Làm chủ nhiệm lớp quá bận, hai mươi tư giờ chỉ quanh quẩn ở trường học, thời gian riêng tư thì cũng bị các phụ huynh xen vào.
Lục Lẫm không quan tâm đến bữa ăn, chỉ nghĩ rằng đó là bữa tối cuối tuần cùng đồng nghiệp.
Thứ hai như thường lệ là dạy bài mới, anh viết được nửa bảng, nghe thấy học sinh đọc sai một âm.
Lục Lẫm xoay người, thoáng thấy hai học sinh từ xa nhìn nhau .
Anh để ý.
Tuổi teen là tuổi bắt đầu yêu đương, dù thầy cô, cha mẹ có theo dõi từ trong đến ngoài nhà trường, nhưng chưa chắc đã tránh được.
Anh sửa xong phát âm, viết xong nửa từ còn lại, dựa vào trí nhớ trong đầu tìm xem người ngồi ở vị trí đó là ai.
Chờ đến lúc phân tổ thảo luận về nội dung của đoạn thơ, Lục Lẫm giả vờ có điện thoại, đi ra ngoài một lúc.
Anh đứng trong góc khuất, nhìn lại hướng đó qua cửa sổ.
Một nam sinh nhìn xung quanh vài cái, từ xa xa ném một con hạc giấy, vừa vặn rơi vào lòng bàn tay một nữ sinh ngồi cách hai hàng ghế.
Lục Lẫm cau mày trở lại lớp học, tiếp tục dạy các học sinh.
Hai học sinh nhìn nhau cười khi hắn quay đầu lại đánh dấu ghép vần, tiếp tục viết những tờ ghi chú nhỏ dưới bìa sách giáo khoa.
Chuyện này không dễ xử lý.
Nếu phê bình quá nghiêm khắc, học sinh sẽ phản kháng lại, có thể sẽ phản tác dụng.
Lục Lẫm ở trong văn phòng suy nghĩ về chuyện này, trong đầu điểm qua các giáo viên khác.
Tiểu Hoàng còn quá trẻ, lỗ tai mềm, sẽ dễ bị học sinh dắt mũi.
Vài người lớn tuổi thì không quan tâm đến thể diện của học sinh, cũng không thích hợp.
Anh lấy lại tinh thần, gọi thầy Bùi một tiếng.
Bùi Chước đang chấm bài thi, nhạc từ tai nghe hơi lớn, Lục Lẫm gọi hai lần cậu mới nghe thấy.
"Thầy Lục, có chuyện gì à?" Cậu tháo tai nghe xuống rồi xoay người sang nhìn Lục Lẫm.
Hôm nay là chiếc áo gió dài màu nâu nhạt, người đàn ông mặc nhìn rất trắng trẻo, rất đẹp.
Lục Lẫm kể về vấn đề này cho cậu nghe, còn nói thêm một câu.
"Có lẽ các em ấy chỉ mới bắt đầu."
Bùi Chước đã hiểu.
"Bắt đầu họp lớp anh gõ một câu chung chung, nói với các em ấy, có chuyện gì không vui cứ nói với bọn thầy." Cậu chậm rãi nói: "Mặt khác, làm nhiều quá thì cũng không nên, nên không làm sẽ tốt hơn."
Lục Lẫm im lặng.
"Anh càng phá đám, tình cảm bọn nó càng sâu đậm." Bùi Chước nhìn anh: "Cứ để từ từ xem sao?"
"Được."
Bùi Chước ghi nhớ lời của Lục Lẫm trong lòng.
Ngoài miệng cậu nói mặc kệ, lại quay đầu chọn thời điểm, trước khi vào lớp phát một đoạn video về biện pháp tránh thai khoa học bằng rau củ trên Youtube cho học sinh xem.
Đám học sinh nhìn những hình ảnh loè loẹt thì cười không ngừng, lần này không một ai lén lút làm vội bài tập nữa.
Bùi Chước thuận tay viết lên bảng đen một số mẫu câu trong video, dạy ba câu đảo ngữ thường dùng rồi tiếp tục giảng bài, cũng không dạy quá nhiều.
Khi cậu nghe học sinh đọc sách, liền liếc nhìn từ khoé mắt.
Hai đứa trẻ vẫn liếc mắt đưa tình, tưởng rằng cậu chưa nhìn thấy gì.
Tuổi trẻ tuyệt thật đấy. Bùi Chước nghĩ thầm.
Thích một ai đó, hận không thể chờ đợi để bám lấy nhau từng giây…
Học sinh vừa đọc xong đoạn này, cậu ra hiệu cho nữ sinh ngồi xuống, so sánh với đoạn đã tô bằng bút đỏ trước đó, dẫn dắt các em học từ ngữ quan trọng.
Cậu rất có kinh nghiệm trong việc phân tâm.
Lớp trưởng Tả Tiểu Thu giống như một người theo dõi nhỏ, chuyện gì cũng đến thông báo với thầy Lục một câu, việc này cũng không ngoại lệ, còn báo cáo trước khi trời sáng.
Lục Lẫm nghe xong trong lòng có chút ngạc nhiên.
Bề ngoài thầy Bùi không quan tâm đến việc này, nhưng lại âm thầm giúp anh, hơn nữa hiệu quả còn rất tốt.
Buổi trưa Hoắc Lộc lại nhắn tin WeChat, tìm Bùi Chước ăn cơm.
"Anh, em thấy có một nhà hàng bibimbap."
Bùi Chước vẫn đang làm PPT, sau khi xem các icon ở cuối trang, tùy tay trả lời cô một tin nhắn.
"Tích mỡ cho mùa thu cũng không cần gấp như vậy."
Hoắc Lộc không thuận theo cũng không buông tha.
「Em đây gầy là vì cố gắng hết mình giúp anh.」
Bùi Chước cầm chìa khoá lên tầng tìm cô, lái xe một vòng mới tìm được quán ăn nhỏ trong ngõ.
"Em thấy kỳ lạ thật đấy. " Hoắc Lộc ăn salad hoa quả nói: "Phần thức ăn cho lợn của trường chúng ta, anh Bùi đã ăn quen rồi à?"
Bữa trưa bên trường thực nghiệm là kiểu buffet tự chọn, trái cây bánh ngọt chiên rán hấp nướng muốn gì có đó, cô và em gái đã đi qua đó hai lần, lần nào cũng ghen tị.
Ở trường Trung học số Một này ngoài cơm hộp, gà Cung Bảo còn khó ăn hơn cả thức ăn cho mèo.
Bùi Chước rót giúp cô một cốc trà lúa mạch, chống cằm nhìn cô ăn: "Anh thường mang theo sandwich cho mình."
"Ừm, anh rất tốt, anh là tiên nữ." Hoắc Lộc múc một muỗng thịt to: "Bắt anh phải đi theo em ăn thịt thật là quá đáng"
Bùi Chước lại cười: "Là tiên tử."
Cậu nhàn rỗi buồn chán, kể cho cô nghe những chuyện nhỏ nhặt trong lớp, cuối cùng còn có chút phiền muộn.
"Thời trung học anh đẹp trai như vậy, thế mà một chút ký ức thanh xuân cũng không có."
Ngoại trừ việc làm bài thi, thì bạn học nam nữ trông như thế nào cũng chưa nhìn kỹ.
"Không phải vẫn có mấy người gửi thư tình cho sao?" Hoắc Lộc kém cậu sáu tuổi, lúc đó còn học tiểu học, vì chuyện này mà mấy lần bị nhét đồ ăn vặt.
Bùi Chước mơ hồ nhớ lại chuyện này.
"Làm gì có chuyện như vậy."
"Lúc em lên đã tỏ tình, nói là người ở lớp bên cạnh, thích anh, muốn yêu anh." Cậu cau mày, có chút không nói nên lời: "Anh không quen ai, sao có thể đồng ý?"
"Lớp em cũng có hai cặp yêu thầm." Hoắc Lộc vừa ăn vừa nói: "Còn tưởng rằng thầy cô không nhìn thấy, nên suýt nữa thì nắm tay nhau qua bàn trong giờ học."
"À đúng rồi," Cô lấy điện thoại ra, gửi địa chỉ nhà hàng Quảng Đông cho cậu: "Thứ sáu tuần này là sinh nhật ba, anh nhớ đến đấy, tám giờ tối đừng đến muộn."
Bùi Chước cho cô xem đơn hàng Taobao mà cậu đã đặt trước đó: "Chậu ngâm chân mát xa, thế nào?"
Vẻ mặt Hoắc Lộc cứng đờ: "Cái này em cũng mua, hôm nay cũng tới rồi."
Bùi Chước bày tỏ sự tiếc nuối sâu sắc: "Em có thể cho dì Hoắc."
"Vậy để chỗ em thay quần áo tắm rửa," Hoắc Lộc vẻ mặt nghiêm túc: "Không có lý do gì lại tặng hai người một món quà giống nhau, mẹ em toàn đến thẩm mỹ viện đối diện khu công cộng, căn bản không dùng cái này."
Danh Sách Chương: