"Làm gì đến nỗi cướp bóc, cô ta còn nói Trình Dục là chồng cô ta đâu." Tôi đáp một cách hờ hững.
"Nhưng mà cô ta có phản bác đâu." Tôn Hàm thay tôi vùng dậy: "Cậu làm vợ Trình Dục từ lâu lắm rồi, còn có ba đứa con với anh ấy, thế mà chẳng ai biết cậu là vợ anh ấy. Tống Uyển thì tốt rồi nhỉ, trung tâm của Weibo lúc này mà, chỗ nào cũng thấy gọi là chị dâu."
"Hàm Hàm, cậu để ý mấy thứ này làm gì? Ở đây, tôi và Trình Dục đã cưới nhau được hơn mười ba năm, ba đứa con của tôi vẫn còn sống sờ sờ ra đấy, chả nhẽ mọi người gọi cô ta là chị dâu một phát thì sự thật biến mất hết à?" Tôi an ủi cô ấy.
"Lâm Tiêu Tiêu, cậu thay đổi nhiều lắm rồi đấy."
Ừ thì, nếu là hơn chục năm trước, tôi đã làm ầm lên.
Tôi đã từng ép anh ấy thừa nhận với toàn trường rằng tôi là bạn gái của anh ấy.
Lúc đấy Trình Dục đã nói gì?
Lúc đó anh ấy nói: "Lâm Tiêu Tiêu, đừng ép tôi."
Hơn mười năm trước, tôi và Trình Dục học cùng một trường đại học.
Cả hai chúng tôi đều khá nổi tiếng.
Tôi là con gái của một diễn viên.
Còn anh ấy là một anh chàng đẹp trai được rất nhiều học sinh nữ theo đuổi.
Người ta đồn rằng cha của anh ấy vì nợ nần bạc tỷ mà phải chạy trốn hết chỗ này đến chỗ kia. Đáng buồn thay, trong một lần chạy trốn, ông ấy bị xe tải cán qua và chết.
Mẹ anh ấy bị nhồi máu cơ tim và phải nhập viện. Vì thế nên sau khi vào đại học, anh phải làm thêm rất nhiều công việc để trang trải chi phí y tế và trả nợ.
Khi đó, kể cả là việc tham gia vào câu lạc bộ, các hoạt động của trường, các sự kiện vui chơi giải trí hay việc được các cô gái tỏ tình thì anh ấy chỉ có thể nói một cách lạnh lùng: "tôi còn phải làm việc nên không có thời gian đâu."
May mắn thay, tôi thông minh hơn bọn họ một chút, tôi biết anh cần tiền.
Tôi đã tỏ tình thành công với anh chỉ bằng một câu.
"Năm phút một ngàn tệ, thế là đủ để anh nói chuyện với tôi chưa?"
Tôi nhớ rõ, anh ấy nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu, nhưng anh ấy vẫn do dự một lúc rồi đáp: "Nói chuyện cả đêm á?"
Lúc đó, tôi chỉ có một trăm nghìn tệ một tháng để tiêu vặt, nghĩa là tôi chỉ có thể nói chuyện với anh ấy một đêm.
"Trò chuyện một giờ đi." Tôi suy nghĩ, muốn ăn cá phải thả câu dài, nói chuyện với tôi một đêm xong có khi anh ấy lại muốn nói chuyện thêm thì sao?
"Em thích tôi à?" Anh hỏi thẳng thắn.
"Ờ, thích lắm." Tôi còn thẳng thắn hơn.
"Em thích tôi ở điểm nào?" Anh nhìn tôi với ánh mắt sâu thẳm.
Tôi không thể trả lời câu hỏi này.
Vì thích là thích.
Nhưng tôi vẫn nghĩ ngợi một lúc rồi nghiêm mặt nói: "Tôi thích anh vì anh rất đẹp trai."
Trình Dục cười: "Đẹp trai có mài được ra ăn đâu em?". Ngôn Tình Xuyên Không
Tôi nhìn mặt đơ luôn, lần đầu tiên tôi thấy anh ấy cười.
Lúc cười anh đẹp trai thật đấy!
Tôi nhìn anh đến ngây cả người.
Thế rồi anh hỏi tôi: "Tên em là gì?"
À thì ra là anh vẫn chưa biết tên tôi.
Tôi cười tủm tỉm: "Lâm Tiêu Tiêu."
Sau đó tôi đi tìm Trình Dục nói chuyện, chỉ có thời điểm anh đang đối diện với tôi mới không lạnh lùng như tảng băng.
Ngoài ý muốn, tôi và anh nói chuyện rất hợp nhau.
Thật ra anh không phải người lạnh lùng đẹp trai như trong mắt mọi người, trong đầu anh là một thế giới rực rỡ đầy màu sắc.
Anh thích ánh nắng chiếu xuống thảo nguyên, thích cơn gió địa phương lướt nhanh qua người.
Anh thích sự tự do, muốn bay nhảy mà không vướng bận gì.
Chúng tôi chỉ trò chuyện một chút, tôi cười anh cũng cười.
Mối quan hệ của chúng tôi nhanh chóng phát triển, có vẻ như mối quan hệ thiết lập vì tiền đã dần dần thay đổi.
Từ lời của anh, tôi biết tin đồn là sự thật, ba ruột anh đã nợ hàng triệu tệ và bỏ trốn.
Nhưng điều khác biệt là, mẹ anh không chết vì nhồi máu não mà chết vì ung thư não.
Tôi muốn nói lời an ủi anh, nhưng có vẻ chẳng có lời an ủi nào có tác dụng.
Anh chỉ nhìn tôi một cái, ánh mắt ấy như muốn bảo tôi đừng nói gì cả, chỉ cần lắng nghe anh thôi.
Tôi biết, anh muốn giữ lại tự trọng cuối cùng của mình, đó là việc anh không muốn tôi thương cảm cho anh.
Tôi vẫn nhớ bầu trời sao đêm đó rất sáng.
Anh nói với tôi: "Khi còn bé mẹ nói với anh, một người sau khi chết đi sẽ hóa thành một vì tinh tú trên bầu trời này."
"Từ trước đến giờ anh không tin, nhưng bây giờ anh nguyện ý tin chuyện này."
"Em nói xem, mẹ thật sự sẽ hóa thành một ngôi sao à?"
Khoảnh khắc ấy, không biết dũng khí đến từ đâu.
Tôi cầm tay anh, cầm thật chặt, trong lòng yên lặng nói: "Mẹ sẽ!"