• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bọn họ thở phào một hơi.

“Nhưng mà thầy và dì bảo em không được nghe lời của bố mẹ vậy mà chuyện gì hai người cũng bắt Viên Viên nghe theo? Như này có bị tiêu chuẩn kép quá không ạ?” Tôi mỉm cười hỏi.

“…” Thầy chủ nhiệm nhất thời á khẩu.

“Aiya, tình huống của hai đứa không giống nhau mà.” Khuôn mặt dì đầy vẻ lúng túng.

“Có gì không giống nhau ạ?” Tôi lại hỏi.

“Nó ngốc như vậy! không có chủ kiến giống như cháu!” Dì lại bắt đầu muốn dạy bảo người khác.

“Con ngốc, trong mắt mẹ con vĩnh viễn cũng chỉ là đứa ngốc thôi!” Đột nhiên Trần Viên Viên giật tay ra rồi bật dậy.

“Người khác thi đỗ đại học bố mẹ người ta đều mời bạn bè tới để chúc mừng, còn con thì sao, mẹ chỉ cảm thấy mất mặt vì điều đó, hễ gặp ai là sẽ nói sau này con sẽ thi nghiên cứu sinh ở Bắc Đại.”

“Mẹ đã từng suy nghĩ tới cảm nhận của con chưa?

“Bắc Đại là nơi ai cũng có thể thi vào sao?”

Cô ấy cứ nói như vậy rồi đưa tay lên lau nước mắt.

Trái tim tôi cũng nhói lên.

“Thi vào Bắc Đại rất khó thế nên mẹ mới bảo con phải nỗ lực!” Dì vẫn còn tranh cãi.



“Bố mẹ người ta phải vui như thế nào khi con mình thi đỗ nghiên cứu sinh vào đại học Tô Châu, còn hai người thì sao? Thi đợt hai cũng không đi cùng con, dù thi đỗ rồi cũng không một lời động viên, lúc nào cũng chèn ép con, đả kích con…”

“Con là người, chứ không phải là cái máy thi cử.”

“Con là con gái của hai người, con cũng muốn… thỉnh thoảng được sà vào lòng bố mẹ làm nũng.”



Thực sự tôi không thể nghe thêm nữa.

Bèn đứng dậy sau đó ôm cô ấy vào lòng.

Cả người cô ấy đều đang run rẩy.

“Được rồi, không khóc nữa.”

Tôi dừng lại vài giây.

“Thưa thầy, thưa dì, sau khi cháu tốt nghiệp thì sẽ đến Tô Châu, Viên Viên sẽ sống cùng với cháu.”

“Nếu như hai người muốn tới chơi thì có thể, nếu muốn ở lại thì cháu sẽ sắp xếp khách sạn cho hai người.”

“Cháu sẽ thay thầy và dì chăm sóc cô ấy cả đời này, hai người không cần phải nhọc lòng nữa.”

“Đứa con gái mà hai người cảm thấy không giỏi giang gì chính là bảo bối của cháu.”

Nói xong tôi dẫn Viên Viên về nhà của mình.

Tôi đau lòng quá.

Đau lòng tới nỗi không thể hít thở.

Cho dù quay về nhà tôi, bố mẹ tôi có đối xử rất tốt, rất chiều chuộng cô ấy thế nhưng cô ấy vẫn không bình tĩnh lại được.

Tôi nghĩ mình sai rồi, tôi không nên đi tìm cô ấy muộn như vậy.

Hai mươi mấy năm trước đây cô gái của tôi đã phải chịu những ấm ức gì?

Tôi sẽ dùng một đời này để chữa lành.



Thành công cũng được mà thành tựu cũng thế, tất cả chỉ là vật ngoài thân.

Nhưng mà cô gái của tôi vừa khóc là tôi hận không thể đem cả thế giới này cho cô ấy.

“Không khóc nữa, khóc gì chứ? Đồ ngốc.” Tôi ôm lấy cô ấy: “Quan niệm tính cách của bố mẹ cả đời này cũng rất khó thay đổi.”

“Thứ duy nhất có thể thay đổi chính là bản thân chúng ta.”

“Nếu như em muốn nhảy ra khỏi cái vòng đó.” Tôi ngừng lại một lát: “Thì đừng sợ, anh sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em.”

“Ừm.” Cô ấy gật gật đầu.

Buổi tối cô ấy ở trong phòng tôi lật xem những thứ tôi cất giữ từ thuở thiếu thời đột nhiên lật ra một quyển nháp.

“Đây là gì?” Cô ấy cầm lên hỏi tôi.

“…” Tôi rất căng thẳng cướp về: “Không có gì.”

Cô ấy mềm giọng nói: “Em muốn xem.”

Tôi đành chịu.

Sau đó mở quyển nháp đó ra, bên trên là chi chít tên của cô ấy.

Cô ấy mở to mắt.

“Anh viết tên em làm gì?”

“Thì… em không hiểu sao?” Tôi nghĩ tới chuyện trước đây khi làm đề xong thì sẽ viết tên của cô ấy lên giấy cảm thấy có hơi ngượng.

“Không hiểu.” Cô ấy cười chọc ghẹo tôi.

“Ừ, cứ giả ngốc tiếp đi.” Tôi bất lực lấy điện thoại rồi mở avt wechat ra đưa cho cô ấy.

“Quen không?”

“Hả, cái avt này, quyển nháp này…”

“Ừ, chính là mặt sau của quyển nháp, hơn nữa mặt chính của nó viết đầy tên của em, bây giờ đã hiểu chưa?”

Tôi cúi thấp đầu thâm tình nhìn cô ấy.

“Không… không hiểu.” Cô ấy bị dọa lùi ra đằng sau.

Dáng vẻ này của cô ấy đáng yêu vô cùng.

Tôi bật cười.

“Chạy cái gì? Anh có phải cầm thú đâu.”

“Anh không phải… nhưng em thấy tốt nhất em vẫn nên đi ngủ thôi.”

“Nhà chúng ta không có nhiều phòng.”

“Văn Tu… nhà anh là biệt thự mà anh lại nói với em không có nhiều phòng ư?”

“Đúng vậy, chỉ cần anh muốn thì tất cả các phòng đều có người.”

“Anh…”

“Ngoan nào bé yêu.” Tôi cúi đầu hôn lên đôi môi cô ấy.

...----------------...

Huh vậy là full r nè phần còn lại tiếp theo cuộc sống của hai người mn thỏa thích tưởng tượng nha haha 🙄😚🤣😘

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang