Sáng sớm hôm sau, Hạ Đông Hạ Nam liền vội vàng kéo xe đẩy đi tới trong nhà.
Cha Hạ mẹ Hạ đều ngủ không ngon, người duy nhất ngủ ngon cũng chỉ có Hạ Uyển.
Hạ Uyển ngủ một giấc rất sâu, nếu không phải mẹ Hạ lại đây kêu, khả năng cô sẽ không tỉnh.
"Uyển Uyển, mau tỉnh dậy đi, anh cả với anh hai đều đã ở bên ngoài chờ con rồi." Vương Tú Cần lay lay Hạ Uyển.
Nghĩ đến sự tình phải làm hôm nay, Hạ Uyển giật mình mà ngồi dậy.
Nhìn Hạ Uyển mười sáu tuổi vẫn còn tính tình cực kỳ trẻ con, Vương Tú Cần thở dài, thử hỏi dò xem: "Con thật sự muốn đi Cục Công An sao? Không bằng đi trấn trên xem bệnh rồi về."
"Mẹ......" Hạ Uyển nhìn ánh mắt trông mong của lão mẹ, rốt cuộc không nói được gì, chỉ có thể trấn an: "Mẹ yên tâm, con không có việc gì."
Vương Tú Cần hiểu được chính mình nói cái gì cũng không thấy đổi được, khuê nữ nhà mình từ nhỏ liền ngoan cố, tựa như chuyện của Cố Quân, cái gì cũng mặc kệ liền phải gả cho nó, đến việc học cũng không có tâm tư để ý.
Tuy rằng trong nhà không nghĩ tới con gái có thể thi đậu đại học, nhưng tâm tư con gái vẫn thực là rõ ràng, mỗi lần trở về liền cả ngày hướng chỗ làm việc trong đất của lao động nam chạy. Bằng không cha cô cũng sẽ không đem Cố Quân tiễn đi.
Vương Tú Cần đối với Cố Quân vẫn là có chút bất mãn.
Hạ Uyển kỳ thật tay chân còn có chút nhũn ra, nhưng không dám nói với Vương Tú Cần, nếu không hôm nay e là không đi trấn trên được, chỉ có thể ráng chống đỡ hướng ra ngoài mà đi.
May mà Vương Tú Cần không có chú ý tới chi tiết này, chỉ là đem chăn trên giường đất gấp gọn, cũng nói: "Chuẩn bị nước ấm cho con ở gian ngoài, con mau đánh răng, rửa mặt, đừng trực tiếp dùng nước lạnh rửa."
Hạ Uyển: "Dạ."
Trải qua một phen lăn lộn, rốt cuộc đã chuẩn bị tốt để ra cửa, Hạ Uyển ngồi trên xe đẩy thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Nam cười: "Em gái, ngồi cho vững, chúng ta đi thôi. Giá ~"
Hạ Uyển lần đầu ngồi loại xe đẩy tay này, theo bản năng ngồi bên cạnh khung xe, kết quả liền nghe được tiếng cười không kiêng nể gì của Hạ Nam, mà xe một chút cũng không nhúc nhích.
Hạ Uyển:......
Hạ Nam: Ha ha ha ha ha
Hạ Đông: Nhịn xuống không được cười
"Được rồi, còn chưa đi sẽ trễ." Hạ Đông xem em gái thẹn thùng đỏ cả mặt, vội vàng nói.
Hạ Nam một bên cười một bên đánh roi tiếp, con lừa đá động hai chân, đem xe kéo chậm rì rì mà kéo đi.
Hạ Uyển ngay từ đầu ngồi trên xe còn thập phần mới lạ, không ngừng hướng hai bên đường nhìn xung quanh, nhưng mà một lát sau, liền có chút buồn ngủ.
Cô cảm thấy chính mình có điểm không thích hợp, từ ngày hôm qua mới vừa xuyên qua tới liền mơ mơ màng màng, cô vẫn luôn nghĩ do di chứng rơi xuống nước. Kết quả cô ngủ từ đêm qua đến sáng nay, như thế nào vẫn luôn thật buồn ngủ như vậy.
Hạ Đông có chút lo lắng cho Hạ Uyển, không ngừng mà nhìn về phía sau, trước tiên liền phát hiện tình huống của Hạ Uyển không đúng.
"Uyển Uyển, đừng ngủ, trên đường có gió." Hạ Đông nhíu nhíu mày, mặc dù hiện tại vẫn là mùa hè, nhưng mà thời tiết cuối hạ đã có điểm lạnh, huống chi hiện tại còn sớm, không tới nỗi nóng nực.
Hạ Uyển ráng mở mắt đáp: "Dạ......"
Cuối cùng Hạ Uyển vẫn là không chịu nỗi, mơ mơ màng màng ngủ mất, may mắn Vương Tú Cần nghĩ đến tương đối chu toàn, không chỉ có cho bọn họ mang theo lương thực, còn chuẩn bị chăn dày cho bọn họ.
Hạ Uyển vừa nằm xuống liền trùm kín chăn ngủ.
Hạ Nam: "Em ấy có chút không ổn."
Hạ Đông: "Đi từ từ chút, chúng ta đi bệnh viện trước."
Hạ Nam: "Đã biết."
Thời gian đến trấn trên không lâu lắm, đi xe lừa mất một tiếng rưỡi, bởi vì Hạ Nam tận lực thả chậm tốc độ đi vững vàng.
Tình hình chung một tiếng cũng là đủ rồi.
Nhưng nếu đi bộ ít nhất muốn hơn hai tiếng, Hạ Uyển học cao trung cũng là học ở trấn trên.
Tới cửa bệnh viện, Hạ Uyển bị kêu tỉnh.
Ngủ một đường, Hạ Uyển khuôn mặt nhỏ trắng nõn đỏ bừng.
"Bác sĩ, em gái tôi thế nào, lần trước rơi xuống nước có ảnh hưởng gì không?" Hạ Nam khẩn trương hỏi.
Bác sĩ cau mày nhìn về phía Hạ Uyển: "Cô bị cứu lên lúc sau vẫn luôn như vậy sao? Thân thể có phản ứng gì không?"
Hạ Nam cũng nghi hoặc quay đầu lại nhìn nhìn Hạ Uyển: "Không có phản ứng gì, chính là đặc biệt thích ngủ, người cũng thường xuyên không có tinh thần."
Hạ Uyển bổ sung nói: "Chân tay còn có điểm bủn rủn."
Bác sĩ đẩy mắt kính trên mũi: "Điều này thật kỳ quái, cô hiện tại chính là sốt cao 38 độ, hơn nữa còn có triệu chứng viêm phổi, cư nhiên không ho khan?"
Hạ Uyển: "Bác sĩ là nói tôi hiện tại bị viêm phổi hít?"
Bác sĩ ngẩng đầu nhìn cô một cái: "Cô gái nhỏ hiểu được rất nhiều nha."
Hạ Uyển cười cười: "Vậy bác sĩ có thể hay không giúp tôi cấp một cái minh chứng, chứng minh đây là do chết đuối?"
Bác sĩ: "Nói chung, viêm phổi hít không nhất thiết là do đuối nước, nhưng theo mô tả của cô thì khả năng này có vẻ lớn."
Hạ Nam: "Bác sĩ, bác không biết đâu, em gái tôi là bị người ta đẩy mạnh xuống hồ một cái, chúng tôi nếu lấy được giấy ở bệnh viện để chứng minh thì còn tìm người nhà người ta tính sổ."
Bác sĩ nhìn cô bé sắc mặt phiếm đỏ bất thường, môi tái nhợt trông đáng thương vô cùng, trầm tư một chút: "Bệnh viện chúng tôi chưa từng có tiền lệ khai giấy chứng minh việc này nhưng là dựa theo bệnh tình mà mọi người khai báo, ở sổ khám bệnh sẽ ghi nguyên nhân." Tiếp theo suy nghĩ một chút, lại bổ sung hai câu: "Nguyên nhân bệnh cũng không phải là tùy tiện đùa giỡn, nếu là ngọn nguồn không đúng sẽ ảnh hưởng trị liệu, mọi người phải suy xét rõ ràng."
Hạ Đông: "Ai lại đi nói dối loại chuyện này làm gì."
Bác sĩ gật đầu, viết vài dòng ở sổ bệnh án rồi đưa cho Hạ Nam: "Mọi người trước mang người bệnh đi truyền dịch, sau đó lại mang thuốc về uống. Lấy xong thuốc thì lại đây tìm tôi, tôi nói cho mọi người uống như thế nào."
Hạ Đông: "Phiền toái bác sĩ." Nói xong mang theo em trai, em gái cùng nhau đi ra ngoài. Truyện Trọng Sinh
Hạ Nam: "Anh, trước mang em gái đi truyền dịch đi, sau đó anh bồi em ấy, em đi lấy thuốc, sẵn tiện lại hỏi bác sĩ thuốc uống như thế nào."
Hạ Uyển: "Cảm ơn anh hai."
Hạ Nam không lên tiếng, nâng lên tay xoa xoa đầu Hạ Uyển.
Hạ Uyển bị an bài rõ ràng, cái gì đều không cần làm, chỉ ngồi ở chỗ kia chờ truyền dịch.
Hạ Đông bận việc xong rồi, ngồi vào bên người Hạ Uyển: "Chờ một lát hộ sĩ đem bình nước truyền tới, chúng ta chờ một chút."
Hạ Uyển: "Dạ."
Lúc này Hạ Uyển đã tỉnh hơn một chút, tuy rằng vẫn còn chút buồn ngủ, nhưng cô đối với thế giới mới lạ này tò mò cực kỳ, đây là bộ dáng trước kia của quốc gia nha.
Khả năng niên đại này mọi người còn không có ý thức bị bệnh thì phải tới bệnh viện khám, về cơ bản đều là đến các trung tâm y tế chung của một số làng quê ở nông thôn, cho nên người ở bệnh viện cũng không nhiều, không giống hiện đại như vậy náo nhiệt.
Hạ Đông cũng khắp nơi nhìn nhìn, kết quả thấy được một người quen thuộc: "Uyển Uyển, người kia có phải thầy giáo cao trung của em không?"
Hạ Uyển nhìn qua, cẩn thận tìm kiếm trong trí nhớ một chút, ký ức của nguyên chủ tuy rằng đã tiếp thu xong, nhưng cũng không giống nguyên bản ký ức của chính mình, chỉ đơn giản là tồn trữ trong đầu, thời điểm cần dùng đến còn phải tìm.
Cảm giác được Hạ Uyển ngây người, Hạ Đông nghi hoặc mà nhìn về phía cô.
Hạ Uyển không xác định mà nói: "Phải không......"
Hạ Đông kéo kéo khóe miệng, anh chỉ mới là đưa đồ cho Hạ Uyển vài lần, cũng đã nhớ kỹ thầy giáo của cô, kết quả cô đã học hai năm còn không xác định được.
"Qua chào hỏi một chút đi." Hạ Đông đem Hạ Uyển túm lên.
Hạ Uyển do do dự dự mà đi qua: "Lý lão sư hảo, ngài làm sao vậy?"
Lý lão sư: "Hạ Uyển? Em như thế nào cũng ở bệnh viện, thầy không có việc gì, bệnh cũ."
Hạ Uyển: "Em cũng không có việc gì, chính là có điểm phát sốt."
Hàn huyên hai câu, Hạ Uyển chuẩn bị tạm biệt Lý lão sư, cô lúc đó chỉ tập trung vào gia đình nguyên chủ và những kỷ niệm trong thôn, không ngờ lại gặp những người quen khác sớm như vậy.
Lý lão sư nhìn Hạ Uyển, nghĩ đến cô bởi vì không tự tin với thành tích của mình, mà không có tới trong trấn để làm bài kiểm tra sơ bộ cho kỳ tuyển thi đại học, có điểm tự trách ngày thường không đủ chú ý tới cô.
Học sinh này của mình thành tích trong ban chỉ có thể nói là trung bình, thành tích này mà muốn thi đại học là không có hy vọng gì, nhưng cũng không nên dễ dàng từ bỏ như vậy được.
Bất quá còn tốt, năm nay còn có cơ hội, cũng thật là may mắn của các em học sinh năm nay.
"Hạ Uyển, thầy nghe nói em không đi tham gia dự tuyển sơ khảo? Em nên tự tin hơn vào thành tích của mình, đừng sợ." Lý lão sư vỗ vỗ bả vai Hạ Uyển, "Nhưng các em năm nay cũng thật là may mắn, trường học vừa nhận được thông báo, kỳ thi Đại học đã được cải cách, hiện tại kỳ thi Đại học phải học tới năm ba cao trung mới có thể tham gia thi, nếu em còn muốn đi học, có thể đợi tới khai giảng đến trường đăng ký."
"Phải học tập thật chăm chỉ, thi đậu Đại học là không có vấn đề. Học sinh trong thị trấn đều đã biết tin tức rồi, trước tiên đã bắt đầu ôn tập. Hôm nay tin tức mới vừa truyền tới trong thôn, chắc là sẽ chậm một chút. Gặp em ở đây cũng tốt, em cũng muốn ôn tập nhanh lên, nếu có quen biết bạn học nào có thể thông báo cho mấy em ấy trước một tiếng."
Hạ Uyển nghe xong lời này, vẻ mặt ngây ngốc: Nếu nhớ không lầm, thân thể này của cô mới có mười sáu tuổi? Cô hoàn toàn không có nghĩ tới kỳ thi đại học.
Hạ Đông thấy bộ dáng Hạ Uyển, thở dài, cùng Lý lão sư nói cảm ơn, dẫn Hạ Uyển đi truyền dịch.
Trong lòng vẫn luôn cân nhắc, xem ra phải về nhà cùng cha mẹ thương lượng một chút, nghĩ biện pháp làm Uyển Uyển tập trung học hành. Dù sao tiểu tử Cố Quân kia cũng đi rồi, lần này không có chuyện gì có thể ảnh hưởng tới em gái cả.
Hạ Uyển vẫn chìm trong cú sốc về tuổi tác, cũng không biết rằng năm cuối cao trung của cô sắp bắt đầu.
Danh Sách Chương: