Tại Cục Công An thị trấn Võ Dương, Kỳ Thiệu Thành đang xem tài liệu trong kho lưu trữ, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc vang vọng khắp sân.
Tuy mới vào Cục Công An vài ngày nhưng Kỳ Thiệu Thành đã như cá gặp nước, không có người nào anh không quen.
Anh đi ra cửa tùy tay túm một anh công an để hỏi thăm tình huống.
Anh công an nhìn anh nói: "Là tên lưu manh lần trước bị bắt, phạm tội lưu manh và sắp bị kết án, hôm nay mẹ anh ta tới thăm tù, đang khóc ở bên trong." Tiếp theo anh công an đột nhiên nhớ tới: "Chuyện này có liên quan đến anh đó đội trưởng Kỳ......"
Kỳ Thiệu Thành nghi hoặc hỏi: "Hả?"
Vị nam công an kia cười nói: "Nghe nói tên lưu manh này là do anh đưa vào đó, không hỗ là đội trưởng Kỳ, lần trước được nghỉ hai ngày như vậy mà còn bắt được tội phạm."
Kỳ Thiệu Thành bây giờ mới nhớ tới Tống Lão Tam động tay động chân với Hạ Uyển, sau đó bị anh bắt lại đưa vào ngục, anh đột nhiên có dự cảm không tốt lắm.
Thời gian thăm tù khá ngắn, lúc Kỳ Thiệu Thành đi tìm thì mẹ Tống đã rời đi.
Kỳ Thiệu Thành nghe được hai người phụ trách giám sát nói chuyện với vị nữ công an, hỏi: "Vừa rồi hai người đó nói cái gì?"
Vị nữ công an kia cũng không biết tình huống trước đó lắm, hỏi: "Đội trưởng Kỳ sao lại đi hỏi thăm chuyện này?"
Kỳ Thiệu Thành ra hiệu về phía nhà giam, nói: "Người vừa rồi là lần trước bị tôi đưa vào, hỏi để biết tình huống một chút."
Vị nữ công an kia cũng không để ý, muốn hiểu biết thêm tình huống của tội phạm do mình bắt giữ ở trong cục vẫn rất thường thấy, nói: "Cũng chưa nói gì, anh ta chỉ nói xin lỗi con gái nhà người ta, mẹ anh ta thì vẫn luôn ở đó gào mắng."
Kỳ Thiệu Thành tinh tế hỏi: "Sau đó thì sao."
"À, tôi nhớ ra rồi, chỉ nói thực xin lỗi con gái nhà người ta với thực xin lỗi đội trưởng Hạ." Nữ công an cẩn thận nhớ lại.
Kỳ Thiệu Thành nghĩ tới cái gì, thấp giọng mắng vài câu, vội vàng đi ra ngoài.
Lần trước sau khi Kỳ Thiệu Thành bắt Tống Lão Tam trở về, cố ý cùng người trong cục câu thông phải bảo vệ thân phận của người bị hại, không để Tống Lão Tam tiết lộ danh tính của Hạ Uyển.
Không ngờ tới anh ta không biết từ nơi nào biết được Kỳ Thiệu Thành chỉ là công an tạm thời và đã rời khỏi thị trấn Võ Dương, vì vậy anh ta liền dùng cách sám hối mà uyển chuyển nói cho mẹ Tống thân phận của Hạ Uyển.
Tuy Tống Lão Tam vẫn luôn xin lỗi nhưng anh ta vẫn hiểu biết mẹ ruột của mình.
Mẹ Tống vẫn luôn là người lúc nào cũng cảm thấy lỗi là do người khác chứ con trai mình không bao giờ sai được.
Tống Lão Tam uống rượu bài bạc thì đều do có người xúi giục còn Tống Lão Tam phạm tội lưu manh vậy nhất định là có người câu dẫn nó.
Mà hiện tại, bà ta phải đi gặp con tiểu tiện nhân đó.
Mẹ Tống đã suy nghĩ rất rõ ràng, chỉ cần bà ta truyền chuyện này ra ngoài, thanh danh của Hạ Uyển sẽ xấu đi sau đó lại để Tống Lão Tam cưới nó, những gì con trai bà ta làm với con dâu có thể coi là tội lưu manh nữa hay không?
Trong thôn đi làm là thời điểm thích hợp nói chuyện phiếm, bởi vậy trong vòng một tiếng đồng hồ nếu có chuyện gì xảy ra, các dì trong cả thôn đều biết, chuyện Hạ Uyển trở lại trấn trên học cấp ba cũng không ngoại lệ.
Nếu ở Hạ gia trang, nhà họ Hạ người đông thế mạnh, còn có đại đội trưởng, mẹ Tống khả năng sẽ bận tâm một chút.
Nhưng đây là ở thị trấn Võ Dương, bà ta không tin mình còn không trị được một cái đứa lông còn mọc chưa hết kia? Chờ trong thôn biết tin thì gạo cũng nấu thành cơm, dù đội trưởng Hạ có muốn tìm nhà họ Tống gây sự, cũng phải nghĩ đến con gái mình.
