Ngày hôm sau Giản Ninh dậy và đi xuống lầu, Dung Thiếu Ngôn đã từ công ty về, đang ngồi trên sofa đọc tạp chí. Hôm nay họ sẽ đến nhà cũ ăn cơm và đến bệnh viện thăm ông nội.
Giản Ninh không thèm nhìn anh, cô ngâm nga một bài hát và đi thẳng đến bàn ăn rồi ngồi xuống ăn sáng một mình.
Dì Trương hơi lúng túng và khó xử khi thấy cô tùy hứng như vậy, bà ta đành phải ra phòng khách gọi Dung Thiếu Ngôn.
Dung Thiếu Ngôn liếc nhìn Giản Ninh, hơi nhếch môi, anh đặt tạp chí xuống rồi đứng dậy và đi về phía phòng ăn.
Anh biết cô đang cáu kỉnh, cho dù cô có giả vờ như thế nào thì cũng không thể thay đổi được sự kiêu ngạo và nuông chiều bên trong cô.
Anh ngồi đối diện với Giản Ninh, trước khi ăn còn nhẹ nhàng giải thích: “Tối qua công ty có chuyện nên anh phải đi.”
Nghe anh giải thích, Giản Ninh chỉ cảm thấy trong lòng nhói đau, sau đó cô cười khẩy: "Ồ, chẳng phải anh nói sẽ không can thiệp chuyện của nhau à? Anh nói cho em biết làm gì?"
Dung Thiếu Ngôn không hề tỏ ra tức giận trước thái độ của cô mà chỉ mỉm cười: "Đúng vậy, em hiểu là tốt, do anh lo lắng nhiều rồi."
Giọng anh vẫn luôn ấm áp và nhẹ nhàng, nhưng từng chữ trong lời nói của anh đều tàn nhẫn.
Giản Ninh nắm chặt dao nĩa như muốn bẻ gãy chúng, cô không hiểu.
Trước đây, cô bị bề ngoài ấm áp của anh mê hoặc, cũng bởi vì lời nói của anh trai nên cô vẫn luôn cố chấp cho rằng anh thích mình.
Bây giờ tỉnh táo lại cô mới nhận ra rõ ràng từng câu từng chữ anh nói đều là ghét cô. Nhưng tại sao? Chẳng phải cô mới là người ấm ức suốt thời gian qua à?
Cô không muốn biết kỹ hơn nên chỉ cúi đầu ăn sáng.
Sau khi Dung Thiếu Ngôn ăn sáng xong, anh đẩy một tấm thẻ đen đến trước mặt cô.
Giản Ninh nhìn tấm thẻ đen trước mặt, ngẩng đầu nhìn anh, lạnh lùng nói: "Anh có ý gì?"
Dung Thiếu Ngôn nhướng mày, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng, anh dịu dàng nói: “Em đã gả vào nhà họ Dung thì đây là thứ em đáng có."
Anh biết cô sẽ không từ chối.
Giản Ninh chướng mắt khi nhìn môi anh cong lên, cô nhíu mày, cười nói: "Được, em nhận."
Anh đang sỉ nhục cô, nếu cô nhận thì sớm muộn gì cũng phải trả lại từng thứ một.
Ăn sáng xong, hai người lên đường trở về nhà vũ. Khi xuống xe, Dung Thiếu Ngôn dang rộng vòng tay về phía Giản Ninh.
Giản Ninh nhướng mày giả vờ không hiểu.
Dung Thiếu Ngôn biết cô đang nghĩ gì, mỉm cười và giơ tay định véo má cô, nhưng Giản Ninh đã quay đầu đi.
Trước đây, chính sự thân thiết không rõ ràng này của anh đã khiến cô hiểu lầm và lo được lo mất.
Dung Thiếu Ngôn hơi khựng lại một chút rồi lại buông tay xuống ôm lấy eo cô, cúi người khẽ nói: "Phiền em giả vờ với anh trước mặt mẹ anh."
Ánh mắt anh lướt qua khuôn mặt vô cảm của Giản Ninh, xem ra lần này cô tức giận thật rồi, thú vị thật.
Trước đây, cô tiểu thư cáu kỉnh bị anh phớt lờ thì vẫn sẽ điều chỉnh lại bản thân và tiếp tục đi theo sau lưng anh. Cho dù như vậy thì anh cũng không nói nhiều.
Giản Ninh liếc nhìn anh, do dự một lúc rồi miễn cưỡng gật đầu một cách kiêu ngạo.
Dì Dung đối xử với cô rất tốt, cô cũng thông cảm với bà khi gặp phải một người lưu manh và bị kẻ thứ ba đâm sau lưng, bây giờ sức khỏe của bà rất kém. Cô sẵn sàng thể hiện tình cảm vợ chồng trước mặt bà.
Hai người đến gần nhà cũ, mẹ Dung - Chu Thục Hoa đang đợi họ ở lối vào biệt thự. Người phụ nữ này rất chăm chút cho bản thân, trông bà vẫn còn trẻ lắm, nhưng bà cũng là một người đẹp ốm yếu giống như Dung Thiếu Ngôn.
Chắc là hôm nay gặp hai người họ nên bà còn trang điểm, trông tươi tắn hơn nhiều.
Nhìn thấy hai người họ, bà chạy ra mỉm cười chào đón.
Vừa đến gần bà đã nắm tay Giản Ninh, cười trìu mến nói: “Cuối cùng Ninh Ninh cũng đến rồi.”
Giản Ninh mỉm cười gọi: "Dạ... mẹ."
"Ơi!" Chu Thục Hoa càng cười rạng rỡ hơn, bà thực sự rất hạnh phúc, bà nhìn Giản Ninh lớn lên từ nhỏ và luôn mong ngóng cô gả sang nhà này sớm một chút.
Dung Thiếu Ngôn đứng ở bên cạnh cười nói: "Mẹ, bên ngoài có gió, chúng ta vào nhà nói chuyện đi."
Mặc dù đã là tháng năm nhưng sức khỏe bà Chu không được tốt lắm nên không chịu được lạnh.
Bà Chu mắng: “Hôm nay ấm mà.”
Bà nói xong thì vẫn nghe lời và kéo Giản Ninh vào biệt thự.
Sau khi ăn trưa tại ngôi nhà cũ của nhà họ Dung, gia đình họ đã đến bệnh viện để gặp ông cụ Dung.
Sau khi bước vào, ông cụ nhìn hai người với vẻ phấn chấn, nhẹ nhõm.
Bà Chu ngồi xuống bên giường bệnh, đút cơm cho ông cụ, cười nói: “Bố, bây giờ hai đứa đã kết hôn, bố có thể yên tâm rồi."
Ông cụ yếu ớt gật đầu, ho khan vài tiếng rồi cười nói: "Bây giờ bố có thể yên tâm xuống đất gặp ông cụ Giản rồi."
Giản Ninh đi đến bên cạnh, giận dỗi lườm ông cụ: “Ông nói gì vậy ạ, ông nội cháu không muốn gặp ông đâu, ông ấy muốn ông sống thật lâu, thật lâu.”
Nhà họ Dung, ông cụ và bà Chu đều đối xử rất tốt với cô, cô gả qua bên này cũng tốt, nhưng nhìn sang Dung Thiếu Ngôn cô lại muốn bĩu môi.
Trong phòng bệnh VIP, bà Chu đang đút cơm cho ông cụ, ông cụ không ngừng mỉm cười với Giản Ninh và Dung Thiếu Ngôn. Cô cảm thấy không được tự nhiên nên nói với bà Chu: "Mẹ, con đi vệ sinh."
Giản Ninh ra khỏi nhà vệ sinh và chuẩn bị quay lại phòng bệnh thì nghe thấy ai đó gọi cô.
"Giản Ninh?"
Giản Ninh nhìn sang, thấy mười một nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng, cô khó hiểu: “Cô là ai?”
Nữ bác sĩ cười nói: "Chúng ta là bạn học thời trung học, tôi ngồi sau lưng cậu đấy."
“Ồ.” Giản Ninh giả vờ ngạc nhiên, nhưng cô vẫn không biết là ai.
Nữ bác sĩ nhìn vào phòng bệnh và hỏi: "Bệnh nhân phòng này là gì của cậu vậy?"
Danh Sách Chương: