Cha mẹ tôi thực ra không quan tâm tôi hay Tô Nhan mới là con ruột của họ, họ chỉ quan tâm đến ai có thể mang đến nhiều lợi ích cho họ hơn.
Tô Nhan ngoan ngoãn nghe lời, từ cách ăn mặc sở thích đều là hình ảnh tiêu biểu của một thiên kim đại tiểu thư mà họ yêu cầu.
Từ khi Tô Nhan được sinh ra, họ đã vạch sẵn một con đường cho cô ấy.
Học nghệ thuật, tương lai ra nước ngoài dát vàng.
Sau đó đi hẹn hò với một công tử giàu có quyền quý hơn, tốt nhất là ngừoi có thể mang cho Tô gia thêm trợ lực.
Còn đứa con gái ruột của tôi đã ở bên ngoài hơn mười năm, nếu như thông minh giỏi giang thì sẽ tốn chút tâm tư mà bồi dưỡng, nhược bằng là loại bùn loãng không thể trát tường thì liền tìm cớ đuổi đi.
Buổi tối tôi cùng Tô Nhan nằm một chỗ, cậu ấy tựa vào vai tôi thì thầm nói: "Lâm Sam, tớ muốn đi bái tế ông ấy."
Ông ấy trong miệng Tô Nhan chính là cha nuôi của tôi.
Cũng chẳng có gì để tế bái, tôi đã an táng ông ấy rồi. Cuộc đời này của ông ấy sống trong sự uất ức, sau khi chế.t lại có thể tạo nên bão táp phong ba.
Lại nói đến đó làm gì chứ? Nếu những người họ hàng nghèo khổ của Lâm gia bắt được Tô Nhan, họ sẽ bám lấy cậu ấy dai như đỉa để hút k.hô máu, quậy đến mức cô ấy không có nổi một ngày yên bình.
Nếu như truyền ra bất cứ ồn ào nào, vợ chồng Tô gia chắc chắn sẽ bỏ rơi cậu ấy.
“Chuyện này để sau lại nói.” Tôi giúp cậu ấy xoa bóp mấy ngón tay sưng tấy, hỏi: “Sau này cậu muốn làm gì?”
Tô Nhan buồn bã nói: "Ồ, tớ cũng không biết. Mẹ nói rằng năm sau sẽ gửi tớ đến Paris để học nghệ thuật. Trước khi ra nước ngoài phải tìm mọi biện pháp để dính hôn với Tần Chiêu Nghiệp."
Tôi không trả lời, tôi cũng đang suy nghĩ về vấn đề này.
"Đừng chống lại cha mẹ của cậu, cũng chỉ có cậu chịu khổ mà thôi." Tô Nhan thở dài, nói, "Tớ đã quen với điều đó từ khi còn nhỏ rồi nhưng mà cậu luôn bướng bỉnh, không chịu nghe khuyên bảo. Nếu cậu khiến cha mẹ tức giận, họ chắc chắn sẽ trừng phạt cậu."
Tôi phớt lờ cô ấy, thay vào đó nói, "Cậu cẩn thận kể cho tớ nghe một chút về hai người bọn họ đi, ví dụ như bối cảnh và kinh tế chẳng hạn."
Tô Nhan suy nghĩ cẩn thận sau đó nói với tôi một cách nghiêm túc, nói một lần liền mấy tiếng đồng hồ.
"Dù sao cha mẹ ta là liên hôn, cho nên tớ cảm thấy bọn họ cũng không có tình cảm gì với nhau." Tô Nhan nhẹ giọng nói, "Tớ đã từng nghe bọn họ cãi nhau, mẹ ta nói bà ấy sở hữu 20% cổ phần của tập đoàn, vì vậy cha không có tư cách quản bà."
“Cho nên, giữa bọn họ cũng không có mâu thuẫn gì lớn.” Tôi trầm ngâm nói.
Tô Nhan cảnh giác nhìn tôi: "Lâm Lâm, cậu muốn làm gì?"
Tôi mỉm cười: “Tiểu Nhan, ông trời cho tớ trở lại nhà Tô, nếu tớ không tận dụng tốt thân phận này thì tớ thực sự có lỗi với bản thân mình.”
Tiền của Tô gia, tôi muốn. Thân phận thiên kim đại tiểu thư của Tô gia, tôi cũng muốn.
Nhưng tôi không muốn trở thành một con rối suốt ngày bị họ lợi dụng.
Tôi mất mẹ từ lâu, người cha không đáng tin cậy của tôi thì suốt ngày uống rượu, chơi bời lêu lổng.
Tôi nhờ đâu có thể từ cái nơi hỗn tạp rồng rắn lẫn lộn ấy trở thành "Lâm Sam học giỏi ưu tú, đẹp người đẹp nết" trong miệng người khác chứ?
Tôi có thể chịu đựng, có thể giả vờ. Khi cơ hội xuất hiện, tôi nhất định sẽ nắm lấy.
Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi thôi mà. Chỉ khi mâu thuẫn của đôi cha mẹ từ trên trời rớt xuống này của tôi đủ lớn, đứa con gái ruột như tôi mới có giá trị.
Nếu không có mâu thuẫn, vậy thì tạo ra mâu thuẫn thôi.
...
Một tháng sau chính là tiệc sinh nhật của lão phu nhân nhà họ Tần, sau khi tôi được dạy dỗ các lễ nghi liền được dẫn đến Tần gia.
Tô Nhan đã quen với quy tắc xã giao của giới thượng lưu, vì vậy cô khéo léo gọi chú và dì.
Cậu ấy nắm tay tôi, nói với mọi người rằng tôi là chị em sinh đôi của cậu ấy.
Quay đầu tôi liền nghe thấy tiếng bàn tán sau lưng.
"Thật thú vị, chị em sinh đôi gì chứ. Tôi nghĩ vợ chồng Tô gia tìm được ở đâu đó một tiểu cô nương xinh đẹp, bọn họ dự định lại tìm một công tử nhà giàu khác để trèo cao."
"Ai biết được, dù sao Tô Nhan cùng Tần Chiêu Nghiệp nhất định sẽ đính hôn."
"Tô Bồi An vốn là kẻ không có bản lĩnh nhưng vận khí lại rất tốt. Đầu tiên cưới được Bạch Phương, sau đó sinh được một cô con gái như Tô Nhan. Chậc chậc, rõ ràng là nằm không cũng chiến thắng. Cái gì cũng không cần làm đã thừa kế được một đống tài sản của Tô gia. Trong tương lai khi Tô Nhan kết hôn với Tần Chiêu Nghiệp, Tô Bồi An chắc suất trở thành nhân sinh người thắng."
Tôi đứng sau bức tường, im lặng lắng nghe.
Người cha tiện nghi của tôi từng là một tay chơi khét tiếng khi còn trẻ.
Về sau không biết gặp may thế nào, vào thời điểm gia tộc sắp phá sản lại cưới được mẹ tôi. KHÔ𝙽G Q𝑈Ả𝙽G CÁO, đọc 𝘵ruyệ𝗇 𝘵ại { 𝗧r𝑈𝗺𝗧 ruye𝗇.v𝗇 }
Mẹ tôi đã cứu Tô gia bằng một khoản hồi môn khổng lồ. Nếu nói hai ngừoi đó không có tình cảm gì với nhau, tôi thật sự không tin.
Nếu không mẹ tôi sao có thể vô duyên vô cớ gả cho cha tôi, còn vì sao hai người lại nhìn nhau không vừa mắt, đây đại khái chính là trọng điểm đi.
Tôi xem giờ rồi rải bước đến một góc vườn hoa.
Ở đó có người đã chờ sẵn, anh tùy tiện ném chiếc áo vest đắt tiền trên mặt đất, dựa vào tường mân mê chiếc đồng hồ trên cổ tay.
Anh như ánh sáng trong đêm tối, lặng lẽ đứng ở nơi đó.
Sau một năm không gặp khí chất quý tộc trầm lặng của Tần Chiêu Nghiệp càng lộ rõ.
Tôi còn đang thưởng thức khuôn mặt đẹp trai của Tần Chiêu Nghiệp, anh ấy quay đầu lại nhìn tôi, châm chọc nói: “Em lắc mình liền trở thành đại tiểu thư nhà họ Tô, Tô gia cũng chịu khó xây dựng hình ảnh cho em, cũng không biết tương lai muốn bán cho nhà ai đây?"
“Bán cho nhà ai?" Tôi giẫm trên đôi giày cao gót, chậm rãi đi qua cười với anh: "Bán cho Tần Chiêu Nghiệp có được không?”
"Lâm Sam!" Tần Chiêu Nghiệp lửa giận đột nhiên dâng lên, trong mắt như có lửa đốt, "Ngay từ đầu là cô không cần tôi! Vậy thì đừng có lại khiêu khích tôi! Cút ra ngoài trước khi tôi mất bình tĩnh. Nếu không tôi liền nói cho mọi người biết, cô thiên kim đại tiểu thư trong miệng mọi người kì thực chỉ là một đứa lưu manh."
“Lớn tiếng ghê, anh sợ người khác không biết là em bỏ rơi anh hả.” Tôi dựa vào ngực anh ấy, đẩy anh vào tường, nhìn vào mắt anh hỏi: “Em còn nợ anh một điều ước đó.”
Tần Chiêu Nghiệp cứng đờ dựa vào tường, mím môi không nói gì.
Vào đêm sinh nhật lần thứ mười bảy của anh ấy, Tần Chiêu Nghiệp đã ước rằng nếu tôi được nhận vào Đại học Nam Kinh liền phải hôn anh ấy.
Bây giờ tôi đã thi đậu rồi.
“Hình như anh đã quên rồi, vậy thì quên đi.” Tôi làm bộ muốn rời đi.
Tần Chiêu Nghiệp siết chặt cổ tay tôi, buồn bã nói: "Anh không quên!"
Tôi dựa vào trong lòng anh, ngẩng đầu nhìn anh: “Có muốn hôn không?”