Vốn dĩ tôi đã ra khỏi phòng bệnh, nhưng nghe được động tĩnh lớn như thế thì cũng phải kinh ngạc quay đầu.
Cố Húc là chủ của một công ty mới nổi về công nghệ.
Hắn dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, tuổi còn trẻ đã thành danh, năm 25, 26 tuổi đã kết giao rất nhiều người, người ta đều lịch sự gọi hắn là "Tiểu Cố tổng".
Đi cùng với sự thành đạt đó chính là tính cách nghiêm khắc lạnh lùng, rất khó ở chung.
Vậy mà bây giờ hắn không còn lại chút hình tượng nào. Hắn nằm dưới đất rồi liều mạng bò về phía tôi.
Tôi quay lại và ngồi xuống trước mặt hắn: “Anh thực sự chỉ biết một mình tôi à?
"Tôi là ai?"
Cố Húc vươn tay nắm lấy cánh tay tôi, hắn sợ tôi lại chạy mất.
Cố Húc trả lời trôi chảy: "Em là Viên Viên, là hàng xóm của anh, ba của em là ba Viên, mẹ em là giáo viên cấp 3, em bị dị ứng nặng với đậu phộng và hải sản, chỉ cần ăn một chút là cả người sưng vù."
Chà… toàn bộ đều là sự thật.
Khóe miệng tôi hơi run "Anh... anh cho rằng mình 20 tuổi đúng không?"
"Vậy anh thử nghĩ xem, 20 tuổi thì chúng ta đều là sinh viên năm hai, hiện tại nhìn nét mặt già nua của anh xem, có miếng nào giống sinh viên đại học không?"
Cố Húc sờ sờ mặt rồi lại nhìn tôi, không hiểu sao mặt hắn lại đỏ bừng.
Tôi: "...."
"Anh nghe bác sĩ nói chuyện với em."
Cố Húc lê cái chân gãy rồi ngồi trên mặt đất, vẻ mặt hắn vô cùng nghiêm túc, nhưng ánh mắt lại bắt đầu nhìn trái nhìn phải.
“Anh biết mình không phải 20 tuổi, khi anh nhìn thấy em, anh đoán là mình đã quên chuyện mấy năm nay rồi.”
Hắn siết chặt cánh tay tôi: "Em... em là vợ anh."
Tôi không nói gì cả.
Chỉ là tôi cảm thấy mệt mỏi.
Trước khi đến đây thì tôi đã phải đợi một ngày ở Cục dân chính, ở đó tôi đã chứng kiến rất nhiều cặp đôi kết hôn, rồi lại rất nhiều cặp đôi chia ly.
Tôi tự nhủ khi chia tay với Cố Húc thì không được yêu hận hay giận dữ như bọn họ.
Cuối cùng tôi vẫn không làm được.
Nhưng không ngờ thằng đần Cố Húc lại chán sống đến mức đâm vào hành lang bên đường, kéo theo tiểu tam cùng vào bệnh viện.
Tôi đứng dậy, Cố Húc giữ chặt cánh tay tôi không chịu buông ra, tôi đành phải kéo cả hắn lên.
Cố Húc bị bó bột nên hắn phải đứng bằng một chân.
Hắn thận trọng quan sát thư ký và luật sư, giống như những con thú bị thương bị tách khỏi bầy đàn.
Để thoát thân, tôi kéo thư ký lại và nói với hắn: "Anh là Cố Húc, năm nay anh 30 tuổi."
"Anh là người sáng lập và giám đốc điều hành của Công nghệ Trường Húc. Đây là thư ký và luật sư của anh. Anh có thể tin tưởng họ."
Cố Húc nhìn họ và cau mày.
Tôi cười nói với hắn: "Mặc dù anh không nhớ nhưng cũng chúc mừng anh, Cố Húc, năm anh 30 tuổi đã thành công bay lên trời."
Nhưng hắn lại chỉ nhìn tôi chăm chú.
Hắn nói "Chúng ta kết hôn được bao lâu rồi?"
Tôi rất kiên nhẫn: “Chúng ta lấy nhau được 5 năm”.
Cố Húc âm thầm tính toán thời gian, ánh mắt lại bắt đầu mơ hồ "Chúng ta kết hôn sau khi tốt nghiệp đại học, vậy… chúng ta có con không?”
Tôi im lặng một lúc.
"Có."
Tôi bình tĩnh trả lời "Nhưng chỉ được bốn tháng, tôi đã không giữ được con."
Cố Húc lùi lại một bước.
Những lời này giống như mũi kim xuyên qua cơ thể hắn, hắn vô thức buông cánh tay tôi ra, cả người bắt đầu run rẩy.
Nhưng chính hắn cũng không biết tại sao mình lại phản ứng dữ dội như vậy.
Giống như có một cơn đau đột ngột ập đến, xé nát trái tim hắn, thậm chí khiến cho hắn không thể kiểm soát được bản thân.
Hắn lại ôm đầu, đau lòng nói: "Viên Viên, chúng ta… sao lại…"
Tôi vẫn thờ ơ nhìn hắn.
Cho đến khi Cố Húc ôm đầu ngã xuống.
Tôi đút hai tay vào túi, chỉ lạnh lùng đứng nhìn hắn run rẩy rồi ngã trên giường bệnh. Khuôn mặt hắn trở nên thống khổ, hai tay ôm đầu, trên mặt giàn giụa nước mắt.
Các bác sĩ và y tá vội vàng vây quanh hắn, những người khác cũng bất ngờ trở tay không kịp.
Trong lúc hỗn loạn, tôi đã nói với thư ký: "Làm phiền anh sắp xếp thời gian ở Cục Dân chính. Chúng tôi sẽ làm thủ tục lại vào thứ Tư tuần sau."
Thư ký hốt hoảng nhìn tôi.
Anh ta do dự một chút, nhưng cũng không biết nên nói gì.
Còn tôi thì xoay người rời khỏi bệnh viện.