Đây là suy nghĩ duy nhất tồn đọng trong đầu Tần Nhạc sau một đêm điên cuồng, sáng ra dậy sớm rửa ráy cúc hoa mình sạch sẽ thơm tho, ăn xong bữa sáng Quách Chính để lại trên tủ đầu giường rồi lò dò trở về ký túc xá.
Anh vốn đã tưởng rằng mình về muộn thì bạn học ngoan ngoãn chưa từng trốn học Hàn Thanh Ngạn đã đi lên lớp từ sớm, nhưng anh vạn vạn không ngờ tới lúc anh đẩy cửa ký túc xá ra, chẳng những thấy Hàn Thanh Ngạn còn đang nằm bẹp dí trên giường mà còn thấy cả Tề Sơ Phàm bưng một cái cà mèn bọc plastic ngồi trên ghế cạnh giường.
Bố khỉ tình huống gì đây? Hàn Thanh Ngạn và Tề Sơ Phàm hai cái tên không biết xấu hổ này rốt cục cũng hạ quyết tâm chọc mù đôi mắt hợp kim của cẩu độc thân là anh nên mới không đi học mà ở nhà tú ân ái cho anh xem à?
Trong một giây sau Tần Nhạc đã phủ nhận suy nghĩ này của mình, bởi vì anh biết rõ, thật ra thay vì quan tâm đến chuyện chọc mù mắt chó linh tinh, hình như vợ chồng son người ta càng hy vọng trong ký túc xá không có bóng đèn quấy rối hơn thì phải.
Tuy rằng anh rất muốn làm một người có mắt, nề hà nỗi cúc anh đau bụng lại khó chịu.
Cho nên sau khi Tần Nhạc bước vào cửa, khoát tay chào bọn Hàn Thanh Ngạn một cái rồi lập tức đi đến giường mình, ngay cả quần áo cũng lười cởi, trực tiếp nằm phịch xuống gối đầu ngủ luôn.
Hàn Thanh Ngạn ngồi dựa vào cạnh giường, từ lúc Tần Nhạc vào cửa đã cảm thấy vô cùng lúng túng, chờ đến khi Tần Nhạc nằm úp sấp xuống mới một lần nữa dùng ánh mắt đối với anh là phẫn nộ nhưng dưới con mắt của Tề đại thần lại là làm nũng để nhìn Tề Sở Phàm.
Tề Sơ Phàm nhìn anh thế thì nhếch miệng lên lộ ra một nụ cười làm lành, sau đó cúi đầu múc một muỗng cháo để bên miệng thổi thổi, sau đó nhỏ giọng nói với Hàn Thanh Ngạn: "Ăn thêm miếng nữa."
Hàn Thanh Ngạn mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm muỗng cháo đậu đỏ kia, mày hơi nhăn lại, im lặng vài giây mới gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý với đề nghị của Tề Sơ Phàm.
Tề Sơ Phàm thấy anh gật đầu thì lập tức đưa cái muỗng nhỏ đến bên miệng anh, Hàn Thanh Ngạn cũng phối hợp hé miệng ra, một muỗng cháo đi vào trong bụng thành công.
Lúc Tề Sơ Phàm định cúi đầu xúc thêm một muỗng nữa, Hàn Thanh Ngạn rốt cục cũng nhịn không được mở miệng nói: "Đừng bón cho anh nữa."
"Làm sao vậy? Không muốn ăn à? Hay là không hợp khẩu vị?" Đến tận bây giờ mà mới bón được tổng cộng có mười muỗng, dựa theo khẩu phần ăn bình thường của thầy giáo nhỏ thì quả thực ngay cả một phần mười cũng chưa đạt tới, làm sao có khả năng ăn no được! Tề Sơ Phàm thật lòng thật dạ nói: "Dù không muốn ăn thì cũng phải ăn nhiều một chút, bằng không dạ dày của anh sẽ không thoải mái."
Biểu tình của Hàn Thanh Ngạn không phải lúng túng dạng vừa đâu, anh do dự mấy giây rồi mới nghiêm mặt nói: "Thật ra hiện tại anh thật sự rất đói."
Không đợi Tề Sơ Phàm nói ra cái câu "Đói thì ăn nhiều một chút a" đã đến bên miệng cậu thì Hàn Thanh Ngạn đã mở miệng nói tiếp: "Anh bảo em đừng bón nữa có ý là em lấy cái muỗng nhỏ như vậy bón anh ăn từng muỗng làm anh ăn chả đã tí nào, đã thế còn ngại. Bằng không em trực tiếp đưa cho anh, anh bưng lên húp nha?"
Tề Sơ Phàm: "..."
Cậu thật khờ, cậu cư nhiên lại xem thầy giáo nhỏ là nhược thụ trong tiểu thuyết *, cái thể loại sau đêm đầu tiểu công nhất định phải tự mình bón cơm bằng không nhất định phải oa oa oa mới bằng lòng bỏ qua hoàn toàn không cùng cấp độ với thầy giáo nhỏ nhà tui được không? Thầy giáo nhỏ của cậu là nam tử hán đại trượng phu, cái thể loại bón cơm ấm áp này sao có thể áp dụng với anh ấy được!
Tề Sơ Phàm thoá mạ bản thân mình trong lòng rồi nói nói với Hàn Thanh Ngạn rằng: "Cháo có hơi nóng, em thổi cho anh, nguội rồi hãng húp."
Đề nghị này nghe khá được, Hàn Thanh Ngạn gật gật đầu tỏ vẻ có thể nhẫn nại mấy phút đồng hồ.
Hàn Thanh Ngạn nhìn Tề Sơ Phàm cúi đầu trộn cháo, thật lòng thật dạ nói trong lòng, xin lỗi nam thần, anh thật sự không cố ý phá hư không khí ấm áp nhưng thật sự bởi vì bụng anh đói quá rồi, muỗng nhỏ không thỏa mãn được anh.
Anh ăn nhiều và cũng chẳng có ý định che dấu cái tính ăn uống tùy ý của mình. Cho nên không có gì là có thể ngăn anh ăn, chỉ là anh thật sự rất ngại nói với Tề Sơ Phàm, cái thể loại nhược thụ bị quất một cái là rầm rì không có khẩu vị hoàn toàn không thích hợp với anh, dù sao cũng là chuyện rõ ràng rất hao phí chuyện năng, làm sao có thể không có khẩu vị được?
Tề Sơ Phàm trộn không đến hai phút, bát cháo đã qua tay Hàn Thanh Ngạn vốn đã đói đến mức không chịu nổi.
Chờ hai phút thật sự cũng đã đến cực hạn, lại chờ nữa thì Hàn Thanh Ngạn cảm thấy chờ đến khi cháo nguội thì anh cũng đói chết, thi thể lạnh băng rồi.
Hàn Thanh Ngạn bưng cà mèn plastic lên lớn mật húp hai ngụm, đoạn cầm bát rỗng trước ngực cúi đầu nhìn nó chằm chằm, còn cau mày không biết lại bắt đầu tự hỏi cái gì?
Tề Sơ Phàm hỏi: "Làm sao vậy? Húp không ngon à?"
"Không phải, anh không kén ăn." Hàn Thanh Ngạn thật lòng thật dạ trình bày thói quen ăn uống tốt đẹp của mình cho Tề Sơ Phàm nghe, sau đó trả lời câu hỏi của nam thần: "Thật ra anh đang nghĩ, ngoài cháo ra em không mua cho anh cái gì nữa à?"
"Không có a." Tề Sơ Phàm trả lời cũng vô cùng dứt khoát và lưu loát, cậu nói: "Trong sách đều viết sáng sớm hôm sau đều phải ăn một bát cháo mà? Nếu mà ăn đồ ăn không phải chất lỏng thì lúc đi ị cúc hoa của anh sẽ không thoải mái đâu?"
Hàn Thanh Ngạn tuy rằng rất muốn phản bác một chút, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì lại thấy nam thần hình như nói rất đúng, rất có lý, vì thế nên gật gật đầu nói: "Anh biết rồi, cho nên nam thần giờ em có bận không."
"Cả ngày hôm nay em sở ở với anh." Tề Sơ Phàm nghe bà xã hỏi vậy thì lập tức mở miệng nắm chặt thời điểm để tú ân ái và biểu lộ lòng trung thành, nào nghĩ tới câu kế tiếp của cậu còn chưa kịp nói ra đã bị Hàn Thanh Ngạn cắt ngang.
Hàn Thanh Ngạn nói: "Thế thì vừa lúc, em đi mua giúp anh thêm hai phần cháo nữa? Từng này thật sự không đủ."
Tề Sơ Phàm cảm thấy bản thân ngày nào cũng nghĩ đến chuyện phải làm sao để khiến bầu không khí lúc ở với bà xã trở nên ấm áp thật sự ngốc không ai bằng: "..."
Hàn Thanh Ngạn nói xong thì nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn về phía Tần Nhạc vừa vào cửa đã nằm bẹp: "Tần Nhạc, anh ăn cơm chưa? Chưa ăn thì bảo cậu ấy thuận tiện mua luôn cho anh."
"Không cần." Tần Nhạc hàm hồ lên tiếng, chờ Tề Sơ Phàm cầm cà mèn ra khỏi ký túc xá thì anh ta mới ngẩng đầu lên từ gối đầu nói về phía Hàn Thanh Ngạn: "Tối qua hai đứa làm à?"
"Ừ làm." Hàn Thanh Ngạn cũng không xấu hổ lắm nên trực tiếp thừa nhận luôn. Dù sao đối với Tần Nhạc cái loại dưa chuột đen nói không chừng mỗi lần chịch vài người hay thậm chí ngay cả người lên giường với mình mặt ngang mũi dọc thế nào cũng không biết thì anh tiến lên một bước với người mình yêu hình như chẳng có gì đáng ngại ngùng.
Hàn Thanh Ngạn nói xong, Tần Nhạc lại chẳng đáp lại. Đợi lâu đến độ Hàn Thanh Ngạn tưởng rằng anh ta sẽ không tiếp tục đề tài này nữa, Tần Nhạc mới đột nhiên nói: "Chú cảm thấy thế nào?"
Hàn Thanh Ngạn: "..."
Tuy rằng thừa nhận là có làm nhưng hỏi cảm giác của người ta thế nào thì cũng có hơi quá đáng ha? Da mặt Hàn Thanh Ngạn cũng không tính là mỏng nhưng loại vấn đề này anh vẫn không biết mở miệng ra làm sao.
Tần Nhạc sau khi nói ra khỏi miệng thì cũng phát hiện ra cách nói của mình hình như cũng có chút vấn đề, nhưng không đợi Hàn Thanh Ngạn trả lời, anh đã nói thẳng: "Thật ra tối qua anh đi gặp con chó lần trước cắn anh một ngụm đã kể em nghe rồi đó."
Hàn Thanh Ngạn cân nhắc một chút ý tứ lời này của anh ta, bằng sự thấu hiểu được rèn rũa trong hai năm ở chung là khả năng nội hàm, nháy mắt đã hiểu được "chó" trong lời Tần Nhạc là chỉ ai.
Anh nói đùa hỏi: "Làm sao vậy? Anh đây là bị chó cắn một ngụm nên nghiện à?"
Không nghĩ tới Tần Nhạc tự hỏi vài giây sau đó thật lòng thật dạ thừa nhận nói: "Anh hiện tại đúng là có cảm giác này, hình như làm cùng anh ta xong thì anh đã phát hiện ra một thế giới mới ấy, anh đang nghĩ hay là anh trời sinh là thụ hay mặc kệ là ai bị vậy cũng thấy thích, cho nên mới hỏi chú như vậy."
Anh ta giải thích như vậy khiến cho Hàn Thanh Ngạn hiểu được ngay, nghiêm mặt nói: "Tôi cảm thấy thích, nhưng đó là do tôi làm với người tôi thích, nếu như đổi thành người khác thì tôi sẽ cảm thấy ghê tởm."
"Chẳng lẽ anh bị anh ta quất một lần liền không tự chủ yêu luôn anh ta à?" Tần Nhạc nói xong thì tự nở nụ cười, lý do chó má kiểu này ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy thật sự như một trò đùa.
Hàn Thanh Ngạn tự nhiên cũng không xem là thật, anh chỉ nhìn Tần Nhạc tự giễu cho đẫy rồi mới nói: "Nếu anh có thể tìm con gái thì đừng lui tới với người đàn ông kia nữa, đồng tính cũng không phải chuyện thú vị gì, nói không chừng đến cuối cùng, tôi và Tề Sơ Phàm sẽ đều kết hôn..."
Anh mới nói được một nửa đã bị cắt ngang bởi tiếng đẩy cửa bước của Tề Sơ Phàm.
Nụ cười hàng năm bất biến trên mặt Tề đại thần có chút cứng ngắc, những gì Hàn Thanh Ngạn nói trước đó cậu đã đứng ngoài cửa nghe rõ ràng. Sẽ đều kết hôn a...
Tâm trạng vốn siêu tốt nháy mắt lùi về con số âm. Chỉ một giây sau, Tề Sơ Phàm lại nở nụ cười quen thuộc, ngồi đối diện Hàn Thanh Ngạn đang dõi mắt quan sát mình nói: "Mua về rồi đây."
"Ừ." Hàn Thanh Ngạn cũng không biết Tề Sơ Phàm rốt cục đã nghe được bao nhiêu nên chỉ im lặng tiếp tục uống cháo.
Tề Sơ Phàm nhìn sườn mặt anh, rất muốn vươn tay ra ôm anh một cái rồi khuyên anh đừng lo lắng, nhất định sẽ luôn luôn ở bên nhau, kết quả là cầm khăn tay đặt trên bàn lên lau lau khóe miệng Hàn Thanh Ngạn, vẻ mặt vẫn dịu dàng như trước, dùng giọng điệu ôn nhu nhất để nói rằng: "Húp chậm một chút, đừng vội."
Hàn Thanh Ngạn gật gật đầu, tiếp tục há to mồm nuốt cháo. Anh không định nói cho Tề Sơ Phàm biết bản thân anh hiện nay đang khác người muốn chết. Chỉ là nếu như có thể nói thì hi vọng lo lắng của anh cả đời này sẽ mãi là YY do anh khác người mà thôi.