- --------------
Ký ức ngày xưa bị kéo ra, giống như sợi bông trong đầu tuỳ ý bay lên...
Đó là một đêm đầy gió và tuyết, gió bắc gầm rú, bao trùm, trời rét đất băng, tất cả đều là một màu trắng xoá, ấy vậy mà hiện ra một nữ hài đang lẻ loi một mình, vô cùng cô đơn lạnh lẽo.
Mà loại này thời tiết, dĩ nhiên không ai nguyện ý ra ngoài.
Nữ hài bọc trong một chiếc áo bông cực kì cũ nát, mang theo gió lạnh, một mình chậm rãi đi về phía Bắc trong gió tuyết, quần áo đã ướt sũng, có sợi bông từ nơi bị rách chen ra, không thể tìm thấy nơi nghỉ chân cũng không thể tìm được kim chỉ để vá lại.
Gió lạnh từ chỗ bị rách từ tay áo thổi vào, áo bông mặc ở trên người lạnh thấu tim, đế giày cũng sớm đã bị bong ra một lớp, mài đến lòng bàn chân đau đớn, lại bởi thời tiết rét lạnh đông cứng da thịt ở lòng bàn chân, vì vậy không có cách nào mang giày được, nếu có thể tìm ra một nơi nghỉ chân, nếu có một gáo nước nóng làm ấm chân thì tốt biết bao...
Hơn nửa năm đã trôi qua kể từ ngày nữ hài tử trốn thoát khỏi Trương phủ, lang thang trôi dạt suốt ngày đêm, trên đường không đủ ăn, cả người mệt mỏi gian nan, trong thời gian đó hết sức khốn khổ.
Nàng tan cửa nát nhà, trên người lại mang bí mật, phải tránh né khắp nơi đuổi giết, đường lớn không đi được, chỉ có thể tìm đường nhỏ hoặc những nơi thưa thớt người qua lại, đường đi càng thêm gian nan.
Nếu có thể cứ như vậy mà ngủ thì tốt biết bao! Nữ hài tử cố gắng chống đỡ mí mắt đang nhanh chóng kéo xuống xuống nghĩ thầm, nhưng nàng biết, nàng không thể cứ ngủ như thế.
May mắn thay, ông trời rũ lòng thương xót, nàng chạy thẳng lên phía Bắc, chạy trốn đến một rừng rậm hoang vắng, tình cờ gặp được một nhà thợ săn ẩn cư trong đó, cuối cùng may mắn thoát khỏi cái chết bi thảm ở nơi đất khách quê người.
Một năm sau khi nữ hài theo thợ săn học được một số bản lĩnh săn bắn, vào một ngày nọ, thợ săn đưa cháu gái nhỏ của mình xuống núi, muốn vĩnh viên rời khỏi nơi này, hỏi nàng muốn đi theo họ xuống phía Nam hay không.
Nữ hài mở lời hỏi nơi bọn họ đi, nhưng thợ săn im lặng không nói, có lẽ cũng sợ bại lộ hành tung, rước hoạ vào thân.
Nàng từ chối, chỉ nhờ thợ săn tốt bụng giúp đỡ mang theo một bức thư, bí mật mang đến vùng sông nước Giang Nam giao cho thuộc hạ tên Vô Tâm.
Cứ như vậy, nàng sống trong rừng núi hoang vắng, ăn trái cây mật mứt trong rừng, bắt cá làm đồ ăn, làm những món ăn hoang dã.
Cảm giác không dễ chịu lắm, cũng có chút cô độc, nhưng so với việc bị đuổi giết nửa năm nay vẫn tốt hơn. Để thuận tiện nhớ ngày tháng, nàng đã khắc từng ngày một lên thân cây..
Không lâu sau đó, Vô Tâm đã nhận được bức thư, dựa vào địa điểm và những nét vẽ trên bức thư tìm được nữ hài.
Đã nhiều năm trôi qua, nữ hài đã sớm trở nên tôn quý, nhưng vẫn cảm động ân tình của hai ông cháu thợ săn năm đó, vẫn luôn phái người tìm kiếm bọn họ, nhưng mỗi lần đều không có tin tức gì.
Dần dà, điều này cũng trở thành một vết thương ẩn sâu trong trái tim nàng, không nhắc đến, cũng không nhớ lại, nhưng nó vẫn luôn tồn tại.
Chỉ là có chút mơ hồ nhớ đến, cháu gái của người thợ săn, nhũ danh là Nguyệt Nha Nhi, nguyên nhân là do trên cánh tay trái của nàng có một vết bớt hình lưỡi liềm, không hơn.
- ---------
Trăng tròn như ngọc, treo lơ lửng một mình trên bầu trời, nhưng cả bầu trời đen kịt lại không có một ngôi sao nào, một đêm như vậy không thể nghi ngờ có chút áp lực và nặng nề.
Trên bàn đá bên ngoài Cô Tâm cư Phù Mộng cung, một bóng người màu đỏ đang uống rượu một mình, ở trong viện lớn như vậy, bị một đám bóng cây đan xen vây quanh, khiến cho thân ảnh nàng càng thêm cô độc.
Tuân Tố được sắp đặt ở thiên viện, bởi vì Lệ Thiên Lương cố ý dặn dò, người phía dưới cũng không dám cắt bớt chi tiêu ăn mặc của Tuân Tố, mặc dù có thể tuỳ ý đi lại bốn phía ở Cô Tâm cư, nhưng nàng không được bước ra ngoài Cô Tâm viện nửa bước.
Tuân Tố từng thử lén lút trốn ra vài lần, nhưng mỗi lần đều bị bắt về, sau đó nàng đều phải đối mặt với việc trông giữ càng chặt chẽ hơn.
Giống như một con vẹt trong lồng, không có tự do gì cả, có lẽ cảm thấy trong phòng ngột ngạt, nàng đẩy cửa muốn đi ra ngoài sân hóng gió.
Lúc này, nàng đang mặc váy thêu hoa bách hợp trắng với hoa văn đơn giản cùng hoa văn khói, lộ ra dáng người thướt tha uyển chuyển, giống như nàng tiên thanh nhã thuần khiết không rành thế sự trên trời đến thế gian, ánh trăng nhàn nhạt phủ lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
Cho dù trên trán nàng phải quấn băng gạc cũng không che giấu được dung mạo xinh đẹp của nàng.
Đường cong trên khuôn mặt nàng trở nên mềm mại và dịu dàng hơn, đôi lông mày tinh tế, cái mũi xinh xắn nhỏ nhắn, đôi môi đầy đặn đỏ mọng như anh đào, cả người nàng đều không đeo một món trang sức nào, không nhiễm bụi trần.
Chỉ cảm thấy một cỗ ưu sầu ập vào trước mặt, lại thấy Lệ Thiên Lương lẻ loi một mình ngồi ngoài phòng uống rượu, nàng cảm thấy có chút mất hứng.
Nàng vốn định xoay người vào phòng, nghĩ lại, người cao cao tại thượng* như vậy, sao lại có nỗi buồn sâu đậm như thế? Lại phải mượn rượu giải sầu mới có thể giảm bớt...
*Cao cao tại thượng: ăn trên ngồi trước, chỉ tay năm ngón.
Có lẽ cảm thấy buồn cười, Tuân Tố nhấc chân bước lên phía trước, ngồi xuống đối diện Lệ Thiên Lương.
Cả hai nhìn nhau không nói gì.
Lệ Thiên Lương lúc này, mái tóc nửa khô buộc sau đầu còn hơi ươn ướt, làn da trắng nõn, không trang điểm mắt, ba điểm đỏ như máu trước trán cũng không thấy, bớt một chút tuỳ ý mê hoặc, thêm một chút chân thật thuần khiết.
Nàng vẫn đeo mạng che mặt, áo choàng lụa mỏng buông lỏng, nửa vai lộ ra, tựa như một mỹ nhân vừa bước ra từ bồn tắm.
Hồi lâu, Lệ Thiên Lương mở miệng, ánh mắt mông lung, giọng nói mang theo men say: "Rượu quý lâu năm, Tuân nhị tiểu thư có muốn nếm thử?"
Tuân Tố đang tò mò Lệ Thiên Lương đang phiền não điều gì, nói không chừng thừa dịp Lệ Thiên Lương say rượu còn có thể tiết lộ mấy câu.
Nàng thầm nghĩ bầu rượu này của Lệ Thiên Lương cũng đã uống hơn phân nửa rồi, nên sẽ không hạ độc nàng: "Được thôi, thỉnh Lệ cung chủ giúp ta rót đầy."
Nàng tiếp nhận ly rượu từ Lệ Thiên Lương, vô cùng thoải mái mà ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Rượu gạo vào cổ họng, hơi cay, mặc cho nó chảy vào bụng, vẫn còn dư lại vị ngọt, Tuân Tố không khỏi khen ngợi một câu: "Rượu ngon!"
"Sảng khoái! Tuân nhị tiểu thư thật là hào sảng! Uống thêm một ly nữa!"
Lệ Thiên Lương không khỏi thay nàng rót đầy ly rượu.
"Lệ cung chủ, có chuyện gì phiền não sao?" Nhìn nàng dường như đã say, Tuân Tố liền thăm dò hỏi.
"Chuyện phiền não à...Rất nhiều đi! Không đề cập đến cũng được! Uống rượu!"
Thấy nàng không muốn nói, Tuân Tố chỉ có thể từ bỏ.
Tuân Tố chưa từng nghĩ tới, hai người vốn ở thế đối địch, lại có thể ngồi chung một bàn cùng nhau uống rượu, nói một hai câu không liên quan gì đến nỗi ưu sầu của nàng.
Vẫn nhìn chăm chú vào Lệ Thiên Lương trước mặt chưa từng kiếm chề bản thân, chỉ lo uống rượu, nàng cảm thấy có chút thương xót khó hiểu.
Từ ngàn năm nay, người ở địa vị cao cho đến bây giờ đều không tránh được phải chịu cảnh cô đơn lạnh lẽo, bọn họ nắm quyền, một bên tiếp nhận người khác sùng bái, một bên lại sợ người dưới trướng nhìn thấu được suy nghĩ hoặc sinh ra hai lòng, đồng thời lại hy vọng ai đó có thể hiểu được sự cô độc của bọn họ...
Đây là cách suy nghĩ mẫu thuẫn biết bao!
Giữa dòng người đông đúc, chỉ đơn độc mình ta, mấy năm trước Chính nghĩa minh tổ chức yến tiệc, phụ thân Tuân Tố uống say, Tuân Tố cũng đã từng cảm thụ được nỗi buồn khắc khoải như vậy.
Tuy nhiên, mỗi người nhất định đều có một con đường riêng muốn đi, Tuân Tố không can thiệp được vào suy nghĩ của bất kỳ ai, dù sao Tuân Tố và Lệ Thiên Lương cũng đứng ở vị trí khác nhau, cho dù nàng có thể hiểu được nàng một chút, nhưng họ sẽ không bao giờ là người cùng đường.
"Tuân nhị tiểu thư, người cũng như tên, tao nhã như hoa sen, nhưng cũng là nữ tử có bản lĩnh, ngay cả khi bản thân rơi vào tay kẻ địch, còn có thể bình tĩnh tự nhiên, nói thật, bổn tọa vẫn thật bội phục ngươi!"
Tuân Tố vội vàng khước từ nói: "Không dám nhận, Lệ cung chủ là người có danh vọng như vậy, phải là Tuân Tố bội phục ngươi mới đúng!"
"Nói bừa, người Chính đạo các ngươi luôn hô đánh hô giết với Ma đạo, chưa từng khâm phục người trong Ma đạo như bổn tọa!" Lệ Thiên Lương tay chống cằm, không hề có một chút hình tượng nào mà ợ lên một cái, con ngươi đen láy trừng mắt nhìn Tuân Tố.
Tuân Tố thầm nghĩ trong lòng: "Lệ Thiên Lương thật sự say rồi."
Nâng tay cầm ly rượu lên uống tiếp, Tuân Tố thầm nghĩ rượu này tác dụng chậm thật lớn, lại mượn rượu tức giận nói: "Nhìn xem, đây chính là điểm ta khâm phục ngươi. Mặc dù là Ma đạo nhưng lại dũng cảm thừa nhận chính mình, xem thường việc che che giấu giấu, không giống như đám người ngụy quân tử kia, mở miệng nói những điều chính nghĩa lẽ phải, mà sau lưng lại không biết đã làm bao nhiêu chuyện gì xấu xa nữa!"
Lệ Thiên Lương dường như có chút kinh ngạc nhướng mày, "Ha ha, Tuân nhị tiểu thư thật sáng suốt, bổn tọa bội phục!" Đôi mắt mờ mịt có chút không rõ nhìn vào trong mắt nàng.
"Lệ cung chủ uống rượu ăn cơm, đều đeo mạng che mặt?" Tuân Tố thừa dịp Lệ Thiên Lương chưa chuẩn bị lại thăm dò nàng.
"Hắc hắc", Lệ Thiên Lương cười quái dị, "Những người thấy được gương mặt thật của bổn tọa, đều đã xuống gặp Diêm Vương rồi!"
"Vậy trái lại Tuân Tố càng muốn thấy gương mặt xinh đẹp dưới mạng che mặt của Lệ cung chủ." Dứt lời, nàng đột nhiên giơ lên bàn tay trắng về phía mặt của Lệ Thiên Lương.
Nhưng bị một bàn tay mạnh mẽ nhanh chóng khóa chặt mạch máu ở cổ tay nàng, trong phút chốc, Tuân Tố cảm thấy cả người lạnh toát, như rơi vào hầm băng, không thể động đậy.
Mà Lệ Thiên Lương đã sớm không còn vẻ say rượu vừa rồi, trong đôi mắt trấn tĩnh hiện lên một tia lạnh lẽo: "Đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước!" Dứt lời, nàng liền buông tay ra, ôm rượu nghênh ngang rời đi.
Tuân Tố không thể hiểu nổi, hiện giờ không thể so với triều đại trước, phong tục dân gian cởi mở, nữ tử ra ngoài cũng không cần đeo khăn che mặt, ngay cả bản thân Tuân Tố cũng ít khi che đậy, nhưng Lệ Thiên Lương lại rất xem trọng điều này, suốt ngày che giấu không chịu dùng gương mặt thật để gặp người khác.
Chỉ vì người đã gặp Lệ Thiên Lương lại ít ỏi không được mấy người, dáng vẻ của nàng cũng trở thành câu đố chưa có lời giải đáp, giang hồ đồn rằng, người này hoặc là khuynh thành tuyệt sắc, hoặc là mặt mũi vô cùng xấu xí.
Mà dung mạo xấu xí sao? Nhân vật tự tin phô trương như Lệ Thiên Lương, nhìn thế nào cũng không giống nha...
Trong lòng Tuân Tố thầm than đáng tiếc, tuy rằng có cơ hội nhìn trộm, chỉ trách công phu trên người mình quá yếu nên đã thua.
Nhưng Tuân Tố vĩnh viễn không biết được rằng, nếu không phải do nàng mượn rượu nói ra một câu đúng khẩu vị của Lệ Thiên Lương, chỉ sợ lúc này nàng đã là một cỗ thi thể rồi.
Có gió thổi qua, những ngọn cỏ trong viện lắc lư vài cái, gió ngừng, bầu không khí khôi phục yên tĩnh, tất cả giống như cũng chưa từng có việc gì xảy ra, bình thường như trước.