Kết quả là “không có.”
Dường như tôi là thứ gì đó khiến anh ta hận không thể lập tức xóa đi trong cuộc đời của anh ta vậy, quả thực một chút dấu vết cũng không để lại.
Tôi hơi bực.
“Viên Viên, hai người chia tay thật à?” Bạn cùng phòng hỏi.
“Ừ.” Tôi không có tâm trạng.
“Anh ấy đối xử với cậu tốt lắm mà, tại sao lại chia tay thế?” Bạn cùng phòng vẫn luôn rất xem trọng mối tình của bọn tôi.
Dùng lời của cô ấy nói thì là, cuối cùng thì căn bệnh lề mề này của tôi cũng tìm được khắc tinh rồi.
“Hả, không có gì, chỉ là mình đi nặng chậm mất vài phút thôi.” Tôi uống trà sữa hời hợt với sự thất tình của bản thân.
“Hả? cái gì? Cố Tri Hàng nghiêm khắc như vậy sao?” Bạn cùng phòng cũng vô cùng bất ngờ.
“Ngày đầu tiên cậu quen Cố Tri Hàng à?” Tôi không vui liếc cô ấy một cái.
“Sao cậu không thể đi nhanh hơn một chút chứ?”
Tôi!!!
Nghe xem đây có phải là lời một con người nên nói hay không?
Từ khi tôi và Cố Tri Hàng yêu đương không chỉ có bản thân tôi bị tẩy não mà ngay cả bạn cùng phòng của tôi cũng bị anh ta quản lí, tại sao bọn họ lại tìm nguyên nhân ở tôi?
“Dm bị táo bón làm sao mà nhanh được?” Tôi khóc không ra nước mắt.
“Ngày nào thầy Cố cũng khống chế chặt chẽ thức ăn của cậu làm sao cậu táo bón được chứ?” Cô ấy thở dài: “Là cậu không đúng rồi.”
“Cút… cút!”
Tôi cầm lấy quyển sách lao ra khỏi phòng ngủ.
Cả cái phòng này sắp thành hậu viện hội của Cố Tri Hàng luôn rồi, thực sự tôi không ở được một ngày nào nữa.
Vừa mới chạy xuống tầng, liền nhìn thấy một bóng hình mặc áo sơ mi trắng đứng dưới cây ngô đồng.
Lòng tôi run lên.
Cố Tri Hàng?
Anh ta cũng nhìn thấy tôi rồi.
Một tuần không gặp, tên này vẫn còn đẹp trai như vậy… Tôi cố ra vẻ dè dặt đi tới.
“Cố Tri Hàng.” Tôi nũng nịu lên tiếng.
Anh ta đứng đó đỡ đỡ kính hình như cũng có chút động tình, khóe miệng thấm đượm ý cười.
Giây tiếp theo…
“Em tới muộn 30 phút.” Anh ta bình tĩnh nói.
Tôi hoài nghi nhân sinh luôn đấy.
“Xin lỗi, em… chuông đồng hồ của em không kêu.” Tôi thấp thỏm xin lỗi anh ta.
Tâm trạng bị chi phối bởi việc tới muộn, da đầu tôi tê rần.
“Không thể ăn bữa sáng nữa…”
Mặt anh ta đen xì quả nhiên lại tức giận rồi.
Anh ta nhìn tôi một cái, dáng vẻ hận rèn sắt không thành thép quay người đi tới bên cạnh vứt đồ ăn vào trong thùng rác.
Rầm một tiếng. Tôi cảm giác như đầu mình bị sét đánh.
Khoảnh khắc đó đột nhiên thấy bản thân mình thật bi ai. Tôi thật giống với túi đồ ăn bị anh ta ném vào thùng rác kia. Đồ ăn đã hết hạn chỉ có thể bị vứt vào thùng rác một cách vô tình như vậy. Mà con người tôi vốn dĩ là rác.
“Đi thôi, tới thư viện, anh chiếm chỗ rồi.” Anh ta khôi phục lại dáng vẻ bình thường dường như chưa hề tức giận.
Trong lòng tôi chua xót.
“Em không đi đâu.” Tôi quay người đi về phía sân thể dục.
“Em đang làm loạn cái gì vậy?” Anh ta đi tới kéo tôi lại mặt vô cùng bất lực.
“…” Tôi dừng lại cố nén để không rơi lệ: “Chúng ta chia tay rồi.”
“…” Anh ta khựng lại một giây: “Nghĩ kĩ chưa?”
Tôi muốn đi, nhưng anh ta không buông.
“Anh sửa tật xấu cho em, em lại tính toán lời nói trước đây của anh.” Anh ta ra vẻ như bản thân đã nhượng bộ rất lớn vậy.
“Không cần!” Tôi điên thật rồi.
Thế mà còn ôm hi vọng với anh ta.
“Anh làm sai chỗ nào chứ?” Anh ta hỏi tôi.
“Anh không sai.” Tôi oán giận nói một câu với anh ta.
“Thấy em cũng thừa nhận rồi, em biết bản thân sai ở đâu rồi tại sao lại không sửa, còn phải để anh nổi nóng?” Anh ta vẫn còn truy hỏi.
“…” Tôi bực tức đi về phía trước không muốn nói chuyện.
“Người lề mề sẽ chẳng làm nên trò trống gì, em muốn trở thành người như vậy sao?” Anh ta nghiêm nghị đứng trước mặt chặn đường tôi.
“Được rồi, em biết em sai rồi, nhưng mà em không muốn sửa!” Tôi không nhịn được hét lên.
“Biết sai rồi còn không chịu sửa?” Anh ta tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
“Em là rác rưởi, anh đừng có ở chung một chỗ với em.” Vứt lại câu này sau đó tôi liền rời đi.