Dù sao ở trong lòng mẹ Tống, Hạ Uyển gả cho con trai mình là kết cục đã định, gả qua rồi còn không phải mọi chuyện đều do mẹ chồng là bà ta định đoạt.
Hiện tại là giờ ăn cơm trưa, cửa lớn trường học mở rộng, học sinh tới tới lui lui.
Lúc này tác phong mọi người còn tương đối thuần phác, đại đa số người đối với trường học đều có một loại tâm lý kính sợ, trường học cũng cũng không có an bài bảo vệ cho nên mẹ Tống thực dễ dàng liền trà trộn vào.
Người học cấp ba ở trấn trên không nhiều lắm, trường cũng không phải rất lớn, muốn tìm một người vẫn thực dễ dàng.
Huống chi Hạ Uyển lớn lên lại đẹp, mẹ Tống liếc mắt một cái liền thấy được hồ ly tinh thông đồng với con trai mình.
Hạ Uyển và Lâm Thanh Thanh mới vừa ăn cơm xong, đang trên đường về phòng ngủ. Lâm Thanh Thanh tiếp nhận kiến nghị của Hạ Uyển, giữa trưa mỗi ngày đều cùng nhau về ký túc xá ngủ nửa tiếng.
Đột nhiên, Hạ Uyển nhìn thấy được một người mập mạp vọt về phía cô, không kịp né tránh đã bị mẹ Tống túm chặt cổ tay trái.
Hạ Uyển muốn giãy giụa nhưng sức lực của cô sao địch nổi phụ nữ ở nông thôn làm việc quanh năm, chỉ cảm thấy cổ tay đau nhói, mắt thường đều có thể thấy được đỏ bừng lên.
"Uyển Uyển, thím cầu con, chuyện của con và lão Tam thím đồng ý, sau này con chính là vợ nó, con cũng không thể nhẫn tâm nhìn nó ngồi tù được." Mẹ Tống vẫn có vài phần thông minh, trước tiên khóc lóc kể lể một hồi, đem mình đặt ở thế yếu.
Lâm Thanh Thanh không biết tình huống như thế nào nhưng cô nhận ra người tới, tiến lên định giúp Hạ Uyển kéo cổ tay bắt ra, nói: "Thím Tống, có chuyện gì bình tĩnh nói, trước tiên thím buông Uyển Uyển ra."
Mẹ Tống dùng tay còn lại giữ chặt Lâm Thanh Thanh, tiếp tục lớn tiếng kêu khóc nói: "Thanh Thanh, con giúp thím khuyên nhủ Uyển Uyển, lão Tam nhà thím nó không thể ngồi tù được!"
Hạ Uyển nhìn thấy cảnh này đều bị chọc cười, la lớn: "Buông ra! Nếu không buông ra, tới bà tôi cũng đi báo án, con trai bà vào tù ngồi vì anh ta xứng đáng!"
Mẹ Tống làm sao sẽ khuất phục đơn giản như vậy, tiếp tục túm người hô: "Lão Tam nhà thím chạm vào con, thím cho nó cưới con còn không được sao, nếu không con còn muốn gả cho ai? Ai sẽ muốn con!"
Dần dần có đám người bị trường hợp náo nhiệt này hấp dẫn, vây quanh lại đây.
Lỗ Phi ở bên ngoài thấy tình huống không đúng, chạy đến văn phòng tìm giáo viên.
Hạ Uyển không nghĩ ở đây cãi lộn với mẹ Tống nhưng nề hà tay vẫn luôn bị kéo không buông, Lâm Thanh Thanh ở bên nghe cuộc đối thoại tức giận đến mặt đều đỏ, Hạ Uyển hung hăng dẫm lên chân mẹ Tống một cái.
Mẹ Tống kêu đau một tiếng, mắt thấy Hạ Uyển sắp tránh thoát, giơ tay tính tát Hạ Uyển, mắng: "Đều do mày cái con hồ ly tinh, câu dẫn con trai tao, mày tuổi còn nhỏ sao ác độc như vậy!"
Hạ Uyển tay còn bị nắm trốn không thoát, Lâm Thanh Thanh theo bản năng vọt tới trước Hạ Uyển, chung quanh truyền đến tiếng la của một ít nữ sinh bị hoảng sợ.
Hạ Uyển theo bản năng cũng bảo vệ Lâm Thanh Thanh, túm chị ấy ra phía sau nhắm mắt lại nhưng đợi hồi lâu vẫn không thấy cái tát rơi xuống, chậm rãi mở mắt ra, phát hiện Kỳ Thiệu Thành đang đứng sau lưng mẹ Tống ngăn cản bà ta.
Truyện chỉ được đăng tải tại Wattpad và dembuon
Kỳ Thiệu Thành túm mẹ Tống giống như bắt một con gà mái già, nhẹ nhàng liền kéo bà ta qua một bên.
Chỉ là Hạ Uyển còn đang bị mẹ Tống giữ chặt, bị lôi kéo chung dẫn đến đau tới nỗi phát ra tiếng.
