Khinh ai thế hả?
Tôi nhìn bình luận kia, thật sự muốn nói thẳng với anh rằng: Đúng vậy! Em thích anh đó! Thì làm sao?!
Nhưng tôi không dám, tôi có hơi hèn.
Thôi được rồi, tôi hèn lắm.
Tôi bỏ qua một loạt bình luận đằng trước, chỉ trả lời anh: [Anh có ý kiến gì à?]
Đợi một lúc lâu mà anh vẫn chưa trả lời tôi.
Nhưng thông báo của Bilibili thì liên tục hiện lên, tôi không chịu nổi, nhấn vào thì phát hiện một người dùng chuyên đăng video về chủ đề tình cảm khá nổi tiếng để lại bình luận dưới “Thông báo tỏ tình” của tôi: Góp sức cho mỗi ước mơ.
Bây giờ thì hay rồi, cả thế giới đều biết tôi có crush, hơn nữa còn dõng dạc tuyên bố muốn tỏ tình.
Nói cũng nói rồi, bát nước đã hắt ra ngoài, tôi chỉ đành đâm lao thì phải theo lao, để lại bình luận: Chắc chắn sẽ tỏ tình trong vòng một tháng.
Bình luận này vừa xuất hiện, fan của tôi dậy sóng.
Không ít người còn nhắn tin riêng cổ vũ tinh thần cho tôi.
Tôi thật sự cảm ơn bọn họ.
Mặc dù mọi người đều đã biết chuyện tôi yêu thầm, nhưng tôi vẫn giấu kỹ crush như trước.
Ai hỏi thăm tôi cũng ngậm chặt miệng.
Tôi cần một tháng để xây dựng tâm lý, kết quả là ngày hôm sau, Thẩm Túy xuất hiện trước mặt tôi.
“Chị chiến binh cô độc!”
Tôi đang đi trên đường thì nghe thấy giọng nói quen thuộc gọi mình.
Tôi quay đầu lại nhìn thì phát hiện đứa nhỏ kia và Thẩm Túy mặc áo sơ mi trắng đang đứng đằng sau thằng bé.
Tôi lập tức chạy tới bịt kín miệng thằng bé.
Đứa nhỏ này thật là, trên đường nhiều người như vậy, tôi không biết xấu hổ chắc?
“Sao anh lại ở đây?” Tôi ngẩng đầu hỏi Thẩm Túy.
Anh ấp a ấp úng một lúc lâu mới nói được một câu: “Dẫn trẻ đi dạo.”
Dẫn trẻ đi dạo ư?
Đây là hoạt động mới mẻ gì đó sau bữa tối à?
“Nhà anh cách nhà em mấy con phố lận, vậy mà anh dẫn nó tới tận đây cơ à?” Tôi xoa mặt đứa nhỏ, nghi ngờ hỏi.
Anh còn chưa trả lời, đứa nhỏ đã nhanh nhảu nói: “Em lén nói cho chị biết nè, cậu không cho em nói đâu, cậu lái xe đưa em tới đây đó.”
“Giang Tô Nam!” Thẩm Túy tức giận tới mức gọi cả họ tên thằng bé.
Đứa nhỏ sợ tới mức rúc vào lòng tôi.
Tôi nhìn Thẩm Túy, ánh mắt anh né tránh, tức giận nói: “Môi trường chỗ em tốt hơn, không được à?”
Đại ca à, anh có tin không?
Lấy cái cớ này, anh có tin nổi không?
Đề tài này cứ bị anh cho qua như vậy, đúng lúc tôi muốn tới trung tâm thương mại mua ít đồ, thế nên đi cùng bọn họ một đoạn đường.
Thẩm Túy đi bên cạnh tôi, dáng vẻ muốn nói lại thôi, ấp úng một lúc lâu, anh giả vờ lơ đãng hỏi tôi: “Em định tỏ tình à?”
Hóa ra là chạy ngàn dặm xa xôi tới đây để hóng hớt.
Nhưng anh là nam chính đấy, làm gì có chuyện hóng hớt chuyện của mình.
Tôi khống chế trái tim sắp nhảy ra ngoài, giả vờ không thèm để ý trả lời: “Vâng.”
“Người đó là ai?”
Thẩm Túy bỗng nhiên nâng cao âm lượng khiến tôi hoảng sợ.
“Anh nhỏ giọng một chút.”
“Anh có quen không?”
Tôi nhìn vào ánh mắt khao khát của anh, gật gật đầu.
“Người đó so với anh thì thế nào?”
Tôi giả vờ tự hỏi một lúc, nghiêm túc trả lời anh: “Cao hơn anh, đẹp trai hơn anh, còn nhiều tiền hơn anh.”
Tôi còn chưa nói hết, sắc mặt của Thẩm Túy đã vô cùng khó coi, sau khi nói xong, vẻ mặt của anh bỗng thay đổi.
“Em thích Ngô Ngạn Tổ à? Còn muốn tỏ tình với người ta?”