Beta: sdfg_2jklm
Toà nhà khoa học cũ nằm tại khuôn viên mới của trường số 1, lại còn gần một con đường lớn vắng vẻ. Vì đã bỏ hoang ròng rã mười năm nên song sắt bên ngoài đã hoen ố. Ngoài bức tường đỏ của toà nhà ba tầng này đã mọc đầy cây trinh đằng ba mũi, những vết hoen rỉ trên ống nước và các mảnh tường vỡ loang lổ tựa khuôn mặt đầy nếp nhăn của người già.
“Cửa sắt khoá mất rồi, giờ tụi mình vào bằng cách nào đây?” Triệu Vũ tiến lên nhìn cánh cửa đóng chặt với ổ khoá rỉ sét.
“Bên kia có lỗ chó kìa.” Tiêu Uẩn hếch cằm, mọi người nhìn theo hướng cậu chỉ thì thấy một lỗ chó chỉ đủ chứa một người khuất sau một lùm cây héo úa.
“Để tao mở đường cho!” Triệu Vũ hăng hái xắn tay áo, gắng sức lăn lê bò lết qua cái lỗ chó kia. Sau khi gạt mấy ngọn cỏ có mùi là lạ, mặt mũi dính đầy bụi bặm thì cậu chàng mới bò ra được.
Bỗng nhiên có một đôi chân dừng ngay trước mặt cậu chàng, ngẩng đầu lên thì thấy ngay Trương Quyền đang khom lưng nhìn mình với vẻ tò mò.
“Sao mày lại vào trước tao được vậy???” Triệu Vũ nhảy cẫng lên.
“Trèo tường vào chứ sao nữa.” Trương Quyền chỉ vào bức tường không cao mấy bên cạnh, nhiêu đây đã nhằm nhò gì với họ đâu.
“Tao phải xử mày…”
Trong lúc hai người đánh nhau, những người khác đã nhanh nhẹn nhảy qua hệt như khỉ, đến cả Phương Nghiên cũng đã giẫm lên đầu gối của Bàng Ngọc để đi sang bên kia. Thế là, đầu tường bên này chỉ còn lại mỗi Lâm Táo và Tiêu Uẩn.
Tay cậu vừa bám chặt vào song sắt thì cả người đã nhẹ nhàng nhảy qua hàng rào.
“Đưa tay cho tớ.” Cậu đưa tay xuống dưới.
Lâm Táo sửng sốt giây lát rồi lắc đầu lia lịa: “Thôi, tôi chui vào bằng lỗ chó là được rồi.”
“Mỗi Triệu Vũ chui là đủ rồi, để tớ kéo cậu lên cho.” Tiêu Uẩn vẫn kiên quyết, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào cô.
Lâm Táo suy nghĩ trong giây lát, cuối cùng vẫn quyết định nắm lấy tay cậu.
Giây phút tay họ chạm vào nhau, cô chỉ cảm nhận được một lực mạnh kéo lấy mình. Lúc cô hoàn hồn thì mới nhận ra họ đã vượt qua bờ tường.
Lâm Táo nhìn xuống, có vẻ hơi cao thật, biết vậy hồi nãy cô đã chui vào bằng lỗ chó rồi…
“Cậu sợ à?” Bên tai bỗng truyền đến tiếng cười sang sảng của cậu bạn. Nói thật thì đây là lần đầu tiên cô thấy cậu ta vui đến vậy.
Khuôn mặt cô bỗng dưng ửng đỏ, lườm cậu rồi nhìn sang hướng khác. Cô mím chặt môi, nhìn thoáng qua thì thấy cậu bạn đã linh hoạt xoay người nhảy xuống, đôi chân cũng vững vàng tiếp đất.
“Cậu nhảy đi, tớ sẽ đỡ lấy cậu.”
Tiêu Uẩn đứng trước mặt cô, khóe môi khẽ nhếch lên cao, vóc người có hơi gầy, tay áo được xắn gọn gàng đến khuỷu tay, nhưng cánh tay đang chìa ra trước mặt cô lại rắn rỏi đến mức có thể bảo vệ cô vậy.
Lúc cô đang do dự thì lại nghe thấy tiếng ai đó gọi lớn: “Hê hê anh Tiêu, hai người tình tình tứ tứ xong chưa vậy?”
Lâm Táo nhìn qua thì thấy bọn Triệu Vũ đang ngồi chồm hổm nơi chân tường, mắt ai nấy đều sáng rực nhìn sang bên này.
Lâm Táo: “…”
Đầu óc cô như ngừng hoạt động, chưa kịp nghĩ ngợi đã nhảy xuống. Lúc tiếp đất, cô có hơi loạng choạng, may là được cậu chàng đỡ lấy.
“Mày bớt nói nhảm đi Triệu Vũ, lo mà đi mở cửa đi kìa.” Trong lúc Tiêu Uẩn mắng Triệu Vũ, Lâm Táo đã cúi đầu nhanh nhẹn lách người khỏi tay cậu và chạy đến chỗ của Phương Nghiên. Tiêu Uẩn thấy vậy cũng phiền muộn không thôi.
Toà nhà khoa học cũ này có một cửa chính và hai cửa phụ. Lúc này, cửa phụ đã bị xích sắt và dây leo bao phủ, chỉ còn mỗi cửa chính đã hoen rỉ bị khóa bởi chiếc ổ cũ kỹ lỏng lẻo là dùng được.
Trong đám bạn thích thám hiểm đầy đủ vật dụng, Trương Quyền là người moi ra một cọng dây thép từ trong túi quần.
“Thằng Quyền định mở cửa bằng cái thứ này thiệt á hả?”
“Tao thấy cứ đạp mạnh cửa quách cho rồi.”
Trương Quyền mặc bọn họ nhốn nháo, cậu chỉ lẳng lặng cạy khoá. Thấy vậy, ai nấy đều chuyển sang nói chuyện cho giết thời gian.
Triệu Vũ nhíu mày mở đầu: “Có ai nghe về lời đồn của toà nhà này chưa? Nghe đồn rằng chỉ cần mọi người bước vào trong thì cửa chính sẽ tự động đóng lại đó. Họ chỉ mới đặt chân vào đã bị nhốt cứng trong căn phòng kín mít không một lối thoát này…”
“Oái, đáng sợ vậy! Lỡ như bên trong không có nhà vệ sinh thì sao đây?”
“Trọng điểm của mày bị lệch rồi!”
Trong lúc họ đang giỡn hớt, Trương Quyền đã cạy khoá xong, xoay một phát là cửa đã mở ra ngay.
Thấy vậy, mọi người bỗng nhiên lặng im như tờ.
Mắt ai nấy cũng nhìn vào cánh cửa đang chậm rãi mở ra, mùi mốc meo cũ kỹ bỗng ùa tới. Trước mặt họ là cầu thang của những năm 90, sàn nhà và vách tường đều là màu xanh ca rô trắng với mạng nhện giăng khắp nơi, cửa sổ bị bịt kín khiến bên trong tối đen như mực.
Đám con trai đứa nào đứa nấy cũng loạn xà ngầu: “Đèn pin đâu rồi?”
Thấy vậy, Lâm Táo bèn nói: “Số đèn pin của tụi mình chỉ có hạn, cả bọn đều dùng thì cũng chẳng sáng hơn được bao nhiêu. Chi bằng nam sinh xếp thành hai nhóm song song, rồi để người đi đầu, cuối và ở giữa mỗi hàng cầm đèn, vậy thì mới không dễ bị lạc nhau.”
Cô vừa cất lời, đám con trai liền im lặng, còn Tiêu Uẩn lại ngạc nhiên không thôi.
Triệu Vũ là người đầu tiên đồng ý: “Okela.”
Sau đó, đám nam sinh liền xếp thành hai hàng như cô nói, trông họ hệt như những chú cừu ngoan ngoãn vậy.
Trương Quyền đứng trong hàng chờ Lâm Táo phát đèn pin thúc khẽ vào người Triệu Vũ: “Ê, sao mày nghe lời cậu ta dữ vậy?”
“Ủa, tao tưởng mày xếp hàng trước mà?”
“Tao cũng đâu biết, tự nhiên cơ thể tao làm vậy á.”
Cậu chàng nào ở đây cũng đầu óc ngu si tứ chi phát triển, nghĩ mãi mà không ra nên quyết định khỏi nghĩ nữa luôn.
Trong hai hàng dài, Phương Nghiên và Lâm Táo đi giữa, sau đó cả bọn di chuyển vào sảnh chính ở lầu một trước. Hành lang vắng bóng người mười năm đã bám đầy bụi, bên tai chỉ còn lại văng vẳng tiếng bước chân của họ.
“Theo lý mà nói thì bọn mình nên đi thám hiểm vào giờ có nhiều dương khí như đúng 12h trưa mới phải.” Phương Nghiên bỗng cất lời, bàn tay của cô nàng không biết làm gì mà lại vang lên tiếng lục lạc, khiến đám nam sinh sợ xanh cả mặt.
Bàng Ngọc vội cổ vũ tinh thần cho mọi người: “Đừng lo, nhóm mình đông con trai, dương khí dư dả lắm!”
Triệu Vũ tiếp lời cậu bạn: “Đúng vậy! Mình anh Tiêu không là đã đủ dương khí rồi, thế nào cũng là đối tượng của đám nữ quỷ cho mà xem!”
Tiêu Uẩn: “Mày câm mồm lại đi.”
Lầu một có lớp Vật lý và phòng máy tính. Bên trong có chỗ trống huơ trống hoắc, chỗ lại có rất nhiều bàn ghế, từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy mấy chân ghế màu xám đụng tới trần nhà. Một vài lớp lặt vặt lại không khoá, họ đẩy cửa vào thì chỉ thấy bảng đen đầy công thức, đầu phấn vương vãi khắp nơi.
Tiêu Uẩn không hứng thú với mấy thứ mê tín thế này, ngó sang bọn Triệu Vũ mắt mở to như hạt gạo tò mò hết nhìn trái lại nhìn phải thì chỉ muốn ra khỏi cái nơi oi bức này rồi về nhà ngủ quách cho rồi.
Cậu thở dài, nghiêng đầu nhìn lại thấy Lâm Táo đang cẩn thận mở cửa một lớp học. Cô đứng cách cậu không xa, động tác thập thà thập thò hệt như chú sóc nhỏ vậy.
Thật ra thì… Ở lại lâu chút nữa càng tốt.
Khám phá xong lầu một, cả bọn lại chậm chạp đi dọc theo hành lang để lên lầu hai.
Trương Quyền: “Mục tiêu của tụi mình là lớp Sinh ở lầu ba, nghe đâu nơi này thường xuyên bật đèn vào buổi tối đấy.”
Triệu Vũ kinh ngạc không thôi: “Mợ nó, giờ quỷ cũng thích học đến vậy luôn á?”
“Mày bắt đúng trọng tâm câu chuyện rồi đấy Vũ.”
Lầu hai là phòng thí nghiệm Hoá, bên trong những ngăn tủ là mấy cái chai và bình phủ đầy bụi, nhãn dán trên chúng nó đã mờ, như thể tự nó bị nhòe đi vậy..
Lâm Táo nhìn thoáng qua thì đã biết được đây chỉ là axít clohidric*, kali permanganat** này nọ, chẳng hiểu sao họ lại sợ dữ vậy luôn.
*Axit clohidric (Công thức hoá học là HCl) thường là nguyên liệu chính, cũng là chất xúc tác trong rất nhiều thí nghiệm (Nguồn: VIETCHEM).
**Kali permanganat (Công thức hoá học là KMnO4) thường là chất tẩy trùng trong y học (Nguồn: Wipedia).
Dần dần, mắt họ đã thích ứng được bóng tối, sự vật trước mặt cũng trở nên rõ nét, bước chân nhẹ nhõm hơn hẳn.
Lúc đến cầu thang chuẩn bị lên lầu ba, Bàng Ngọc bỗng nhiên hỏi: “Tụi mình, tụi mình đã vào đây bao lâu rồi? Có khi nào lát nữa tụi mình ra ngoài sẽ là 10 năm sau không?”
Nguyên đám nghe vậy thì im phăng phắc.
Phương Nghiên đẩy kính, lạnh lẽo mở miệng: “Dám lắm ấy chứ.”
Đôi khi, thứ họ sợ không phải là đồ vật nào đó, mà chính là bản thân họ.
Triệu Vũ thấy bầu không khí im phăng phắc, lại sẵn toà nhà oi bức thì cố gắng nở nụ cười an ủi mọi người: “10 năm sau cũng tốt mà, vậy thì tụi mình cũng thi Đại học hết rồi. Đến lúc đó, chắc tao đã gặt hái được nhiều thành công, còn Bàng Ngọc đã ốm bớt…”
Cậu ta mới nói được một nửa thì đã hét ầm lên, hai mắt như nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ, nhảy phắt lên người Trương Quyền rồi ôm chặt cậu chàng hệt như gấu koala: “Có người… Mẹ ơi, ở đó có người kìa!”
Thấy vậy, mọi người liền nhốn nha nhốn nháo.
“Á á á! Tránh ra! Tránh ra hết đi! Đừng ôm tao mà!”
“Anh Tiêu cứu em! Anh Tiêu cứu em với!”
“Mẹ ơi, con thề là con sẽ không bao giờ trốn học nữa đâu!”
Có người luôn miệng gào rú thê thảm, người lại quơ tay loạn xạ, đứa thì cứ xoay vòng vòng, lại có đứa ngồi xuống như con đà điểu.
Tiêu Uẩn vừa nhìn vừa nghĩ thầm: Đúng là mỗi người mỗi vẻ mà.
Cậu mở cánh cửa lớp học cách đó không xa, rồi chỉ vào bên trong: “Người mà mày thấy có phải là nó không?”
Mọi người bình tĩnh lại đi qua nhìn xem, chỉ còn mỗi đứa bày trò – Triệu Vũ đang ôm chặt lấy cổ của Trương Quyền, khiến mặt cậu ta đỏ bừng vì nghẹt thở.
“Mợ nó, mày mau buông tay cho tao! Quỷ quiếc gì đâu không thấy, chỉ thấy tao sắp bị mày làm cho ngạt chết thôi!”
Thứ mà Tiêu Uẩn đang chỉ vào chính là mô hình cơ thể người đang dựa vào tường. Nửa bên trái của anh hai này vẫn như thường, nửa bên phải lại để lộ kinh mạch, cơ bắp, xương, đến cả tim gan phèo phổi gì cũng thấy tất…
Thấy vậy, không ai dám nhìn thêm nữa.
“Lợi hại quá… Đây là mô hình cơ thể người của mười năm trước đấy sao?”
Phương Nghiên tiến lên sờ thật kỹ càng: “Dù sao thì nó cũng bị vứt rồi, tôi có thể mang nó về không?”
Đám nam sinh vội vàng lắc đầu lia lịa, vội vàng nói: “Nếu cậu vác về được thì cứ việc lấy, tụi tui không giúp đâu nhá.”
Phương Nghiên lại quay sang nhìn Lâm Táo với vẻ mong chờ, thấy cô cũng lắc đầu thì đành thôi.
Sau khi đi qua lớp Sinh này, mọi người lại tiếp tục đi về phía trước.
“Khoan đã, phía trước có gì kìa.” Phương Nghiên vừa cất lời thì lục lạc trong tay cô nàng đã kêu loạn xạ.