Tiêu Tồn Ngọc bị giọng nói của hắn làm giật mình đến mức hồn xiêu phách lạc.
“Vậy, có thể là do buổi sáng ta bị ngươi đá một cái khiến cho tay ta bị thương… Đúng vậy, bây giờ vẫn còn thấy hơi tê, chắc chắn là ảnh hưởng đến gân mạch! Hay là, ngươi gọi đại phu cho ta đi…” Tiêu Tồn Ngọc liền vội vàng giải thích, ngẩng đầu nhìn thử, thấy ánh mắt nổi giận bừng bừng của đại ca, trong lòng run rẩy: “Ta nói bậy bạ rồi! Ta là một tên phế vật, vẽ rất xấu!”
Nếu còn không nhận sai thì đại ca sẽ đánh chết nàng mất.
Nàng cũng không muốn phải đánh nhau với hắn ta đâu, nam nhân cao lớn như vậy, lỡ như bị nàng đánh đến chảy nước mắt thì phải làm sao đây?
Tiêu Cảnh Vân hít sâu một hơi: “Ta vốn định mang ngươi đến nha môn hỏi một chút, nhưng ta nghe theo ý ngươi thì những chuyện khác ngươi phải nghe lời ta… Ta hỏi ngươi, ngươi đã thuộc Tứ thư ngũ kinh chưa?”
Tiêu Tồn Ngọc lắc đầu.
Nàng muốn thuộc cũng không thuộc được.
Hơn nữa, nàng cũng không định đi thi, vậy thì phí công sức làm gì?”
“Ta còn nghĩ rằng, ở tuổi của ngươi, dù không đi học ở trường cũng không sao, có thể tìm một lão sư đáng tin cậy dạy dỗ ngươi cũng được… Nhưng mà ngươi… Nền tảng kém như vậy, lão sư nào dám nhận chứ? Bắt đầu từ sáng mai, ngươi sẽ học buổi sáng cùng với tiểu biểu đệ của Đổng gia!” Tiêu Cảnh Vân bất đắc dĩ lắc đầu.
Tiêu Tồn Ngọc nghe vậy thì mắt mày ủ rũ, buông thõng tay xuống rồi yếu ớt lắc nhẹ hai cái, món đồ này, chi bằng phế nó đi.
Khách nhân trong nhà Đại bá không chỉ có nàng mà còn có một cặp tỷ đệ ruột, chính là con cái của muội muội bên nhà mẹ đẻ của Đại bá mẫu, mẫu thân của hai chị em đã qua đời, trong nhà không được coi trọng nên đã tìm đến đây để nương nhờ Đại bá mẫu.
Vị Đổng biểu đệ kia, năm nay mới mười tuổi thôi.
Chính là một thằng nhóc con, đi học chung với hắn ta thì chẳng còn mặt mũi gì nữa.
Nhưng mà nghĩ lại thì chương trình học của mấy đứa nhóc thì chắc chắn dễ thở hơn nhiều, thỉnh thoảng đại ca có kiểm tra việc học thì cũng có thể lừa gạt được, có thêm thời gian, nàng mới có thể bảo toàn tuổi thọ của mình.
Sau khi cân nhắc được mắt, nàng gật đầu như gà mổ thóc: “Vất vả cho đại ca và Đổng biểu đệ phải chăm sóc cho ta rồi, thật hổ thẹn quá.”
“...” Khóe miệng Tiêu Cảnh Vân giật giật hai lần.
Hắn ta còn nghĩ rằng nàng sẽ thấy xấu hổ ở một mức độ nào đó, không ngờ rằng… Lại đồng ý dứt khoát như thế.
Thật đúng là… tự biết thân biết phận.
Tiêu Cảnh Vân cũng không biết nên làm gì với nàng nữa, da thịt mềm mỏng này quả thực không thích hợp với việc luyện võ, lỡ như bị thương thì hắn ta chỉ có thể tạ lỗi với Ngũ thúc ở trên trời, vậy nên chỉ có thể dốc hết sức giúp nàng biết thêm vài thứ, tương lai đỡ vô dung hơn, lấy vợ sinh con…Không thể ngừng lo lắng được.
“Đi thôi!” Tiêu Cảnh Vân quét mắt qua người nàng một cái, trông giống như một người cha già.
Lưng hắn ta gần như bị uống cong vì tức giận.
Có đại ca đi cùng đến nha môn, Tiêu Tồn Ngọc cầu còn không được!
Lại nói, Tiêu gia không tính là quý tộc hay hầu tước nhưng cũng không hề thấp kém, tổ phụ của nàng khi còn sống là một đại tướng oai phong, lập được chiến công hiển hách, ghi tên vào trong sử sách, lúc qua đời, triều đình còn chú ý đến việc chia buồn với Tiêu gia.
Mặc dù Đại bá của nàng không sánh được với uy danh của tổ phụ, nhưng cũng tự mình đạt được vị trí Binh bộ thị Lang.
Ba bá bá còn lại mặc dù không nổi trội lắm, nhưng đều cố vươn lên, hoặc là tự có sự nghiệp, hoặc là làm quan ở nơi khác.
Trong một gia tộc lớn như vậy, đến một con sâu mọt cũng không có, điều này quả thực rất khó đạt được.
Năm tổ phụ mất, các bá bá đều phải giữ đạo hiếu, chịu tang xong mới được lấy vợ sinh con, vậy nên nàng với mấy đường huynh cũng không chênh lệch tuổi tác nhiều lắm.
Người lớn tuổi nhất là Tiêu Cảnh Vân thực ra cũng mới hai một tuổi, mặc dù còn trẻ nhưng đã dốc hết sức phục vụ triều đình, nếu không có hôm nay là ngày hưu mộc*, sợ còn không có thời gian để mắt đến nàng.• ngày hưu mộc: Lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ gọi là “hưu mộc”
Có hắn ta đi cùng, Tiêu Tồn Ngọc thuận lợi gặp được chủ sự của nha môn.
Danh Sách Chương: