Beta: Nhạc Dao
Lâm Táo đợi Tiêu Uẩn đi rồi mới bật dù rời đi.
Cô ngồi xe buýt mất 30 phút mới về tới nhà, mở cửa ra chỉ thấy nhà cửa tối om, mẹ cũng không có nhà. Hỏi ra mới biết bà tìm được việc rồi, giờ đang tăng ca.
“Mẹ làm thêm tại quán sủi cảo Từng giọt nước ở trung tâm thành phố, họ trả lương khá lắm.” Giọng mẹ cô truyền ra từ điện thoại, loáng thoáng còn mang theo tạp âm ồn ào xung quanh.
Sau đó, bà nói tiếp: “Mẹ tan ca về muộn nên con tự mua cơm tối nhé, mẹ để tiền ở trong tủ rồi.”
Lâm Táo thấy hơi nhức đầu. Sau khi ly hôn, mẹ đã không còn khỏe mạnh như trước, cô đã nhiều lần khuyên bà đừng làm những việc vất vả như vậy nữa nhưng bà vẫn cố chấp.
“Vậy mẹ nhớ phải về sớm đấy, con để cửa cho mẹ.”
Cô cúp máy, lấy 1 tệ từ trong túi ra rồi đưa cho chủ tiệm tạp hóa, trong lòng thầm nghĩ đã đến đến lúc phải tìm việc làm thêm rồi.
Lâm Táo đang định về thì dì Long Liên bán rau phía đối diện đột nhiên vẫy cô lại.
“Tiểu Táo à, mẹ con đã đi làm thì tối đến nhà dì ăn cơm nhé.” Bà ấy vốn nhiệt tình, lại ăn to nói lớn nên hàng xóm quanh đó đều nghe được câu này.
“Con cảm ơn dì nhưng không cần đâu ạ.” Lâm Táo lễ phép đáp, Long Liên tiễn xong vị khách vừa mua củ cải liền đi đến chỗ cô, kéo thẳng cô về nhà.
“Khách sáo với dì làm gì, con gái ở nhà một mình mẹ con mới lo lắng, dù sao cơm canh nhà cô cũng do thằng nhóc kia nấu, thêm con chỉ cần thêm bát đũa thôi.”
Lâm Táo bị dì ấy đẩy lên thẳng tầng hai.
Long Liên khua tay nói: “Nó nấu sắp xong rồi, con vào chờ một lát nhé.” Lâm Táo nhìn mấy sọt củ cải và cải thảo đang chắn hết đường lui của mình, đành đi lên trên.
Nhà của dì Long Liên và chú Tiêu Nham mở tiệm rau ở tầng một, tầng hai sinh hoạt, Lâm Táo vừa mở cửa thì đã nghe thấy tiếng thái rau, đun nước cùng với một người đang ồn ào gào thét.
“Sao ba còn chưa tới phụ con một tay nữa! Tối nay con còn trận giao hữu với trường Dã Kê số 2 nữa, tới muộn là tiêu đó.”
Tiêu Uẩn mặc áo len đen bó sát, ống tay xắn một nửa, trước ngực mang chiếc tạp dề trắng có viền ren đang khom lưng cắt nguyên liệu ở trên thớt.
Lâm Táo nhẹ bước đến sau lưng cậu.
Trong lớp chỉ có mỗi cậu ta họ Tiêu, cũng chính là đứa con trai vụng về lại nghịch ngợm của dì Long Liên.
Còn người đang cắt tỏi kia nghe thấy tiếng chân đã dừng nhưng không ai trả lời, bèn nghi ngờ quay lại.
“Ớ… Cậu…”
Lâm Táo nhìn gương mặt hốt hoảng như gặp ma của cậu, trên tay lại đang cầm con dao thái rau, liền quả quyết lùi về sau một bước.
“Có gì từ từ nói, cậu bỏ con dao xuống đã.”
Tiêu Uẩn sững ra một lúc, thấy cô vẫn luôn nhìn mình chằm chặp, con ngươi đen láy phản chiếu dáng vẻ lúng túng của cậu, gương mặt vô cùng bình tĩnh chợt ửng đỏ, lập tức bỏ con dao xuống.
“Sao cậu lại ở nhà tôi?” Giọng nói có vẻ đã hoàn hồn lại.
“Tôi ở đối diện, dì Long bảo tôi đến cùng ăn cơm.” Lâm Táo giải thích, nói đoạn cô ngừng một lát, ánh mắt dừng lại ở đám trái cây và rau củ hoạt hình được vẽ trên tạp dề: “Làm phiền cậu rồi phải không? Thế tôi đi ra nhé.”
Mặt Tiêu Uẩn lại càng đỏ hơn, cái miệng cạy mãi không được nửa chữ, bèn xua tay lia lịa.
“Không phải đâu…”
Cậu quay người lại, cầm dao cắt một tép tỏi, nghĩ một lúc mới tiếp lời: “Cậu ngồi đó đi, sắp xong rồi.”
“Cậu định nấu món gì?”
“Thịt sốt tương với nạc băm xào cà tím… Cậu ăn được hết chứ?”
“Ăn được hết, để tôi giúp cậu cắt nguyên liệu.”
“Không cần đâu.”
Lâm Táo thấy thái độ lạnh lùng của cậu ta thì không hỏi nữa, Tiêu Uẩn lúc nấu cơm cũng chẳng nói gì thêm nên cô đành ngồi chờ ở chỗ bàn ăn gần cửa sổ.
Trên tường có treo vài bức ảnh gia đình, riêng Tiêu Uẩn chỉ có ảnh hồi nhỏ, nào là ảnh cậu ta mặc cái quần rách đít, rồi bị hóa trang thành bé búp bê. Tấm ảnh to nhất là lúc đá bóng hồi tiểu học, sau đó thì không có bức nào nữa cả.
Dì Long Liên lúc trẻ cũng là mỹ nhân, chú Tiêu Nham mặc vest trông tuấn tú ra phết, Lâm Táo ngắm nghía một lúc rồi tự nhiên thấy thật hâm mộ.
Cô ngưỡng mộ gia đình họ có thể luôn hạnh phúc và hòa hợp với nhau như vậy.
“Xèo xèo…”
Tiếng dầu nóng và gừng, hành, tỏi quyện vào nhau, mùi dầu cay nồng tỏa khắp căn bếp, Lâm Táo nhìn Tiêu Uẩn thành thục bỏ nồi xuống, xóc chảo, chỉ mấy phút sau đã xong một bữa cơm ngon lành.
“Tay nghề đỉnh đấy!” Lâm Táo khen ngợi.
Cái đứa chỉ biết nấu mì gói như cô chẳng xứng xách dép cho người ta.
Tiêu Uẩn không đáp lời, cậu giật mạnh cái tạp dề xuống như ngầm chứng tỏ lời khen kia là đúng.
“Chắc cậu hay nấu cơm lắm nhỉ?” Lâm Táo phụ bày chén và đũa ra.
“Ừ, giờ cơm trong tiệm bán được lắm.”
Thấy hai người cứ đối diện nhìn nhau như vậy rất ngại nên Lâm Táo đứng phắt dậy: “Để tôi xuống mời cô chú lên ăn cơm nhé.”
“Không cần đâu, bây giờ họ đang bận lắm.” Tiêu Uẩn ngăn cô lại, cả người cậu ta cao to đứng chắn hết cửa, Lâm Táo nhìn khoảng cách chiều cao của hai người, sau đó lẳng lặng quay về chỗ ngồi.
Lâm Táo chỉ gắp đồ ăn ở dĩa trước mặt, còn Tiêu Uẩn đã ăn xong một chén, giờ đang phân vân không biết có nên ăn thêm không.
Ủa khoan, đây là nhà cậu, cơm cũng do cậu nấu, muốn ăn thêm chén nữa thì có gì phải lăn tăn nhỉ?
Tiêu Uẩn nhíu mày, loại tâm trạng kỳ lạ này khiến cậu đột nhiên muốn hút thuốc, vậy mà chẳng hiểu sao cậu lại không đứng lên nổi.
Cậu đảo mắt lén lút nhìn cô gái đối diện, hai tai dỏng lên nghiêm túc nghe từng câu cô nói, cơ thể dường như bị ai khác điều khiển.
Lâm Táo ăn chừng nửa chén cơm thì sực nhớ ra chuyện gì đó: “Con mèo đâu rồi?”
Tiêu Uẩn ngơ ngác một lúc mới trả lời: “Sao cậu biết được?”
Nhìn vào đôi mắt có vẻ như đã biết hết mọi chuyện của cô, cậu đành phải thành thật giải thích: “Ngày mai trạm cứu hộ động vật sẽ cho người đến đón nó.”
Lâm Táo khẽ gật đầu.
Ăn cơm xong, Tiêu Uẩn lấy lồng bàn đậy kín phần của bố mẹ, cậu xắn tay áo chuẩn bị rửa chén thì thấy Lâm Táo đã dọn xong bàn ăn.
“Để tôi rửa chén cho.”
“À… Ừ.”
Hai người đứng cạnh nhau, tay Tiêu Uẩn bận treo nồi sắt, còn mắt thì mải dán trên người Lâm Táo. Lúc này, cô đang chậm rãi rửa đũa, bàn tay trắng trẻo nắm gọn những chiếc đũa sẫm màu nổi bật lạ thường.
Cậu vội quay đi, nhưng lại không kìm được liếc cô thêm mấy cái. Đứng gần nhau như vậy mới cảm nhận được mùi thơm thoang thoảng trong gió, Tiêu Uẩn ngẩn ra một lúc mới phát hiện ra đây là mùi dầu gội của cô…
Dọn dẹp xong xuôi thì cũng đã tối, Lâm Táo đứng dựa bên cửa sổ nhìn ra ngoài, đèn trong nhà cô chưa bật nên chắc chắn mẹ chưa về.
Cô thở dài, đang đắn đo không biết có nên gọi điện cho mẹ không thì thấy có mấy cuốn vở bài tập mới toanh đặt trên bàn phòng khách, ngoài bìa có ghi hai chữ “Tiêu Uẩn” rất cẩu thả.
Mà lúc này, Tiêu Uẩn ngồi trên sô pha đang dùng tay vò tóc.
Lâm Táo đột nhiên nói: “Hay tôi chỉ cậu làm bài tập nhé?”
“Gì cơ… À ừ.” Cậu trả lời một cách ngốc nghếch.
“Khi “close” làm phó từ thì nghĩa gần như “near”, cũng chính là “cách cái gì đó rất gần.” “Closely” cũng mang nghĩa tương tự, nhưng được nhấn mạnh hơn, giống “very near.”
Hai người cùng ngồi trên sô pha, chân của Tiêu Uẩn gập lại, đầu gối vừa hay kê sát vào bàn, cậu ngoan ngoãn cầm cuốn sách bài tập tiếng Anh nghe Lâm Táo giảng giải.
“Close…” Cậu lắp bắp đọc theo cô, giọng nói trầm khàn giống dòng nước ngầm chảy qua đáy biển, vừa có sức sống lại vừa mạnh mẽ.
Lông mày cậu nhíu chặt lại, trông như thể sẽ kẹp chết bất kỳ con ruồi nào bay qua vậy. Cô không dám tin tên đại ca hung dữ ấy của Nhất Trung lại có thể nghiêm túc học tiếng Anh với mình. Nói thật thì người đang ngồi trước mặt cô không có chút gì đáng sợ như mọi người hay nói cả.
Lâm Táo thấy tin đồn này càng truyền càng bị thổi phồng lên, hoặc cũng có thể do cậu ta thích giả vờ tỏ ra lạnh lùng.
“Khi phần trích dẫn đặt ở đầu câu thì có thể sử dụng phép đảo ngữ. Ví dụ như: Try again, Tiêu (Uẩn). Vậy nên, đáp án đúng của câu này là C.” Lâm Táo giải thích, thấy Tiêu Uẩn không phản ứng gì bèn đưa tay chỉ vào câu hỏi đó.
Lúc này cậu mới phản ứng kịp, vội điền đáp án vào.
Ngón tay cậu vừa dài vừa có lực, cả bàn tay đủ che đi nửa trang giấy. Cậu đang cầm cây bút mực không biết lấy từ đâu ra, gân xanh trên mu bàn tay thấp thoáng, mặc dù không nhìn thấy kinh mạch nhưng dọc theo cánh tay vạm vỡ ấy cũng đủ khiến người khác cảm thấy đây là đôi bàn tay khỏe mạnh.
Ấy vậy mà bây giờ đôi tay này lại đang cẩn thận viết đáp án: ABCD.
“Sao cậu học giỏi vậy?” Tiêu Uẩn tự thấy độ mù chữ của mình lại tăng lên rồi, mặc dù không hết thuốc chữa như Bàng Ngọc nhưng cậu cũng chẳng hiểu được chữ nào.
“Thực ra đây đều là kiến thức cơ bản.” Lâm Táo gấp vở lại, vừa hay nghe thấy dưới lầu vọng lên tiếng mở cửa, cô đứng dậy nhìn thì thấy Chúc Tiểu Thanh đã về rồi.
“Tôi phải về đây, cảm ơn bữa tối của cậu.” Cô vừa nói vừa mang cặp chạy về nhà.
“Ừm, không có gì đâu.” Tiêu Uẩn cầm bút đứng dậy, nhìn chùm tóc đuôi ngựa của cô dần biến mất mới lại ngồi xuống. Trên sô pha giờ chỉ còn một mình cậu, trong khi mấy chữ cái ABCD như đang nhảy nhót hát hò: Lêu lêu, chúng ta không quen nhau ~
Đầu bút đè lên mặt giấy, cô ấy tên là Lâm Táo…
Chúc Tiểu Thanh vào nhà thấy mọi thứ đen kịt thì ngỡ Lâm Táo chưa về, suýt thì sợ hết hồn.
“Táo ơi, con đi đâu về vậy, làm mẹ lo chết đi được.”
“Mẹ đừng lo, con qua nhà dì Long ăn cơm.” Lâm Táo giải thích, cô dừng một lúc mới nói tiếp, “Ăn xong thì làm bài tập với con dì ấy một lúc.”
“Ra là vậy, để mai mẹ cảm ơn dì ấy.”
Nghe mẹ nói một hồi, Lâm Táo cúi đầu xếp lại đồ trong cặp, bỗng nhiên cô nghĩ về Tiêu Uẩn.
Bỏ đi, nghĩ về cậu ta làm gì chứ.
Tối đến Long Liên và Tiêu Nham mới đóng cửa, thấy con trai không ra ngoài chơi bời như mọi hôm, trên bàn còn có mấy cuốn vở mới viết qua thì trong lòng rất nể phục Lâm Táo. Xem ra, họ phải thường xuyên mời con bé đến chơi mới được.
Còn Tiêu Uẩn thì đang thất thần, ngồi trên sô pha xem Hoàn Châu Cách Cách tới hơn 8 giờ thì Bàng Ngọc gọi điện tới.
“Sao anh không đến buổi đấu hữu nghị với trường Dã Kê số 2 vậy???”
Tiêu Uẩn ngẩn ra, thôi chết, tự nhiên lại quên mất.
Cậu cứng miệng đáp: “Anh mày bận học ấy mà, mấy đứa mù chữ như các cậu không hiểu được đâu.”
“Wow, đại ca đỉnh vậy, anh học môn gì đó?”
Tiêu Uẩn ráng nhớ lại, hình như là…
“Tiếng Anh.”
***
Lời tác giả:
Tiêu Uẩn: Tự nhiên cậu lại trở nên thiểu năng là sao?