Thời gian đọc bài buổi sáng là từ bảy giờ mười đến bảy giờ bốn mươi, giáo viên thường đến trường lúc sáu giờ rưỡi, chuẩn bị tốt rồi thì sẽ vào hướng dẫn.
Bùi Chước thường dậy lúc năm giờ rưỡi, ăn sáng rồi dắt chó đi dạo, sau đó mới đi bộ đến trường.
Dự báo thời tiết nói hôm nay trời sẽ mưa.
Trên đường cậu có mang theo một chiếc ô, khi vào văn phòng, cậu cố ý lấy ô ra rồi cho vào ngăn kéo, khóa lại bằng chìa khóa rồi mới rời đi.
Buổi sáng trời lất phất mưa phùn, Lục Lẫm chạy hai vòng quanh sân trường, lau mồ hôi rồi vào lớp soạn giáo án.
Tiết đầu tiên là tiết ngữ văn, anh thường ngồi ở hàng ghế sau chấm bài kiểm tra, chờ cho thời gian đọc bài buổi sáng kết thúc rồi thì chuẩn bị lên lớp.
Bùi Chước cầm cuốn sách trên tay thong thả đi từng bước, quanh quẩn qua lại giữa những dãy bàn ghế.
“We’ll see if he’s clever as a wolf.”
Học sinh đọc theo thật to: “We’ll see——”
So với tiếng Trung, cách phát âm của tiếng Anh rắc rối phức tạp hơn, các âm tiết nhỏ bị trộn lẫn vào nhau, có thể biến thành những âm gió mơ hồ.
Bùi Chước trên tay cầm cuốn sách, chậm rãi bước đi, giọng đọc rõ ràng của cậu giống như một bộ phim được thuyết minh.
Lưu luyến, rõ ràng, như thể đang kể chuyện vậy.
Đó là giọng Oxford chuẩn.
“It’s amazing how much pleasure you get out of the simple things in life, especially if you can’t have them for a while...”
Một số học sinh âm thầm ăn sáng, thấy thầy chầm chậm đi đến thì vội nhét mấy cái bánh mì và sandwich vào ngăn bàn, vơ lấy cuốn sách rồi đọc to: “It’s amazing—”
Thầy dường như không để ý, khi đi ngang qua bước chân cũng không dừng lại, chỉ để lại hương thơm thoang thoảng.
Cô bé nữ sinh đỏ mặt, nhét nửa chiếc bánh vào ngăn trong cùng của chiếc bàn.
Lục Lẫm đang ngồi ở hàng cuối cùng sửa bài, không biết từ lúc nào, trong đầu cũng đọc theo, thậm chí cả nhịp điệu cũng dần dần đồng bộ.
Sửa một câu, đọc một câu.
Sửa một dòng, lại đọc một câu.
Vừa uyển chuyển vừa nhẹ nhàng lại có phần từ tốn, bình tĩnh, mỗi âm tiết phát ra đều mang theo một loại hưởng thụ.
“We’ll see...” Cậu lặp lại với một tông giọng trầm, hầu như không thể nghe thấy.
Sau khi thời gian đọc sách buổi sáng kết thúc, Bùi Chước dặn dò lớp trưởng chuẩn bị lát nữa vào học, rồi ôm sách rời khỏi lớp.
Lục Lẫm đứng dậy đi tới, đứng trước bục giảng hồi lâu, vô ý thức ngửi một hơi. Như có như không, một mùi hương thoang thoảng.
Sau khi tiết ngữ văn kết thúc, thầy giáo Triệu cầm một cây thước kẻ hình tam giác bước vào để chuẩn bị lên lớp.
Dàng người lão Triệu thấp, có lẽ còn chưa cao đến một mét sáu, ông là một người đàn ông trung niên rất hài hước.
Ông vừa bước vào đã có rất nhiều học sinh chạy tới đùa giỡn với ông, Lục Lẫm nói với lớp trưởng đang đứng bên cạnh bục giảng vài câu rồi quay người rời đi.
“Đúng rồi, các em thấy thầy Bùi thế nào?” Thầy Triệu mở miệng hỏi: “Con người thầy ấy khá tốt nhỉ.”
“Thầy Bùi chính là nam thần của em!” Vẻ mặt đại diện môn Toán học mơ màng.
“Đúng——Nam thần, nam thần!”
“Ồ,” Thầy Triệu sờ sờ cái đầu trọc của mình, quay đầu lại nhìn Lục Lẫm cười: “Không phải nam thần của các em trước đây đều là trưởng quan Lục sao?”
Lục Lẫm vẫn lạnh lùng không nói gì.
Một vài học sinh sợ hãi, liền thay đổi lời nói của mình để làm dịu mọi chuyện, một số tiếp tục kiên định với ý kiến của mình: “Thầy Bùi có thể đọc thuộc lòng Shakespeare —— thầy ấy còn cười trông rất đẹp nữa!”
Thầy Triệu cười để giữ chút thể diện cho Lục Lẫm: “Không sao đâu, dù sao thì lão Triệu tôi đây cũng chỉ là cái đế giày.”
“Anh Triệu em là fan trung thành của anh đấy!”
“Anh Triệu bài kiểm tra lần sau dễ một chút nha!”
...Vẫn là bài tập về nhà quá ít rồi.
Lục Lẫm gật đầu với lão Triệu, xoay người đi ra ngoài.
Trước khi gặp thầy Bùi, anh rất ít gặp hay có thể nói là chưa từng gặp qua giáo viên nam nào như vậy.
Không dịu dàng, không nhõng nhẽo, sống một cuộc sống vừa ung dung vừa tự do, tạo đủ không gian riêng tư cho chính mình và người khác.
Trên đường trở về văn phòng, Lục Lẫm vô thức nghĩ đến những chuyện liên quan đến cậu.
Lâu nay anh chỉ nghĩ nước hoa là thứ dành riêng cho phái nữ.
Nồng nàn, mạnh mẽ xâm chiếm, đôi khi ngồi lâu trong phòng họp, sẽ khiến đầu óc đau nhức.
Nhưng sự tồn tại của thầy Bùi, chỉ như hương thơm bên cạnh thầy ấy.
Vừa nhẹ nhàng vừa bình tĩnh, như có như không.
Nó làm cho mọi người cảm thấy rất thoải mái.
Bùi Chước đưa Hoắc Lộc ra ngoài ăn trưa, cậu chọn một nhà hàng Nhật Bản nhỏ gần đó.
Hoắc Lộc có thể được coi là giáo viên chủ nhiệm trẻ nhất trong khóa này, tính cách hoạt bát nhiệt tình, nhưng cô biết điều gì nên nói và điều gì không nên nói.
Điều cô quan tâm đầu tiên là việc cậu hòa nhập với lớp một như thế nào, cậu có gặp khó khăn gì không, sao đó hỏi cậu dạo này có khỏe không, ba mẹ đều rất nhớ cậu.
Chờ đến khi một loạt câu hỏi đều được trả lời, thì mới vòng lại những chuyện tầm phào ở trên.
“Anh... Hai ngày nay anh và trưởng quan Lục thế nào rồi.”
Bùi Chước liếc nhìn cánh cửa phòng riêng đang đóng chặt, chậm rãi nếm thử món gà viên chiên của Đường Dương: “Không có gì mới.”
Không có tiếp xúc thân mật, không nói chuyện vu vơ, nhưng đến buổi chiều phát đồ ăn vặt, cậu sẽ cho anh một phần.
“A?” Hoắc Lộc vẻ mặt thất vọng: “Anh à, lúc trước anh nói với em thế nào?”
“Gấp gáp cái gì.” Bùi Chước liếc mắt nhìn đám mây ảm đạm ngoài cửa sổ, rót thêm cho cô một ly rượu gạo khác.
“Đối với lần tiếp xúc đầu tiên, phải để cho anh ta chủ động trước.”
Cậu đã kiểm tra lịch họp và lịch tự học buổi tối, cơ hội mà ông trời ban cho cũng sắp đến rồi.
Vừa đến giờ tan học, bên ngoài trời bắt đầu mưa lất phất.
Một vài chiếc ô có thể dùng trong văn phòng đều đã bị mượn, chỉ còn chiếc ô gấp cuối cùng ở một mình trong góc.
Tiểu Hoàng cũng không đem theo ô, nghĩ đến việc phải về nhà nấu cơm, có chút lo lắng.
“Thầy Bùi.” Cậu ấy ngập ngừng hỏi: “Thầy có mang theo ô không?”
Bùi Chước nhướng mắt cười: “Thầy cầm lấy đi, tôi có rồi.”
“Ok, vậy lúc đi về thì nhớ đóng cửa kỹ nhé.”
“Ừ.”
Cậu nhìn đồng hồ và đợi thêm năm phút nữa.
Cuộc họp của tổ ngữ văn sắp kết thúc.
Cậu xách cặp đi xuống sảnh, ngẩng đầu lên thì thấy thầy Lục đẩy cửa bước ra.
Bùi Chước cụp mắt xuống, tay xách túi chậm rãi đi ra ngoài mưa.
Mưa không to lắm nhưng đi ra một chút là có thể bị ướt tóc.
Lục Lẫm vốn định lên lầu nói chuyện với tổ trưởng bộ môn, nhưng khi nhìn xuống thấy Bùi Chước đang đứng dưới mưa, liền quay người đi vào văn phòng tìm ô.
...Dù sao thì cậu cũng là giáo viên mới, vì vậy anh cũng nên chăm sóc cậu.
“Thầy Bùi.” Anh bước hai ba bước thì đã đuổi kịp, gọi một tiếng: “Cầm lấy ô xuống dưới đi.”
Bùi Chước nhẹ nhàng dừng bước, mái tóc mềm mại rũ xuống, nước trên tóc nhỏ giọt.
Lục Lẫm đầu tiên là nghĩ đến việc cho cậu mượn ô, sau đó mới quay lại nói chuyện với tổ trưởng bộ môn về việc cải cách giáo dục.
Anh bước đi đều đặn, nhìn thấy những giọt nước đọng trên má và lông mi của Bùi Chước rồi thay đổi lời nói của mình một cách kỳ lạ.
“Thầy Bùi sống ở đâu?” Lục Lẫm tiến lên một bước, nghĩ là bản thân chỉ tiện đường về nhà mà thôi: “Tôi sẽ đưa cậu về nhà.”
“Đường Cẩm Duyên.” Bùi Chước có chút áy náy: “Thật xin lỗi, tôi quên mang ô mất rồi.”
Chỉ năm phút lái xe đến đó thôi, rất gần.
Lục Lẫm ậm ừ, cầm ô đưa cậu đến bãi xe.
Chiếc ô dành cho một người không quá lớn, Lục Lẫm thấy cậu đã bị ướt một nửa, hơi nghiêng chiếc ô về phía cậu.
Mu bàn tay của anh cách lỗ tai của Bùi Chước gần một gang tay.
Bùi Chước ướt sũng bị lạnh, chóp tai đỏ ửng.
May mắn thay chiếc xe đỗ rất gần.
Vừa bước vào xe, hơi ấm từ máy sưởi ào ào phả ra, mưa bên ngoài nặng hạt hơn.
Những hạt mưa nhỏ giọt rơi xuống kính chắn gió và cửa sổ xe, giống như một bức rèm ngọc trai bị rơi rụng lã chã.
Bùi Chước ngồi ở trên ghế phụ, nhận lấy khăn giấy của Lục Lẫm đưa cho, đầu ngón tay di chuyển lau đi những giọt nước đọng trên trán.
Lục Lẫm tùy ý xoay tay lái lùi xe chuyển làn đường, hòa vào dòng xe cộ tấp nập.
Anh hiếm khi chở người khác, do đó trong một lúc cũng không có gì để nói, thế là anh bật radio để nghe.
Giọng nữ trầm ấm hát những bản nhạc tiếng Anh, trong ngày mưa cảm thấy có chút ấm áp.
Đàn ông lúc lái xe thường rất quyến rũ.
Điều khiển, kiểm soát, cảm giác rất mạnh mẽ.
Chuyển số, xoay vô lăng, thậm chí lúc nhìn lên đèn giao thông dường như cũng tăng thêm một chút quyến rũ.
Bùi Chước rất hạn chế nhìn anh, cả đoạn đường chỉ liếc nhìn nửa bên mặt của anh.
Đôi môi mỏng hơi mím lại, như đang chờ đợi một nụ hôn.
Cậu không nói chuyện với Lục Lẫm, cậu chỉ lặng lẽ ngồi ở ghế phụ, cuối cùng mới cảm ơn anh khi anh chạy gần đến nơi.
Lục Lẫm đưa chiếc ô của mình cho Bùi Chước.
“Thầy Lục còn ô không?”
“Ở dưới cốp xe, đừng lo.”
Bùi Chước cầm ô, cúi đầu nhìn ô rồi cười.
Lục Lẫm nghiêng đầu nhìn cậu một cái.
“Làm phiền thầy Lục rồi.”
Lục Lẫm nói rằng không có vấn đề gì, nhưng tiếng còi xe kéo dài từ phía sau đã che lấp lời nói của anh.
Đợi tiếng còi dừng, Bùi Chước quay người rời đi, nhưng khi cậu mở cửa, cậu quay lại nhìn anh.
“Thầy Lục, hôm nào trời đẹp, tôi sẽ mời anh ăn tối.”
Lục Lẫm trả lời một tiếng.
Bùi Chước chân trước vừa trở vào nhà với chiếc ô nhỏ màu đen của thầy Lục, thì chân sau liền gọi một cuộc điện thoại.
A Mao chạy vòng quanh bắp chân của cậu, còn ngậm quả bóng bông đòi cậu chơi cùng.
“Anh Bùi lợi hại quá nha——” Hoắc Lộc vừa hút thuốc trên ban công vừa nói, “Mới vừa họp xong, em đã thấy trưởng quan Lục chủ động cầm ô che cho anh?”
Bùi Chước lấy một cái khăn khô lau cổ, đi vào phòng tắm và mở tấm che bồn tắm ra, đổ nước ấm vào.
“Ừm, anh nợ anh ta một ân tình, lần sau sẽ trả.” Bùi Chước nói chuyện riêng tư rất tự nhiên, giọng nói lười biếng còn mang theo âm cuối, nghe có chút mê hoặc.
Hoắc Lộc từ lâu đã quen với tính tình của anh trai mình nên không chấp, chậc lưỡi nói: “Vậy anh suy nghĩ kỹ đi, em cúp máy trước.”
“Chờ một chút.” Bùi Chước thử nhiệt độ nước, vặn vòi nước hai lần, ngồi bên bồn tắm chậm rãi nói: “Anh có chuyện muốn hỏi.”
Ăn cơm, không phải chỉ để no cái bụng rồi đi về.
Mà là để đối phương nhìn thấy, bản thân là một người như thế nào.
“Thầy Lục trong tổ ngữ văn của em, bình thường là người như thế nào?”
Hoắc Lộc lại kéo một hơi thuốc, xoa xoa đầu ngón tay nói: “Khá là cứng nhắc, hợp gu của anh.”
“Anh ta ít lên mạng Internet, không dùng meme, thậm chí anh ta còn hỏi em bão comment có nghĩa là gì nữa.”
Bùi Chước nheo mắt rồi mỉm cười.
Tính cách ngây thơ, thật tốt đó.
Lúc yêu đương rồi, có thể dạy hư một chút.
“Bình thường không chơi game, không cùng với tụi em đùa giỡn, không có chuyện gì làm thì sẽ đọc sách luyện chữ, cuối tuần sẽ đi xem nhạc kịch và kịch nói.”
Bùi Chước ừ một tiếng đầy ý vị.
“—— Anh không phải là đến nhà hát kịch Poly ba ngày hai lần sao?” Hoắc Lộc phỉ nhổ: “Vậy tại sao em không thể gặp được người đàn ông phù hợp với mình vậy?”
“Còn gì nữa không?” Bùi Chước tiếp tục thu thập tin tức, một tay vặn mở nắp, đổ chút tinh dầu vào trong bồn tắm đang bốc hơi: “Sở thích khác thì sao?”
“À, còn có một cái, em nhớ ra rồi.” Hoắc Lộc trầm ngâm nói: “Anh ta thích lắp ráp mô hình. Lần trước anh ta đã lắp ráp một tòa tháp Nhạc Dương, cái loại mà sẽ phát sáng ấy, hình như sau đó nó được tặng cho những học sinh tiến bộ nhất lớp.”
“Cái này cũng không tệ.” Bùi Chước gật đầu: “Lát nữa anh sẽ đi đặt một cái tháp Eiffel.”
“Anh có thôi đi không.” Hoắc Lộc nói: “Lần trước em đã tốn ba tiếng chỉ để dạy anh gấp một con hạc giấy, trước tiên hay là anh thử cái gì dễ hơn một chút đi.”
“Ai nói là anh muốn tự lắp ráp?” Bùi Chước nhúng ngón chân vào nước, nhìn gợn sóng lăn tăn chớp chớp mắt: “Đương nhiên là anh sẽ để thầy Lục dạy anh rồi.”
Danh Sách Chương: