Mười giờ tối, tôi đứng dưới tầng nhà chị gái Thẩm Túy nghi ngờ nhân sinh.
Vừa rồi đám người trong phòng ầm ĩ bảo tôi đi cùng Thẩm Túy thăm “anh em kết nghĩa” của tôi, đầu óc tôi đóng băng, thật sự đi theo.
Không lâu sau, một đứa trẻ từ xa chạy lại, nhìn thấy tôi, hai mắt sáng lên.
“Chị gái chiến binh cô độc!” thằng bé lao vào vòng tay tôi.
Thật sự không cần phải gọi như vậy đâu!
“Gọi cô là cô Kim Triêu là được rồi.” Tôi ngồi xổm xuống, nói với thằng bé với vẻ hết sức dịu dàng.
Gọi là chị sẽ kém một thế hệ, dù sao tôi cũng là người muốn trở thành mợ của nó.
“Đã kết nghĩa anh em rồi, không gọi em là đại ca là tốt lắm rồi.” Thẩm Túy đứng bên cạnh móc mỉa.
“Hôm nay chị gái chiến binh cô độc có hát “Chiến binh cô độc” nữa không?”
Đứa trẻ này chớp chớp đôi mắt to, hết sức vô hại, nhưng sao có thể nói ra lời kinh khủng như vậy cơ chứ?
Tôi xấu hổ cười cười: “Hôm nay không hát.”
Tôi vừa dứt lời, thằng bé lập tức la lối khóc lóc, lắc lắc tay tôi: “Hát đi, hát đi mà~”
Thẩm Túy không nhìn nổi nữa, bế thằng bé lên xe, còn nói với giọng điệu uy hiếp: “Nếu còn làm mình làm mẩy nữa thì cậu sẽ vứt cháu cho sói xám.”
Thằng bé nghe vậy, lập tức ngậm miệng.
Tôi chứng kiến hết thảy, bỗng nhiên bắt đầu ảo tưởng tới dáng vẻ của Thẩm Túy khi có con.
Chắc là cũng không tệ nhỉ?
Đang nghĩ ngợi, trán bị người ta búng nhẹ, không biết Thẩm Túy đã đứng trước mặt tôi từ bao giờ.
“Đang nghĩ cái gì vậy?”
“Anh.”
Nghĩ tới anh.
Cứu với, sao tôi lại nói lời trong lòng ra rồi?
Thẩm Túy nghe xong, sững người tại chỗ.
May mà tôi kịp thời phản ứng, bổ sung một câu: “Đang nghĩ cháu trai của anh đáng yêu thật đấy.”
“Vậy ư?”
Không biết vì sao, tôi cảm thấy giọng điệu của anh như đang nghiến răng nghiến lợi.
Lên xe, dưới yêu cầu mạnh mẽ của đứa nhỏ, tôi chỉ đành cùng ngồi ở hàng ghế sau với thằng bé.
Thẩm Túy lái xe ngồi một mình ở hàng ghế trước, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Bầu không khí quá xấu hổ, tôi quyết định tìm một đề tài ấm áp một chút để trò chuyện.
“Bé cưng à, cháu cảm thấy cậu của cháu thế nào?”
Đứa nhỏ đang hết sức tập trung chơi Ultraman trong tay nghe tôi nói xong, lập tức ngẩng đầu nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt đề phòng.
Không hổ là cháu ngoại ruột thịt, ánh mắt này giống Thẩm Túy như đúc, là kiểu người sống chớ gần.
Nhìn chằm chằm tôi khoảng mười mấy giây, thằng bé nghiêm túc trả lời tôi: “Chị chiến binh cô độc, cậu của em không được lắm đâu.”
Thẩm Túy bỗng giẫm phanh, dừng lại trước đèn đỏ, quay đầu lại, nói với vẻ hung thần ác sát; “Thằng nhóc thối, cháu nói ai không được đấy hả?”
Anh nổi giận.
Đứa nhỏ thấy dáng vẻ đáng sợ của Thẩm Túy thì rúc vào lòng tôi, nhìn tôi với ánh mắt vô cùng đáng thương như thể đang nói: “Thấy chưa, cậu ấy thật sự không ổn lắm đâu.”
“Trẻ con ấy mà, có biết gì đâu, có biết gì đâu.” Thấy Thẩm Túy đã đứng bên bờ vực bùng nổ, tôi vội vàng hòa giải.
May mà đèn xanh sáng lên đúng lúc sáng lên, nếu không tôi sợ Thẩm Túy sẽ ném đứa nhỏ ra ngoài mất.
Thẩm Túy đưa tôi về nhà trước, lúc chuẩn bị xuống xe, đứa nhỏ lưu luyến thì thầm bên tai tôi: “Chị chiến binh cô độc, cậu của em hung dữ lắm, chị nhất định không được thích chú ấy đâu đấy.”
Nghe xong, tôi bất giác nhìn về phía Thẩm Túy, mắt chạm mắt với anh.
Đôi mắt đào hoa của Thẩm Túy khiến người ta nhìn mà say mê, vành tai tôi lập tức đỏ lên, vỗ đầu đứa nhỏ cho có lệ, cười nói: “Chị biết rồi.”
Tôi biết rồi, nhưng tôi không đồng ý.
Cưng nói chậm rồi, cô đã thích từ lâu rồi