Kỳ Thiệu Thành nhìn thấy, cau mày, dùng sức cậy tay mẹ Tống ra. Anh thấy may mắn là mình lái xe lại đây nhanh, bằng không một cái tát đánh tới trên mặt cô nhóc này, có thể đem người đánh tới ngốc luôn.
Mẹ Tống bị người ta kéo ra cũng đang ngây ngẩn, sau khi thấy rõ người tới tiếp tục la lối khóc lóc nói: "Anh là ai, tôi đang dạy dỗ con dâu chưa qua cửa nhà tôi, liên quan gì tới anh?"
Kỳ Thiệu Thành không để ý tới bà ta, quay đầu nhìn về phía Hạ Uyển, hỏi: "Đồng chí, cô có quen bà ấy không?"
Hạ Uyển nhìn đại lão, cảm thấy có chút an tâm, mắt liếc mẹ Tống một cái, lớn tiếng nói: "Không quen biết."
Kỳ Thiệu Thành lấy thẻ công an từ trong túi áo ra, nói với mẹ Tống: "Hiện tại tôi lấy tội gây rối trật tự công cộng bắt bà, cùng tôi trở về đồn một chuyến."
Mẹ Tống trợn mắt, đặt mông ngồi xuống đất chuẩn bị la lối khóc lóc, đá chân, hét to: "Đồng chí công an muốn đánh người!"
Lúc này các thầy cô giáo cũng chạy tới, thấy đã có người khống chế mẹ Tống, liền bắt đầu tiến lên giải tán học sinh: "Mau trở về phòng học đi!"
Ngay sau khi giáo viên đến, bọn học sinh vây xem lập tức giải tán.
Thầy Lý đi lên trước vỗ vỗ bả vai Hạ Uyển an ủi, cũng thấp giọng nói: "Hạ Uyển, em cũng trở về đi học đi, nơi này giao cho thầy."
Hạ Uyển quay đầu lại nhìn Kỳ Thiệu Thành một cái, thấy anh gật gật đầu, liền kéo Lâm Thanh Thanh đi.
Loại chuyện này nói như thế nào đều là nữ sinh có hại, có thể tránh liền tránh đi, Kỳ Thiệu Thành thầm nghĩ, anh đột nhiên ghét bỏ tại sao lúc trước mình dùng thủ đoạn quá đơn giản làm Hạ Uyển bị trở thành bia ngắm như vậy.
Người vây xem đi rồi, mẹ Tống cũng không kêu khóc nữa, chỉ ngồi dưới đất không chịu đứng dậy.
Các thầy tính đi lên hỗ trợ, Kỳ Thiệu Thành vẫy tay ra hiệu không cần, nhẹ nhàng một tay xách mẹ Tống lên.
Mẹ Tống còn tính phản kháng, lôi kéo cắn xé đều dùng tới, Kỳ Thiệu Thành không kiên nhẫn, dứt khoát đánh một cái sau cổ bà ta, đem bà ta đánh hôn mê.
Lâm Thanh Thanh muốn an ủi Hạ Uyển, rồi lại không biết như thế nào mở miệng, chỉ lẩm bẩm ra tiếng nói: "Uyển Uyển......"
Hạ Uyển cười với cô một cái, ý bảo mình không có việc gì, cũng nói: "Thanh Thanh, cảm ơn chị vừa rồi giúp em."
Không biết vì cái gì, nhìn dáng vẻ của Hạ Uyển, Lâm Thanh Thanh càng muốn khóc, sau đó nháy mắt hốc mắt đỏ lên, nghẹn ngào nói: "Chị cũng không giúp đỡ được gì...... Uyển Uyển, nếu em muốn khóc liền khóc đi."
Hạ Uyển xoay người ôm lấy chị ấy, dở khóc dở cười: "Em không khóc đâu, em cũng không có làm gì sai, không cần phải khóc."
Hai người vào phòng học, cảm giác toàn bộ lớp đều an tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn lén Hạ Uyển nhưng không ai nói gì.
Hạ Uyển coi như cái gì cũng không thấy, ai cũng không để ý, an tĩnh trở lại trên chỗ ngồi đọc sách.
Hồ Tử Thúy đứng dậy, đập mạnh quyển sách lên bàn, nói: "Tôi không muốn học với mấy cái người không đứng đắn."
Hạ Uyển còn chưa kịp nói gì, Lâm Thanh Thanh đã nổi giận trước tiên hét lên với Hồ Tử Thúy: "Hồ Tử Thuý, bà đang nói ai vậy!"
Hồ Tử Thúy: "Tôi nói ai thì trong lòng người đó biết."
Hạ Uyển không muốn so đo với con nít nhưng không có nghĩa cô không muốn dạy mấy đứa hùng hài tử này một bài học.
Cô đứng lên chậm rì rì tới trước mặt Hồ Tử Thúy, dùng tay chạm lên môi mình, sau đó làm trò trước mặt mọi người dùng tay sờ lên mặt rồi che miệng Hồ Tử Thuý lại, nói: "Được, bây giờ bà cũng thành người không đứng đắn rồi, cũng mau ra ngoài đi."
Danh Sách Chương: