Ngọn nến to bằng hạt đậu lay động chập chờn, thỉnh thoảng phát ra tiếng "thử thử", tia sáng yếu ớt chống đỡ cho ánh sáng của cả thất đường lớn, trên những bức tường loang lổ, những cái bóng kỳ dị chồng chất lên nhau, có chút u ám đáng sợ.
Trong bầu không khí bị đè nén và ngưng trệ, xung quanh dường như tràn ngập mùi tanh của máu tươi, xuyên qua bức tường ngăn cách dày dặn, có thể loáng thoáng nghe thấy những tiếng cầu xin tha thứ đứt quãng đầy bi thương và tiếng gào thét đầy tuyệt vọng...
Tại một gian phòng giam trong Hình Đường Phù Mộng cung, bởi vì quanh năm không dùng nên trong không khí tản ra mùi lạ của gỗ mục nát.
Cửa sổ trên nóc phòng giam được mở ra, từ trên trời chiếu đến một đạo ánh sáng chói mắt, góc tường ẩm mốc vì bị ẩm ướt lâu ngày, bụi bặm giăng đầy mạng nhện, trên đó có một con nhện lớn đáng sợ đang yên lặng ngủ say.
Trên mặt đấy phủ đầy cỏ khô vàng có hai nữ và một nam nằm bất tỉnh trên nền đất lạnh lẽo, khuôn mặt tái nhợt vặn vẹo vì đau đớn, thỉnh thoảng cau mày lẩm bẩm.
Quần áo trên người họ có thể do trước đó bị lục soát tước đi vũ khí phòng thân trở nên xộc xệch tán loạn, sau khi đi đường dài mà nhiễm bụi bặm, càng ngày càng bẩn và ố vàng, không còn thấy được sự sáng sủa như ban đầu.
Có người đến.
Đầu tiên là tiếng xích sắt va chạm, tiếp theo "kẽo kẹt" một tiếng, cửa ngoài Hình Đường bị mở ra, một đoàn bốn người lần lượt tiến vào, hai nam hai nữ, tuổi tác cũng không lớn, dung mạo lại càng tuyệt sắc.
Hai người nam tử mặc trang phục màu đen gọn gàng, thắt lưng phân biệt phối hợp với bảo kiếm, cương đao, mà hai nữ tử mặc váy màu trắng, một người làm bạn với trường lăng*, người kia cầm trên tay mộc bảo phiến*.
* Trường lăng: Dải lụa nhung dài - Dải bạch lăng.
* Mộc bảo phiến: Quạt gỗ đàn hương.
Dù là gương mặt tuấn tú hay tươi sáng đều lạnh như băng, không biểu lộ bất kì biểu tình gì.
Quản sự Hình Đường vội vàng ra lệnh cho mọi người buông việc trên tay xuống, suất lĩnh mọi người ra nghênh đón.
Mọi người đến cả thở mạnh cũng không dám, sợ chọc cho mấy vị sát tinh trước mắt không vui.
Vẫn là lão nhân quản sự Hình Đường dẫn đầu, hắn bước nhanh lên phía trước, cúi đầu, khom lưng cúi người, cẩn trọng hỏi: "Tứ đại hộ pháp đều cùng nhau đến đây, không biết có chuyện gì quan trọng sao?"
"Được rồi, quản sự lưu lại, những người khác đều bận việc đi." Nữ tử cầm bảo phiến tên là Tiêu Vũ, nàng quét mắt nhìn mấy người sau lưng quản sự, thấy trên tay áo bọn hắn đều dính máu tươi, nhất định là vừa rồi dụng hình với phạm nhân.
Nàng có chút không vui nhíu mày, thầm nghĩ chủ thượng yêu thích sạch sẽ, hiển nhiên không thể để người trên tay còn dính máu đến gặp nàng, đặc biệt là nơi hành hình bẩn thỉu không chịu nổi này.
Mà chủ thượng một khi nổi giận....
Trái tim Tiêu Vũ run lên không ngừng, nàng vội vàng che dấu hất bảo phiến được điêu khắc tinh xảo một cái, xua tan đi bầu không khí trước mặt, như muốn loại bỏ mùi hôi thối dơ bẩn này.
Đợi mọi người lui ra, Tiêu Vũ mới nghiêm mặt nói: "Lát nữa chủ thượng đích thân đến, làm nơi này sạch sẽ một chút!" Nàng dứt lời liền đứng trước cửa.
Mặt khác, ba vị hộ pháp cũng theo đó mà đứng vững, chờ đợi chủ thượng của bọn họ đến.
Cho dù là quản sự vững như núi trước mặt người khác, nhưng khi nghe được câu "Chủ thượng đích thân đến" cũng xém chút lảo đảo, sau khi bình tĩnh lại hắn vội vàng để cho người phía dưới rửa tay, đổi y phục, cẩn thận tỉ mỉ thu xếp mọi thứ.
Mới vừa xử lý tốt các việc liên quan, chính chủ liền tới.
"Chủ thượng."
"Chủ thượng."
"Người Tuân gia đâu?"
"Bây giờ thuộc hạ liền dẫn đường."
Nàng vẫn che mặt như cũ, toàn thân bên ngoài toàn bộ đều là một màu đỏ chói mắt, trên làn váy cũng không thêu hoa, không buộc thắt lưng bên hông, nhìn qua rất lỏng lẻo tùy ý.
Bên trong là một chiếc váy gấm thêu liền cổ áo đỏ tươi như máu, làn váy kéo lê trên nền đất, mềm mại như dòng nước chảy.
Nàng nhẹ nhàng di chuyển sâu vào hanh lang tối tăm của Hình Đường, phía sau lưng là bốn bóng người đen trắng đan xen, tựa hồ khiến cho người ta cảm thấy có chút quỷ dị cùng sợ hãi.
Tiếng khóc trong ngục dường như đã ngừng, những người đang hành quyết và những người đang bị tra tấn đều run lên khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, trong lòng họ đều dâng lên một nỗi kinh hãi khó tả.
Đứng ở bên cạnh một phòng giam nào đó, nữ tử mặt không chút biểu tình nhìn chằm chằm ba người hôn mê trên mặt đất trong lao, không biết nàng đang suy nghĩ cái gì. Một lát sau, nàng liếc mắt nhìn khóa cửa rỉ sét, ra hiệu cho thuộc hạ mở ra.
Hộ pháp Bạch Trù nắm chặt dải bạch lăng trên tay, sợ sau khi phòng giam mở cửa, phạm nhân đột nhiên bạo khởi đả thương người, nàng vốn định lên tiếng khuyên ngăn, nhưng không dám cãi lại mệnh lệnh của chủ thượng, đành phải nuốt lời muốn nói xuống, sai người làm theo.
Nữ tử áo đỏ thản nhiên tiến vào, thuộc hạ lập tức ân cần mang tới một cái ghế dựa, chu đáo thổi đi bụi bặm trên mặt ghế, lấy tay áo trắng lau chùi kĩ càng.
Nữ tử nhìn thoáng qua rồi thong dong ngồi xuống, lạnh lùng nói: "Lay tỉnh."
Chỉ thấy nàng hơi cúi đầu, nhẹ nhàng xem xét các ngón tay như ngọc của mình, chuyên tâm như đối đãi với người mình yêu, không hề để ý đến những người còn lại trong phòng giam.
Một thùng nước lạnh dội ào ào lên ba người, cảm giác lạnh lẽo thấu tâm can khiến cho ba người trên mặt đất từ trong mông lung nhanh chóng thanh tỉnh, bọn họ chống đỡ ngồi dậy, mờ mịt nhìn bốn phía xung quanh.
Nhưng ánh sáng bên trong mờ mờ ảo ảo chỉ nhìn thấy được một nữ tử che mặt đang ngồi trên ghế, nửa bên mặt ở phía có ánh sáng chiếu vào từ cửa sổ, trắng bệch như quỷ, nửa mặt kia ẩn nắp trong bóng tối, tối tăm mù mịt.
Trên trán nàng điểm xuyết ba điểm đỏ tươi, mắt được tô kẽ đỏ như máu, son phấn từ nông đến sâu từ trái sang phải, mái tóc đen của nàng tản mát bồng bềnh, quần áo trên người tầng tầng lớp lớp, toàn thân giống như nhiễm đỏ cả một màu đỏ chói mắt.
Mà nàng đang cúi đầu chơi đùa với những ngón tay của mình, phía sau là bốn bóng đen trắng đan xen, đang lay động...
"Có quỷ!" Trong đó có một nữ tử nhát gan sợ tới mức hoa dung thất sắc, miệng liên tục thét lên, âm thanh chói tai, nàng bất lực nắm chặt ống tay áo của nam tử bên cạnh, "oa" một tiếng khóc lên.
Một nữ tử khác sắc mặt tái nhợt cả người ướt dẫm cắn môi cuộn chặt thân mình, dùng khóe mắt cẩn thận đánh giá xung quanh, không nói một lời.
Mà nam tử trẻ tuổi rất nhanh áp chế nổi sợ, trấn định lại, vỗ vỗ lưng nữ tử, nhẹ giọng trấn an nàng đã sợ đến mức cơ hồ không còn sức lực,"Đan muội, là người, không phải quỷ, đừng sợ."
Sau đó, nam tử chống đỡ mặt đất muốn đứng lên, thế nhưng toàn thân nhũn ra, thầm nghĩ nhất định là đã bị hạ nhuyễn cốt tán rồi, liền từ bỏ giãy dụa.
Hắn ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn về phía nữ tử đang nghịch móng tay của mình, ngay từ lúc đầu cũng chưa từng nhìn đến bọn họ lần nào, nói: "Ngươi là ai? Sao ngươi lại bắt chúng ta? Ngươi có biết đắc tội Tuân gia ta sẽ mang lại hậu quả như thế nào không?"
Bảy phần dò hỏi, ba phần uy hiếp, đây chính là ngạo khí của người Tuân gia, cho dù thân ở nghịch cảnh, tuyệt đối cũng sẽ không dễ dàng chịu khuất phục.
Nam tử nghĩ rằng, người này bắt cóc bọn họ nhưng không bắt cóc người khác, lại cố tình trói ba huynh muội bọn họ, rõ ràng chính là nhằm vào Tuân gia mà đến.
Vậy sao chính hắn lại không đem uy thế và danh vọng của Tuân gia nói cho những tên bắt cóc không biết trời cao đất dày này nghe, nghĩ đến những người này cũng sẽ sinh ra sợ hãi ba phần.
Nữ tử vẫn không nhìn hắn lấy một lần, trước sau vẫn cúi đầu xem ngón tay của chính mình, cũng không rõ lắm nàng đang suy nghĩ cái gì, bầu không khí nhất thời có chút vi diệu, chỉ còn lại tiếng thút thít đứt quãng của nữ tử tên Tuân Đan kia.
Không nên như vậy chứ, người trong giang hồ chỉ cần nghe đến danh tiếng Tuân gia, không người nào không phải cung kính cúi đầu!
Tuân gia xưa nay vẫn sừng sững là chính đạo đệ nhất thế gia, trên giang hồ không ai không biết!
Mà nữ nhân trước mắt này, vốn dĩ đã vô cùng kỳ lạ rồi, khi nghe được danh tiếng của Tuân gia không những không sợ mà ngược lại giống như có điều...Khinh thường!
Đúng, tại sao lại khinh thường đây!
Rốt cuộc nam tử vẫn còn trẻ tuổi, tuy tâm tư nhanh nhẹn linh hoạt, nhưng không khống chế được sắc mặt chuyển biến liên tục, hơn nữa Tuân Đan bên cạnh khóc sướt mướt phiền nhiễu, hắn cũng có chút bực bội.
Cuối cùng, nữ tử ngẩng đầu, nhìn lướt qua ba huynh muội Tuân gia trong nhà lao, nàng lướt nhẹ qua nữ tử còn lại ngoại trừ Tuân Đan, sau đó dời mắt đi như không có chuyện gì.
Thật kỳ quái, sao lại có cảm giác đã từng quen biết như thế...
Nữ tử đè xuống suy nghĩ khó hiểu trong lòng, ánh mắt có chút lạnh lùng: "Hài tử của minh chủ Chính nghĩa minh Tuân Thiên Khoát, quả nhiên mỗi người đều không phải là người thường." Nàng thấp giọng cười, ẩn ý nói.
"Yêu nữ hèn hạ chết tiệt này, nếu đã biết thân phận của chúng ta rồi, sao còn dám làm chuyện cuồng vọng như thế, lại dám hạ dược bắt cóc chúng ta, đây không phải là chuyện người chính đạo nên làm!"
Trong lao âm trầm, không gian bức bách, nam tử càng thêm phiền não, sau khi nghe nữ tử nói xong, chỉ cảm thấy một cỗ lửa giận dâng lên trong lồng ngực, không biết tại sao liền đem lời nói trong lòng thốt ra.
Sau khi nói xong, mới cảm thấy hối hận.
"Thật to gan! Dám vô lễ với chủ thượng!" Một giây sau, đột nhiên một dải bạch lăng mạnh mẽ cách đó không xa bay đến, giống như một con trăn khổng lồ quấn chặt trên cổ nam tử, xoay bốn năm vòng mới dừng lại.
Cổ nam tử bị siết chặt, chợt cảm thấy khó thở, mắt mũi chua xót, khuôn mặt anh tuấn cũng dần tím tái.
"Cứu...Cứu..." Hắn không thể nói được một câu trọn vẹn.
Nữ tử ở một bên từ đầu đến giờ vẫn chưa nói một câu nào, nàng cắn chặt răng, sau một hồi do dự bất chấp đi ra ngoài, nàng quỳ hai gối trên mặt đất, dập đầu ba cái với nữ tử áo đỏ, muốn thay huynh trưởng bồi tội cầu tình một lần.
Nàng chân thành nói: "Phù Mộng cung chủ, vừa rồi huynh trưởng nhất định là mới tỉnh lại nên đầu óc còn không rõ ràng mới nói sai, người đại nhân đại lượng, buông tha cho huynh trưởng ta đi!"
Thấy nữ tử áo đỏ vẫn không dao động như cũ, nữ tử dập đầu càng lợi hại hơn.
"Thịch thịch thịch", nàng vẫn từng chút từng chút dập đầu trên nền đất cứng ngắc, trước trán dần rách, máu tươi rơi xuống trên đống cỏ khô trên mặt đất, nàng cố kìm nén để nước mắt không rơi xuống.
Nàng xưa nay luôn quật cường, điều nàng không muốn nhất chính là phá bỏ tính cách vốn có của bản thân, thế nhưng huynh trưởng lại đang phải chịu khổ...
Dưới tấm lụa che mặt, không ai nhìn thấy đôi môi đang mím chặt của Phù Mộng cung chủ nàng lại buông lỏng, nàng cười thành tiếng, đáng tiếc nụ cười của nàng không chạm tới đáy mắt.
"Thôi, bất quá cũng chỉ là một con kiến hôi, cũng đừng làm ô uế bạch lăng của ngươi."
"Vâng." Tuy rằng hộ pháp Bạch Trù tính tình có chút xúc động, nhưng nhu thuận nghe lời thu hồi bạch lăng, lui về vị trí cũ.
Nam tử vô lực xụi lơ trên mặt đất, nếu không phải vừa rồi nhị muội nói một câu phá vỡ thân phận nữ tử trước mắt, hắn vẫn còn không rõ mình đang phải đối diện với một nhân vật như thế nào.
Lệ Thiên Lương - Cung chủ đệ nhất tà đạo cung, Phù Mộng cung, quả nhiên là một sát tinh không thể chọc vào.
Hắn nằm trên mặt đất thở dốc một hồi mới nói: "Lệ cung chủ, nếu có chuyện gì chúng ta cứ từ từ thương lượng! Nếu ngươi cần Tuân gia trợ giúp cứ việc mở miệng, vốn dĩ không cần phải như thế!"
Tuy nói chính tà từ xưa nay không đội trời chung, câu kia "Con kiến hôi" cũng khiến cho một thiếu gia sống sung sướng an nhàn như hắn không thoải mái, nhưng với tình huống trước mắt, hắn đã trúng độc dược, tay trói gà không chặt, mà Lệ Thiên Lương lại tùy thời có thể giết hắn.
Vì bảo mệnh, hắn chỉ có thể chịu thua.
Tứ đại hộ pháp đứng phía sau cười khinh một tiếng, Tuân đại thiếu gia đúng là có bản lĩnh gió chiều nào theo gió chiều ấy, không biết cỗ sức mạnh kiên cường không chịu khuất phục lúc nãy đã bay đi đâu rồi!
Nữ tử rũ mắt, giả ý cân nhắc một lát, "Ừm, bổn tọa đúng thật có một yêu cầu quá đáng."
Thấy trong mắt ba người Tuân gia sáng lên, nàng nói: "Chính nghĩa minh các ngươi muốn tiêu diệt Phù Mộng cung cũng không phải ngày một ngày hai, bổn tọa nghĩ, người chính đạo các ngươi luôn thích ỷ vào nhiều người khi dễ chúng ta, bổn tọa vốn đã mệt mỏi ứng phó, cộng thêm mấy bang phái ma đạo nhìn không quen cung Phù Mộng chúng ta, âm mưu tầng tầng lớp lớp ngấm ngầm không dứt,"
Ngừng một chút, nàng lại nói: "Không bằng thỉnh Chính nghĩa minh các ngươi buông thả một ít, rút một phân bộ nhân thủ tại Giang Nam, để cho người của bổn tọa hoãn lại một chút..."
Nàng cười khanh khách đến gần hắn, nhếch môi: "Tuân đại thiếu gia, không biết ý của ngươi thế nào?"
~~~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Trước ngược sau ngọt.
Thích điểm hạ cất chứa, nhiều bình luận lạp ~