Mặt nàng rất dày, trông táo tợn đến mức dùng năm con trâu kéo cũng không thể làm nó nhúc nhích.
Tiêu Cảnh Vân đã gặp rất nhiều đệ đệ.
Con trai trong Tiêu gia rất hưng thịnh, hắn ta có hai đệ đệ ruột thịt và hai thúc thúc, mặc dù con trưởng và con thứ phân chia rõ ràng trong gia tộc nhưng quan hệ giữa mọi người cũng coi như là tốt.
Mà hắn ta còn là huynh trưởng trong cùng một thế hệ, mấy đứa nhóc nhà thúc thúc, ngoại trừ mấy đứa đã đi đến vùng khác thì những đứa còn lại đều đã hiểu chuyện, biết cấp bậc lễ nghĩa trước mặt hắn ta.
Chỉ có nàng là duy nhất!
Một con chuột xấu xa lại còn nhát gan!
Trước khi tổ mẫu qua đời đã dặn đi dặn lại, chỉ hỵ vọng hắn ta và phụ thân có thể chăm sóc tốt cho Tiêu Tồn Ngọc!
Quy củ nhiều năm qua của Tiêu Cảnh Vân không cho phép hắn ta làm những chuyện như mạnh tay kéo chăn của đệ đệ, sau khi giương mắt nhìn một hồi, tức giận nói: “Rốt cuộc thì ngươi muốn thế nào?”
Tiêu Tồn Ngọc nghe thấy câu này thì càng oan ức hơn.
Phải là huynh muốn thế nào mới đúng chứ!Đây là phòng của nàng!
Nhưng mà, nếu đại ca đã hỏi thì…
“Thì là… Có thể nói ra đúng không?” Tiêu Tồn Ngọc hít sâu một hơi, vẫn đang vắt óc suy nghĩ, cuối cùng để lộ ra một ánh mắt ngập tràn hy vọng: “Nếu như có thể nói, ta mong đại ca có thể tìm cho ta một người hầu thân thể khỏe mạnh lại còn biết võ công… Ta muốn đến nha môn hỏi một chút, vụ án đã kết thúc chưa?”
Tiêu Cảnh Vân còn tưởng rằng nàng đã tự kiểm điểm một cách nghiêm chỉnh rồi, không ngờ nàng còn dám mở miệng nói đến chuyện ở nha môn!
“Ngươi có biết mình đang làm gì? Ngươi có biết cái ngày mà ngươi ném thi thể vào nha môn, sau đó có biết bao người phải ói ra không?” Tiêu Cảnh Vân nghiến răng nghiến lợi.
Nói hắn to gan, mỗi khi bị mắng đều sợ đến run lẩy bẩy.
Nói hắn nhát gan, hắn lại dám chạy đến bãi tha ma đào thi thể vào lúc nửa đêm.
Có người nói đó còn là một cái xác mới được chôn, bị nàng kéo ra khỏi quan tài bằng một lớp da mỏng, trộn lẫn với bùn đất và lá cây rụng, còn lẫn cả mùi hôi của giòi bọ, tưởng tượng giống như một người bị ấn đầu vào nhà xí, miệng mũi cũng không còn trong lành nữa.
Khi đó, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc cả một con đường.
“Nhưng mà hắn ta chết rất oan uổng mà? Ta đã kéo người qua đó, không phải bọn họ nên điều tra một chút sao… Khuôn mặt kia vẫn chưa nát vụn, trên người cũng còn một vài đặc điểm riêng biệt, nhất định có thể giúp hắn ta tìm được người nhà…” Giọng nói của Tiêu Tồn Ngọc nhỏ như là tiếng muỗi kêu.
“Người chết kia có quan hệ gì với ngươi?” Tiêu Cảnh Vân nhíu mày… “Chẳng lẽ…”
Tiêu Kỳ Vân nhìn thẳng vào mắt nàng: “Có phải ngươi đã làm chuyện gì sai trái nhưng lại không dám nói thật không?”
Tên tiểu tử thối nhát như gà con này, sợ là hắn không dám giết người, nhưng có thể đã nhìn thấy người khác giết người chôn xác rồi.
“Đúng thế, ai bảo ngày ngày đấy ta đi nhầm đường, không ngờ là chạm phải ánh mắt của hắn ta, hắn ta nói nếu như ta không chịu giúp đỡ thì sẽ tiếp tục quấy rầy ta.” Tiêu Tồn Ngọc u oán kêu lên: “Hôm nay ta phải đến nha môn thúc giục họ mới được… Còn phải viết thông báo tìm người, nhất định phải giúp hắn ta được chôn ở phần mộ tổ tiên.”
Tiêu Tồn Ngọc rất cố chấp.
Ngày nàng hồi kinh, không cẩn thận đi qua bãi tha ma, sau khi bốn mắt nhìn nhau với linh hồn vừa bay tới, nàng biết là…Duyên phận tới rồi.
Cơ thể nàng bị trói buộc với app Địa phủ, tương đương với một trạm trung gian, khi nàng thực hiện thỉnh cầu của âm hồn sẽ có mối quan hệ nhân quả, có thể gửi đến app để xếp hàng chờ luân hồi, mỗi một âm hồn còn sót lại trên thế giới này đều có thể tạo ra công việc mà nàng cần phải hoàn thành!
Công trạng càng nhiều thì tuổi thọ càng cao!
“Thực sự là ta không quen thuộc với kinh thành lắm, vậy nên mới muốn nhờ nha môn hỗ trợ… Ta còn tưởng rằng nha môn ở kinh thành rất có bản lĩnh, mấy chuyện nhỏ này dăm ba ngày là làm xong rồi, không ngờ hơn một tháng trôi qua rồi mà vẫn không có tin tức gì cả! Đại ca, hay là bọn họ không hề để ý đến cái xác mà ta mang đến?” Tiêu Tồn Ngọc lại nói.
Danh Sách Chương: