không thể kiên trì được quá lâu.
Cận Chu chỉ sợ tụi đàn em làm ra sơ suất gì, đêm trước hôm đó còn tự mình đến trông chừng tới nửa đêm. Vì thế đến hôm sau khi cậu tới tiệm sửa xe thì đã buồn ngủ đến không mở nổi mắt.
"Anh Cận, hay là anh về nghỉ ngơi đi?" Tiểu Vũ vừa bận rộn làm việc vừa nói với Cận Chu đang ngáp liên tục bên kia: "Trong tiệm cứ để em trông cho."
Thật ra Cận Chu cũng không muốn tới, cậu vẫn ngồi trên tiệm chủ yếu là vì không muốn Tiểu Vũ cảm thấy ông chủ ngày nào cũng làm chuyện tào lao không thôi.
Nhưng buồn ngủ đúng là buồn ngủ thật, nhớ lại hồi đó cậu thức liền hai đêm cũng chả sao, bây giờ chỉ là ngủ muộn một chút thôi mà hôm sau đã uể oải cả người rồi.
"Vậy anh về ngủ bù một giấc đây." Cận Chu đứng dậy duỗi eo: "Chiều nay anh lại sang."
So với việc làm một ông chủ tốt thì giấc ngủ vẫn quan trọng hơn đối với Cận Chu.
Chẳng qua lúc Cận Chu đang chuẩn bị đi thì có một con xe bỗng dừng lại trước cửa tiệm, một cô gái mặc đồ công sở, chân mang giày thể thao bước xuống xe, nhìn xung quanh tiệm đánh giá một chút rồi mới nhìn Cận Chu hỏi: "Chỗ các anh sửa xe mất bao lâu?"
Cận Chu bỗng cảm thấy người phụ nữ này trông hơi quen mắt, nhưng nhất thời không nghĩ ra là gặp ở đâu rồi.
"Phải xem tình trạng xe nữa." Cận Chu chủ động đi qua kiểm tra sơ qua, vừa nhìn đã thấy trên cửa xe bị lõm vào một chỗ: "Cái này đụng vào đâu đấy?"
"Cột trong bãi gửi xe." Cô gái trực tiếp đáp: "Tôi vừa lấy bằng lái không lâu, đánh tay lái hơi sớm."
Cận Chu gật gật đầu, ngồi xổm xuống bên chỗ bị lõm kia hỏi: "Sao không đến đại lý ô tô ấy?"
Nghe thấy câu này, Tiểu Vũ đang đứng bên kia trợn ngược mắt, cậu đã nghi ngờ rất nhiều lần, hình như ông chủ nhà mình không thèm làm ăn tí nào ấy.
"Xếp hàng đợi lâu quá, tôi không có thời gian." Tốc độ nói của cô gái rất nhanh, không có chút dông dài: "Với cả tôi thấy xe này lái không ổn lắm, các anh giúp tôi kiểm tra lại luôn được không?"
"Chỗ nào không ổn?" Cận Chu mở cửa xe ra, ngồi vào trong ghế lái, lúc cậu khởi động xe, khoé mắt bỗng nhìn thoáng qua ghế phó lái, trên đó đặt một cái máy ảnh chuyên nghiệp, phía trên còn lắp một cái lens chuyên nghiệp đắt tiền.
Chuyện này có hơi kì lạ.
Chiếc xe này không đắt tiền lắm, chỉ khoảng chừng mười vạn thôi, người lái chiếc xe này không thể đốt nhiều tiền vào sở thích chụp ảnh như thế được.
Nhưng cũng chưa chắc được, lỡ đâu người ta không phải là người quan tâm đến chất lượng xe thì sao?
Xem xét kĩ lại thì trang phục và cách nói chuyện của cô gái này, Cận Chu có thể khẳng định đây là kiểu phụ nữ làm việc mạnh mẽ, hiệu quả cao.
Kiểu phụ nữ coi trọng sự nghiệp thế này thì chắc là phải phân rõ giới hạn giữa công việc vừa sở thích của mình, không thể tùy tiện mang theo sở thích cá nhân của mình bên cạnh mới đúng.
Trừ phi...
Máy ảnh có liên quan đến công việc của cô.
Dưới ghế lái còn để một đôi giày cao gót phòng hờ, có thể thấy công việc của cô có yêu cầu rất cao về vẻ bề ngoài, đồng thời thường phải đi lại nhiều, nếu không thì cô cũng không cần phải thay giày cao gót ra để mang giày thể thao cho tiện vận động.
Trong lòng Cận Chu xuất hiện một suy đoán mơ hồ, cậu giả vờ lơ đãng nhìn người phụ nữ kia một cái, trong đầu bỗng xẹt qua một hình ảnh cụ thể.
Sẽ không trùng hợp đến mức người phụ nữ này chính là phóng viên đã chạy ra khỏi toà hôm Vương Đại Vinh bị tố cáo đó.