Trong khoảng thời gian ấy, mặc dù Trình Dục
thuộc tuýp lạnh lùng, nhưng đối xử với tôi rất dịu dàng, cũng có thể bởi vì tôi là kim chủ của anh.
Hàng sáng anh thường mang bữa sáng cho tôi, hẹn tôi đi dạo phố, xách đồ giúp tôi.
Khi tôi kêu đói bụng, anh sẽ đúng lúc đưa cho tôi một ít đồ ăn vặt.
Hoặc khi ở trong rạp chiếu phim, lúc xem mấy bộ phim thanh xuân nhàm chán đến ngủ gật, anh liền im lặng cho tôi mượn bờ vai.
Tôi nhớ lúc chúng tôi vô tình chạm khẽ đầu ngón tay, một cảm giác tê dại như bị điện giật đã chạy dọc người tôi. Nhớ cả lần tôi và anh lạc nhau trong công viên giải trí, giữa dòng người đi qua đi lại, anh liên tục gọi to tên tôi.
Anh gọi: "Lâm Tiêu Tiêu, em đang ở đâu?"
Anh bảo: "Em vừa đi đâu thế, em có sao không?"
Anh còn cốc lên đầu tôi: "Sau này nhớ đi sát anh, đừng để bị lạc."
Tồi là: "Lâm Tiêu Tiêu, em đúng là người khiến người khác phải lo lắng."
Tôi mím môi, tôi chỉ vừa đi vứt rác thôi mà.
Có những khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy, khi anh dịu dàng gọi tôi là Lâm Tiêu Tiêu, tôi đã nghĩ chúng tôi đang chìm trong thứ ma thuật mang tên tình yêu.
Nhưng thật ra, chỉ có mình tôi rơi vào mà thôi.
Nửa đêm tôi lại nằm mơ về hình bóng của anh.
Anh luôn đứng trước mặt tôi, bằng ánh mắt đau đớn, nói:
"Lâm Tiêu Tiêu, dưa hái xanh không ngọt đâu."
***
Lúc tôi đang ngủ không biết trời trăng mây gió gì, Trình Dục đã đến tìm tôi.
"Sao anh đến đây?" Tôi lim dim mắt, buồn ngủ hỏi anh.
Anh đưa tay vén lọn tóc ra sau tai tôi, tựa như chưa xảy ra chuyện gì: "Đến tìm bạn gái anh."
Tôi cau mày: "Không phải em đã bảo em để anh đi rồi à?"
Anh chẳng nói lời nào, nhưng lại yên lặng giúp tôi sửa sang lại cổ áo.
Đột nhiên tôi cảm thấy anh thật kỳ lạ, không phải anh bảo "dưa hái xanh không ngọt" à?
"Em muốn ăn gì? Mì sợi hay gà quay?" Anh vẫn muốn bồi tôi ăn như lúc trước.
Tôi còn muốn hỏi anh, hỏi tại sao anh lại quay lại, hỏi xem tại sao anh không đi tìm Tần Vãn, hỏi xem bây giờ anh làm vậy là ý gì, nhưng lời lên đến miệng lại biến thành: "Em không thể ăn hai thứ luôn à?"
Môi mắt anh cong cong, tủm tỉm cười: "Được."
***
Bằng một cách nào đó, tôi và Trình Dục lại quấn quýt bên nhau.
Tần Vãn không đi theo anh nữa, nghe anh bảo, Tần Vãn được một đoàn làm phim chọn đóng vai nữ bốn, nên đang đi quay phim.
"Em gái Vãn Vãn cũng giỏi nhỉ." Tôi há miệng gặm gà quay.
"Ừ." Trình Dục xé đùi gà gắp vào bát tôi.
"Vậy anh thì sao?" Tôi hỏi.
"Anh chỉ đang chạy loanh quanh trong đoàn làm phim để kiếm thêm chút tiền thôi." Anh cầm đũa gắp thịt gà.
Tôi vớt mì lên thổi hai cái, hỏi: "Anh không được thử vai sao?"
"Sau này cũng có thể thử."
"Chỉ là muốn đợi một chút."
Đợi lần này là đợi qua vài tháng.
Phim chiếu mạng của Tần Vãn cũng đã quay xong, Trình Dục vẫn chưa đợi được tin gì.
***
Tần Vãn đã rất thành công trong lần hợp tác với đoàn làm phim này.
Khi Trình Dục nói cô ta và nam chính đang lén yêu nhau, tôi đã vô cùng ngạc nhiên.
Không phải ngày nào cô ta cũng chạy theo Trình Dục à? Sao tự dưng lại yêu đương rồi?
Tôi liếc sang Trình Dục, còn chưa kịp mở miệng anh đã nói: "Anh biết em định hỏi gì, không phải anh vẫn luôn nói Tần Vãn và anh là anh em à."
"Chỉ có anh xem cô ta là em gái thôi." Tôi bĩu môi một cái.
Cô ta cũng chẳng coi anh là anh trai.
"Anh với cô ấy chỉ có thể là anh em thôi, cả đời cũng chỉ có thể làm anh em." Trình Dục nhìn tôi, ánh mắt kiên định vững vàng.
Đột nhiên trong lòng tôi bỗng nhận ra.
Dưa hái xanh không ngọt.
Là với tôi, cũng là với Tần Vãn.
Điều khác biệt là, tôi vẫn đang treo người trên cái cây này, còn Tần Vãn đã sớm chạy vào khu rừng.