Avatar là hình đầu người mặc định của QQ, cấp 2 sao, tên là Tri Nguyên Kỳ Phồn, không có chữ kí hay bất cứ thông tin giới thiệu bản thân nào, ngay cả tuổi hay ngày sinh cũng không thấy có.
Tiểu hào điển hình đây.
*Tiểu hào: Người chơi mới, cấp thấp
Hàn Thanh Ngạn có hơi khổ sở.
Bất quá anh vẫn hiểu rằng, cái người sống cao sang lạnh lùng như nam thần thì chắc chắn là bị ép đến đây chơi rồi.
Không! Sao có thể ép nam thần được! Nam thần là loại người sống ở trên đời chỉ để duy trì hình tượng cao sang lạnh lùng của mình, khoảng cách đối với đám phàm nhân ở dưới đất là rất lớn, làm một fan cuồng anh sao có thể có tư cách nghĩ như vậy được?
chút điểm tiểu khổ sở.
Nhưng nói thật thì, cái nick tiểu hào nọ đúng thật là do bị ép thật a.....
Con chuột của Hàn Thanh Ngạn kinh hoảng chạy loạn trong trang cá nhân của nam thần một hồi mới thỏa đáng rời đi....
Nam thần là nguời chỉ dùng để chiêm ngưỡng, mấy thứ mưu toan, mưu kế thật sự là có ngu mới làm!
Được rồi, thật ra là rầy, trái tim thủy tinh mong manh yếu đuối của bé fan cuồng đang điên cuồng lo lắng khổ sở sợ rằng nam thần sẽ từ chối lời mời kết bạn của mình, hơn nữa còn dùng nick tiểu hào để từ chối! Cái loại chuyện thêm tiểu hào mà cũng bị từ chối này, không nghĩ đến thì thôi chứ càng nghĩ càng thấy đau lòng.
Nhưng là vạn nhất nam thần thêm anh vào làm bạn tốt thì sao?
Hàn Thanh Ngạn bị giấc mơ có khả năng xảy ra này biến thành cả người đều phát cuồng!
Người thích đọc tiểu thuyết đều có một điểm chung —— não rất manh động! Cho nên Hàn fan cuồng với trí óc mới bị kích thích nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy vẫn nên thử thêm nam thần một lần, vạn nhất có thể làm bạn với nam thần thì đúng là viên mãn toàn vẹn a.
Qúy ngài fan cuồng cảm thấy mình đã đem tất cả tế bào già mồm cái lão từ khi cha sinh mẹ đẻ ra phát huy đến cực hạn vào thời khắc này rồi, não bộ hoạt động bắn ra khí X như phóng dao quả thực khiến anh muốn đâm đầu vào tường.
Nhất định là bởi hôm qua cái gáy bị đập vào mép giường nên lúc này cả người đều bất bình thường.
Anh còn chưa kịp quyết định xem rốt cuộc là có nên gửi lời kết bạn hay không, phía sau đột nhiên xuất hiện một cái móng vuốt đoạt mấy con chuột máy tính của anh đi, trực tiếp nhấn vào ô Kết bạn trong trang cá nhân của Tri Nguyên Kỳ Phồn, một lời giới thiệu cũng không thèm viết đã gửi lời mời kết bạn đi luôn.
Hàn Thanh Ngạn đã sớm ngây người từ giây phút chuột bị cướp đi, sau đó anh cứ dùng hai mắt vô thần mở trừng trừng nhìn quá trính thêm bạn hoàn thành.
Cho đến khi yêu cầu kết bạn được gửi thành công, anh mới hoàn hồn lại.
Hàn Thanh Ngạn quay đầu, nhìn Tần Nhạc đang cười đắc ý như thế mình mới làm một chuyện vô cùng vĩ đại. Bảo trì gương mặt than của mình, có chút ngốc ngốc hỏi rằng: "Anh vừa mới làm gì..."
Tần Nhạc nhe răng nở nụ cười, nói: "Sao thế, mắt của Tiểu Yến Tử không nhìn được nữa à? Mới nãy anh nhìn chú rối rắm đến hoảng hốt, cho nên anh mới giúp anh tiến gần đến với nam thần thêm một chút thôi mà, không cần cảm ơn anh đâu."
Hàn Thanh Ngạn há mồm, đầu lưỡi di chuyển trong khoang miệng nhưng vẫn không rõ là mình định nói cái gì, cuối cùng đành phải bất đắc dĩ ngậm miệng lại, mím môi xoay người lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính ngẩn người.
"Này, không phải là kích động đến độ không nói lên lời rồi đó chứ?" Tần Nhạc ở phía sau vỗ cỗ bả vai Hàn Thanh Ngạn, có chút kỳ quái hỏi vậy. Anh không có nam thần trong lòng nên thật sự không thể hiểu nổi tình yêu của Hàn Thanh Ngạn đối với nam thần là mãnh liệt ra làm sao.
Hàn Thanh Ngạn lắc đầu không nói chuyện, trong khi Tần Nhạc đang suy nghĩ xem có phải là cậu ta giận rồi hay không thì mới nhẹ nhàng mở miệng. Anh nói: "Tôi vừa mới nghĩ, nếu nam thần dùng tiểu hào từ chối lời mời kết bạn của tôi thì anh ấy có còn có thể bảo trì vị trí no.1 trong lòng tôi hay không?"
"Cho nên kết quả là?" Tần Nhạc có chút tò mò.
"Kết quả là, ngay cả khi nam thần tự chối, trong lòng tôi anh ấy vẫn là no.1." Hàn Thanh Ngạn nói một cách chẳng hề do dự. Chẳng những thế, anh còn thuận miệng chuẩn bị cả lý do từ chối dùm nam thần. Anh nói: "Nếu ai thêm anh ấy cũng đồng ý thì làm sao còn là lạnh lùng cao ngạo được nữa?"
Tần Nhạc: "..."
Lúc này đây anh thực lòng muốn dùng tay nắm lấy bả vai tên này lắc thật mạnh, nói với cậu ta rằng, chàng trai, cậu tỉnh lại đi, nam thần của cậu cũng là người, nào có phải thần tiên vượt ra ngoài tam giới a!
Bất quá lời này anh trái lại chẳng hề nói ra, Tần Nhạc nghĩ nghĩ, khóe miệng co rúm hỏi cái thằng fan cuồng nọ: "Thế, nhỡ nam thần đồng ý lời mời kết bạn của chú thì sao? Anh ta sẽ không còn là nam thần của chú nữa hả?"
"Nào có?" Hàn Thanh Ngạn lắc đầu nói: "Nếu anh ấy thêm tôi, hình tượng của anh ấy trong lòng tôi sẽ càng tỏa sáng. Anh biết không, trong giới đại thần ít người bình dị gần gũi nhe vậy lắm!"
Tần Nhạc gật gật đầu như thể có điều suy nghĩ, sau đó vươn tay xoa xoa đám lông ngắn trên đầu Hàn Thanh Ngạn. Anh nói: "Tiểu Yến Tử, giờ uống thuốc của em tới rồi, sau này đừng ăn kẹo não tàn nữa, ăn nhiều không tốt cho sức khỏe đâu."
Sau khi nói xong, anh liền bình tĩnh trở về giường nằm.
Lúc này trái lại đến phiên Hàn Thanh Ngạn cảm thấy kì quái. Anh nhíu mày nhìn cái tên úp sách vào mặt thư thái nghỉ ngơi nọ vài giây rồi mới mở miệng hỏi: "Mới nãy anh rời giường là bởi vì muốn giúp tôi thêm nam thần à?"
Tần Nhạc gạt sách ra một tý để lộ miệng, sau đó nói: "Chú suy nghĩ nhiều rồi, anh chỉ rời giường đi vệ sinh thôi, thấy chú ngồi nhìn máy tính chằm chằm mà cẳng động đậy gì, đi WC xong rồi mà vẫn thấy chú trong cái tư thế ấy, anh đây thật sự nhìn không được nữa mới phải ra tay giúp chú."
Hàn Thanh Ngạn hiểu rõ gật gật đầu, bất quá đầu cúi đến một nửa đã vội phanh két lại, dùng vẻ mặt kinh dị nhìn Tần Nhạc. Anh hỏi: "Trước khi anh ra khỏi WC có rửa tay không?"
Anh rõ ràng nhớ rõ, cái bàn tay vừa xoa đầu mình hình như khá khô. Không, không phải hình như, nó căn bản là khô đét! Hoàn toàn không hề có một giọt nước đáng yêu nào!
Quả nhiên, Tần Nhạc giống như tự hỏi một lát sau đó lập tức lộ ra một nụ cười nho nhỏ, nói: "Đều là đàn ông cả thì sao phải lắm chuyện thế, để ý những chi tiết nhỏ xíu thế làm cái gì a. Chú tiếp tục xem tiểu thuyết của nam thần đi, anh đi ngủ đây!"
Sau khi nói xong thì anh ra liền quẳng cuốn sách đang phủ trên mặt mình đi, xoay người đưa lưng về phía Hàn Thanh Ngạn, hệt như thể anh ra thật sự muốn ngủ ấy.
Hàn Thanh Ngạn yên lặng nhìn chằm chằm bóng lưng Tần Nhạc, ý định dùng ánh mắt để thể hiện sự phẫn nộ của mình cho anh ta thấy. Đương nhiên kết quả là thất bại rồi. Sau vài giây trừng mắt Hàn Thanh Ngạn liền từ bỏ, anh quyết định đứng dậy vào buồng vệ sinh tắm rửa một cái.
Kỳ thật cũng chẳng phải Hàn Thanh Ngạn lắm chuyện, chủ yếu là do vừa nghĩ tới thuộc tính dưa chuột thối của Hàn Thanh Ngạn, anh vẫn cảm thấy trên đầu mình không thể tồn tại cái thứ thuộc về thứ dùng để duy trì hương khói nhà anh ta được. Loại cảm giác này quả thực khó mà tiếp nhận nổi.
Chờ đến khi anh tắm rửa xong, lại thấy Tần Nhạc cầm chén nước đứng trước mắt tính của anh nhìn chằm chằm vào màn hình.
"Anh không ngủ sao?" Hàn Thanh Ngạn liếc mắt nhìn anh ta, lấy khăn mặt xoa xoa đầu mình một cái rồi lắc lắc lắc. Cảm thấy đống lông trên đầu mình không còn ướt nữa thì mới mở miệng.
Tần Nhạc nở nụ cười, anh chỉ chỉ máy tính nói: "Anh đứng lên uống miếng nước thôi, chú nhìn máy tính xem, dọa chết người nha."
Hàn Thanh Ngạn nhướng mày, không hiểu lời này của anh ta là có ý gì, cuối cùng đành phải nhìn lướt qua màn hình, cái loa bên phải phía dưới QQ của anh đang lóe lên một số 1 nho nhỏ.
Làm một trạch nam hàng năm không bao giờ có người thêm bạn tốt, Hàn Thanh Ngạn đoán chắc rằng cái tin này chắc chắn rằng đây chính là câu trả lời của nam thần. Mợ nó, tim như thể sắp nhảy lên cổ họng rồi í! Nam thần rốt cục là có từ chối hay không đây?
Cả người Hàn Thanh Ngạn đều sôi trào, nam thần, xin anh đừng từ chối!
Anh run rẩy vươn móng bắt lấy chuột máy tính, chậm rãi di nó đến cái loa nhỏ kia.
Hoàn toàn không dám nhấn a! Hàn Thanh Ngạn cuống đến muốn khóc, sao tui lại là một tên lắm chuyện thế này, ngay cả mình cũng chẳng dám nhìn mình nữa rồi!
"Nờ, cần anh giúp nhấn không?" Cái giọng đểu đểu của Tần Nhạc vang bên tai Hàn Thanh Ngạn.
Hàn Thanh Ngạn phẫn nộ quát: "Câm miệng! Qùy liếm nam thần thì phải tự mình làm chứ, không cần anh xía vô!"
Tần Nhạc bị anh lên tiếng đại nghĩa lăng nhiên như thế thì sửng sốt một lát, sau đó lập tức cười như điên dại, cười đến độ cong cả thắt lưng, khiến cho Hàn Thanh Ngạn còn cảm thấy nước mắt thằng này sắp rơi ra luôn rồi.
Hàn Thanh Ngạn thực phẫn nộ, nhưng so với sự tổn hại của bạn cùng phòng thì rõ ràng nam thần quan trọng hơn nhiều. Nhưng mà nói thật bị Tần Nhạc chọc như thế, tâm tình khẩn trương muốn chết mới nãy của anh cũng vơi đi phần nào.
Hàn Thanh Ngạn hít sâu hai cái rồi ấn chuột phải, để cho tin tức ấy bắn ra.
Chờ đến khi anh thấy rõ trên đó viết cái gì, cái mặt vốn đã mặt than quả thực cứng đơ như thể xác chết ngâm trong formalin.
Mà Tần Nhạc vừa mới ngưng cười nhìn thoáng qua màn hình một cái thì lại phát ra một tràng cười khó có thể kìm nén.
"Cười em gái anh!" Hàn Thanh Ngạn thẹn quá thành giận, một cước đạp cho cái tên bạn cùng phòng đã không đồng tình thì thôi lại còn sung sướng khi thấy người gặp họa một cái.
Tần Nhạc lúc này quả thật đã cười đến rớt nước mắt, anh né vội một đá của Hàn Thanh Ngạn rồi đứng một góc lau nước mắt: "Chú đã thêm cô ấy đi, thêm cô ấy rồi anh nói chuyện với cổ cho."
"Nói chuyện cái chú anh!" Hàn Thanh Ngạn phẫn nộ dịch con chỏ máy tính đến cái khung yêu cầu xin kết bạn, trực tiếp nhấn từ chối.
Nguyên nhân cũng chẳng có gì, chỉ là bởi cái người thêm anh là bạn tốt kia có viết bốn chữ vô cùng ngắn gọn và dễ hiểu trong khung giới thiệu là —— nói chuyện trên mạng.
Cái chuyện ngược nhất trên thế giới này chính là anh dắt tay em đi khắp các nẻo đường Bắc Kinh trên mạng nhưng lại chẳng hề nhìn thấy mặt em, mà rõ ràng là tui đang đợi câu trả lời của nam thần mà, cuối cùng lại chờ được một lời mời nói chuyện trên mạng, mà người mời cũng chẳng phải nam thần.
Hàn Thanh Ngạn bị cuộc đời này ngược đến độ muốn khóc. Cũng chẳng có tâm trạng để đọc tiểu thuyết của nam thần nữa, anh xoa xoa mặt, quyết định lên giường đánh một giấc đã rồi tính tiếp.
Không biết ngủ bao lâu, Hàn Thanh Ngạn chợt nghe thấy một tiếng "Rời giường mau!" thật lớn vang lên bên tai. Sau khi vùng dậy, trước mặt anh hiện ra khuôn mặt cười cợt của Tần Nhạc.
"Gì thế?" Hàn Thanh Ngạn nhíu mày, cái thằng bạn cùng phòng này đúng là ở nhà một ngày thì khủng hoảng hơn hẳn so với những ngày nó vắng nhà suốt 24 tiếng. Vừa về tới kí túc xá cái đã liên tục lên cơn động kinh, phiền thật!
Tần Nhạc ngó cái vẻ thiếu kiên nhẫn của Hàn Thanh Ngạn, một chút tự giác bị ghét bỏ cũng không có, trái lại còn vươn tay định sờ soạn cái mặt của Hàn Thanh Ngạn.
"Lăn mau! Rốt cục thì anh định làm gì?" Hàn Thanh Ngạn đánh rụng bàn tay đang duỗi đến của Tần Nhạc.
"Trưa rồi, cùng đi ăn đi!"
Hàn Thanh ngạn vốn là muốn từ chối, cuối cùng sờ sờ cái bụng mình thấy hình như hơi hơi đói nên đành gật đầu đồng ý lời mời của Tần Nhạc.
Tần Nhạc thường xuyên ra ngoài ăn uống với đám con gái, kết quả là anh ta chẳng biết gì về nhà ăn trong trường đại học cả.
Hàn Thanh Ngạn mang theo Tần Nhạc đi lên lầu hai kiếm cái ăn, vui sướng phát hiện cái chỗ ngồi quen thuộc của mình chưa bị ai chiếm mất, bèn mang Tần Nhạc đi qua đó.
Lần này Hàn Thanh Ngạn để Tần Nhạc ngồi chỗ của mình, còn mình thì ngồi đối diện anh ta.
Anh hoàn toàn không phát hiện ra, cái chỗ mà mình đang ngồi là cái chỗ mà cậu bạn đáng yêu cho anh mượn sách ngày hôm qua đã ngồi.
Tề Sơ Phàm vốn đang cắm đầu ăn cơm, đột nhiên cánh tay bị Trương Thành Hạo bên cạnh đụng đụng một cái, thiếu chút nữa là khiến cậu làm rớt cả cái thìa. Cậu quay đầu căm tức nhìn thằng bạn thì lại thấy Trương Thành Hạo dùng ánh mắt ý bảo cậu nhìn phía trước đi.
Tề Sơ Phàm trừng mắt nhìn Trương Thành Hạo một cái rồi liếc mắt theo ánh mắt của cậu ta, chỉ nhìn một cái thôi mà đã khiến cậu suýt nữa thì đui mù cả mắt.
Mẹ nó mẹ nó mẹ nó, cậu nhìn thấy cái gì thế này! Thầy giáo nhỏ cư nhiên đang ăn cơm! Ăn cơm trong nhà ăn!
Loại cảm giác này hệt như nhìn thấy thượng đế dùng cơm ấy, quả thực rất rất kích động! Hm, so sánh như thế hình như có chỗ nào không ổn ấy? Thôi kệ mợ! Bây giờ tui chỉ biết thầy giáo nhỏ của tui đang dùng cơm thôi.
Tề Sơ Phàm cảm thấy cả người mình đều viên mãn.
Không đúng, loại cảm giác viên mãn này hình như vẫn có một chút tỳ vết, ví dụ như sao thầy giáo nhỏ không đối mặt với bọn họ mà ăn, chỉ chừa cho họ có một bóng dáng thì đúng là đau lòng quá!
Làm một đại thần ngày nào cũng ra vạn chữ, thứ Tề Sơ Phàm không thiếu nhất chính là trí tưởng tượng. Vì thế nên chỉ cần nhìn thấy bóng lưng của người ta thôi mà trong não cậu đã tự động hiện lên quang cảnh thầy giáo nhỏ tao nhã dùng cơm cùng cậu, thỉnh thoảng sẽ có vài hạt cơm dính lên khóe miệng, bị cậu nhẹ nhàng nhặt lấy rồi thả vào miệng miệng. Sau đó thầy giáo nhỏ sẽ đỏ bừng mặt, dùng cái giọng điệu thiếu niên đầy ngượng ngùng nói với cậu rằng: "Em đáng ghét muốn chết!"
Mẹ nó không được rồi, tiếp tục hoạt động não nữa sợ rằng sẽ xịt máu mũi ngay tại nhà ăn mất. Tề đại thần đã hoàn toàn không thể khống chế nổi não bộ của mình nữa rồi.
Ngay lúc cậu đang muốn lập tức phun máu mũi, Trương Thành Hạo lại đụng đụng tay cậu lần thứ hai và nói: "Cậu nhìn cái nguời ngồi đối diện thầy giáo nhỏ kìa, có phải bạn trai anh ấy không nhỉ?"
Tề Sơ Phàm nhìn thế nào cũng chẳng thèm để cái người ngồi đối diện thầy giáo nhỏ vào mắt, trực tiếp cả giận với Trương Thành Hạo: "Cậu cút đi, thầy giáo nhỏ là thẳng! Làm gì có bạn trai?"
"A? Làm sao cậu biết anh ấy là thẳng chứ?" Trương Thành Hạo hỏi, ánh mắt vẫn luôn lặng lẽ phiêu đến chỗ của Hàn Thanh Ngạn và Tần Nhạc phía trước.
Cậu cũng chỉ là thuận miệng hỏi thôi, nào ngờ lại khiến cho Tề đại thần phải trầm tư suy ngẫm.
Tề Sơ Phàm liếc Hàn Thanh Ngạn, chìm vào trầm tư.
Nói thật cậu cũng mới chỉ đoán thầy giáo nhỏ là thẳng, nhưng nếu vạn nhất thầy giáo nhỏ là cong thì sao? Hơn nữa giống như Trương Thành Hạo mới nói, vạn nhất người ngồi đối diện thầy giáo nhỏ là bạn trai của anh ấy thì sao, cậu nên làm gì bây giờ?
Hỏi rằng: Nếu sau hai năm thầm mến vô cùng sâu sắc thì lại phát hiện ra đối tượng thật ra đã có bạn trai thì phải làm gì?
Đáp rằng: Yêu đến sâu đậm rồi thì đành phải lớn mật làm tiểu tam thôi!
Sau khi tự hỏi tự đáp trong lòng một hồi, Tề đại thần cảm thấy bản thân đúng thật không có tam quan. Nhưng đã thầm mến lâu vậy rồi mà chưa kịp thổ lộ đã bị hạ nốc-ao, Tề Sơ Phàm cảm thấy có chút không cam lòng.
Lại nói tiếp đến chuyện thầm mến, Tề Sơ Phàm cũng tự cảm thấy bản thân đáng cười. Khi cậu mới chân ướt chân ráo vào học năm nhất đại học, người đón tiếp cậu là Hàn Thanh Ngạn.
Tề đại thần là một người đã sớm phát hiện ra tính hướng của mình, đã thế còn một thằng gay thuần 1. Mà cái bề ngoài thuần 0 của Hàn Thanh Ngạn lại có thể khiến cho bất cứ tên gay thuần 1 nào cũng phải thèm rỏ dãi.
Đương nhiên nếu chỉ có như vậy thì Tề đại thần cũng chẳng yêu thầy giáo nhỏ sâu đậm đến thế. Cái chuyện khiến cho Hàn Thanh Ngạn trở thành người mà Tề đại thần thương nhất diễn ra trong buổi dạy thay đầu tiên của anh ấy với lớp Tề Sơ Phàm.
Khi đó Tề Sơ Phàm vừa mới nhập học, còn bị người ta để mắt tới nên chẳng dám trốn tiết, lúc nào cũng trong trạng thái học trò ngoan sách vở đầy đủ ghi chép chăm chỉ, cuối cùng do bởi tối ngày hôm trước mải viết truyện đến khuya nên tiết giám định và kiểm tra hôm sau cậu đã thật sự không chống đỡ nổi, đành phải nằm sấp xuống bàn ngủ bù.
Mà kẻ có thể gọi cậu dậy cũng chỉ có tên Trương Thanh Hạo hoặc đang lăn ra ngủ hoặc đã trốn học thôi.
Tề Sơ Phàm vốn cho rằng mình sẽ lọt vào danh sách phê bình của thầy giáo vì chuyện này, nào ngờ rằng tận cho đến khi tan học, mọi người về hết rồi, thầy giáo dạy thay mới gọi cậu dậy.
Đến nay Tề Sơ Phàm vẫn chẳng thể quên những gì thầy giáo nhỏ đã nói với mình ngày hôm đó.
Anh ấy nói: "Về sau nếu muốn ngủ thì có thể ngồi xuống cuối rồi lặng lẽ ngủ, đại đa số giáo viên sẽ không để tâm đâu. Bất quá cậu còn trẻ, không nên thức khuya quá, không tốt cho sức khỏe đâu."
Sau khi nói xong, thầy giáo nhỏ liền thu dọn đồ đạc rồi bỏ đi, để lại một Tề Sơ Phàm ngơ ngác nhìn bóng lưng anh.
Diện mạo của thầy giáo nhỏ ở trong lòng cậu có thể xem là tuyệt nhất, tính cách dịu dàng cũng tuyệt nhất, Tề đại thần cẩn thận suy xét một chút, liền quyết định từ nay sẽ trở thành một cậu học trò thầm mến thầy giáo nhỏ.
Lúc Tề đại thần thầm mến bắt đầu cũng có chút vấn đề nho nhỏ, nhưng những thứ bé tí này cũng chẳng hề ảnh hưởng đến tấm lòng thầm mến của cậu. Từ khi quyết định sẽ thầm mến thầy giáo nhỏ, Tề Sơ Phàm giống như đã lập trình thêm cho bản thân mình một phần mềm mới ấy, thật sự toàn tâm toàn ý bắt đầu thầm mến Hàn Thanh Ngạn.
Trải qua hơn một năm thầm mến, Tề Sơ Phàm thậm chí còn chẳng nhớ nổi lí do mình thích Hàn Thanh Ngạn. Bất quá Tề Sơ Phàm tiêu sái cũng chẳng suy nghĩ nhiều, tự nói với mình rất chi là đúng đắn rằng, chuyện thích một người vốn là một chuyện chẳng cần có lý do, cho nên cậu cứ tiếp tục thích thầy giáo nhỏ.
Hơn nữa trong một năm nay, Tề Sơ Phàm thông qua nhiều cách cuối cùng cũng biết thầy giáo nhỏ không thích ăn rau, không thích ăn ớt, thích uống trà chứ không thích đồ uống có ga. Cho nên vị đại thần si tình bèn dựa vào đó mà tự đặt ra tiêu chuẩn cho mình, vốn thích ăn ớt cũng phải bỉ ăn ớt, bây giờ cũng đã có thể uống được chút trà.
Tề Sơ Phàm cảm thấy thực khổ sở, bản thân tôi đã khổ khổ sở sở thầm mến người ta hơn một năm, bây giờ lại nói với tôi rằng thầy giáo nhỏ thật ra đã có bạn trai, con mẹ nó anh đùa tôi chắc.
Bất quá thật sự muốn làm tiểu tam sao? Tề đại thần cảm thấy về tình về lí, mặt nào mình hình như cũng không thể nhẫn tâm lớn mật làm cái chuyện phá hoại hạnh phúc của người ta này.
Trương Thành Hạo thật ra cũng chỉ nói chơi thôi, nhưng cậu trăm triệu lần cũng chẳng ngờ vì một câu nói của mình mà bạn tốt có thể rơi vào tình trạng trầm tư, vẻ mặt càng ngày càng bi thống như thế.
Nhìn bộ dạng vợ tui chết rồi của Tề Sơ Phàm, Trương Thành Hạo cũng lấy làm băn khoăn. Cậu tốt bụng vỗ vỗ bả vai Tề Sơ Phàm và nói: "A Phàm à, tớ nói đùa cậu thôi, người kia thật ra là bạn học của thầy giáo nhỏ, cậu không biết chẳng qua là do cứ lúc nào anh ta dạy thay là cậu lại lăn ra ngủ mà thôi."
"Bạn học thì càng lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, không phải sao?" Tề Sơ Phàm đã tiếp nhận việc Hàn Thanh Ngạn và Tần Nhạc là một đôi cẩu nam cẩu nam, lòng cậu hiện tại đã như thủy tinh vỡ tan thành từng mảnh không thể lành lại được nữa rồi.
Trương Thành Hạo cũng không biết an ủi cái người "bị" mình đẩy vào trạng thái thất tình ra làm sao, cậu đành chỉ có thể thể tiếp tục vỗ vỗ bả vai Tề Sơ Phàm và nói: "Cậu hãy bình tĩnh chút đi, cậu xem cậu đẹp trai hơn anh ta, khí chất cũng tốt hơn anh ta, thầy giáo nhỏ có thích anh ta thì cậu cũng hoàn toàn có thể hoành đao đoạt ái a."
Tề Sơ Phàm đang định gật đầu, đột nhiên nhíu mày quay đầu nhìn Trương Thành Hạo nói: "Cậu mới dùng sai thành ngữ rồi, không nên dùng nó trong ngữ cảnh này."
Trương Thành Hạo: "..."
Cậu câm lặng thu hồi cái tay đang khoác trên vai Tề Sơ Phàm, sau đó trịnh trọng nói với cậu ta rằng: "Cái thằng gay lắm chuyện, người cậu thích đi thích người khác cũng đáng."
Tề Sơ Phàm: "..." Mới vừa rồi là bệnh nghề nghiệp a thật đó!
Bị bạn tốt ghét bỏ, Tề Sơ Phàm chỉ có thể tiếp tục bi thương quan sát thầy giáo nhỏ nói chuyện với bạn trai trong truyền thuyết của anh ấy. Kết quả là sau một hồi quan sát, Tề đại thần lại cảm thấy có chút không thích hợp.
Làm một tác giả viết truyện cơ lão đã nhiều năm, bản thân mình cũng cong bẩm sinh mà nói, trực giác nói cho cậu biết rằng quan hệ giữa cái người đang ngồi ăn cùng thầy giáo nhỏ với anh ấy thấy thế nào cũng không phải quan hệ tình nhân a. Không hề có một chút không khí tim hồng bay phấp phới nào, thậm chí ngay cả một hành động chăm sóc không tự chủ trong lúc ăn cơm trước công chúng cũng chẳng có.
Không thích hợp.
Tề đại thần cảm thấy cái cói lòng mới vỡ toan ra đất của mình giống như đã có thể hàn gắn lại được rồi.
Lại nói đến hai người đang bị vây xem nọ, Hàn Thanh Ngạn đưa lưng về phía bọn Tề Sơ Phàm, đương nhiên sẽ chẳng có cảm giác gì, còn Tần Nhạc mặt đối mặt thì luôn bị Tề Sơ Phàm kín đáo trợn mắt nhe răng, cho dù anh giả bộ không biết cũng không được a.
"Tiểu Yến Tử, hình như hai người đằng kia đang nhìn trộm bọn mình." Tần Nhạc khụ hai tiếng hắng giọng một cái, sau đó ngồi đối diện Hàn Thanh Ngạn mà nói. Thật ra anh càng muốn nói là người nọ đang nhìn công khai hơn là nhìn trộm.
Hàn Thanh Ngạn nuốt thức ăn trong miệng xuống, khó hiểu liếc Tần Nhạc một cái, sau đó gật đầu hiểu rõ nói: "Tần công tử yên tâm, anh không đẹp trai đến độ vừa xuất hiện đã bị người ta nhìn trộm đâu."
Tần Nhạc nhíu mày, sao tên này không tin mình nhỉ, anh chỉ chỉ Tề Sơ Phàm ngồi đối diện vẫn đang trừng mắt ngẩn người, nói: "Chú tự quay lại coi đi, lừa chú thì anh không phải người."
"Anh vốn đã là cầm thú, xin đừng vũ nhục loài người thế chứ." Hàn Thanh Ngạn nói như vậy nhưng vẫn xoay người nhìn theo hướng mà Tần Nhạc chỉ, sau đó anh liền thấy được khuôn mặt quen thuộc kia.
Di, hình như mật độ gặp cái cậu em lớp dưới cho mượn sách hôm ấy gần đây tăng mạnh a.
Hàn Thanh Ngạn nghĩ như vậy, bèn giơ tay quơ quơ với Tề Sơ Phàm, xem như chào hỏi.
Sau khi nhận được cái phất tay đáp lại của Tề Sơ Phàm, anh liền gật gật đầu rồi xoay người trở về, tiếp tục ăn cơm.
Về phần Tần Nhạc nói cậu ta nhìn trộm?
Hàn Thanh Ngạn tỏ vẻ, cậu em đó chẳng qua mới gặp mình có vài lần thôi, nào có phải dạng đen tối như thế?