- Không ạ, chỉ là hơi sợ. Em định đi bộ từ chỗ tập đàn về.
- Ừ, lần sau đừng đi bộ buổi tối một mình. Nhà em gần đây không, anh đưa về.
Thuần định bảo không cần, cô không muốn phiền anh nhưng vừa nghĩ về tình huống khi nãy, cô nhanh chóng gật đầu. Đi bên cạnh anh, không hiểu sao Thuần cảm thấy sự im lặng này vô cùng hồi hộp, cô phải tìm chuyện gì để nói, phá vỡ không khí gượng gạo này:
- Hình như lúc nãy có một tên biết anh đúng không?
- Em quan sát tốt đấy, hắn từng bị bắt tạm giam một lần, anh là người thẩm vấn hắn.
Biết anh là cảnh sát trước rồi nên cô chỉ gật gù, thảo nào lúc nãy hắn lại sợ như vậy. Rồi sau đó cô không tìm được chủ đề gì để nói chuyện nữa, không khí giữa hai người lại rơi vào sự im lặng như cũ. Đột nhiên Nguyên lên tiếng:
- Em chỉ đến phòng nhạc được vào buổi tối thôi à?
- Vâng, em đi làm cả ngày, với lại em muốn ngày nào cũng luyện tập một ít. Nhưng mà chắc không phải hôm nào cũng xui như hôm nay đâu.
Thuần hì hì cười nhưng Nguyên lắc đầu:
- Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, đến lúc thực sự không may thì kêu ai?
- Nhưng nhà trọ của em không có đàn.
Nguyên suy nghĩ một hồi rồi bảo:
- Có chỗ lắp đàn không, em gái anh cũng có một chiếc piano nhưng tạm thời còn chưa dùng, anh có thể hỏi nó cho em mượn.
Hai mắt Thuần sáng lên, phòng trọ của cô không quá nhỏ và cô sống một mình nên rất thoải mái. Nghĩ đến có một chiếc đàn piano sẽ xuất hiện trong căn phòng nhỏ của mình, cô không ngăn được sung sướng và mong chờ.
- Vậy anh sẽ hỏi rồi nhắn cho em sớm, đỡ phải đi buổi tối bên ngoài.
- Vâng.
Đến nhà trọ của cô, Nguyên đứng chờ cho đến khi cô đi lên rồi mới quay về. Thuần lăn lộn trên giường, lòng thầm gào thét: Trời ơi, thầy giáo quá tâm lý rồi! Nhưng cô cũng nhanh chóng bình tĩnh, Kim Ánh nói với ai thì anh cũng tốt như thế, có thể là do anh tốt bụng hoặc thói quen và trách nhiệm của một cảnh sát, một người thầy.
Đang bận xoay mòng mòng trong mớ cảm xúc thì di động cô vang lên tin nhắn, là từ Nguyên, anh nói mượn được piano của em gái rồi, hỏi cô chủ nhật có rảnh không, học xong anh sẽ mang đàn đến. Có lẽ anh nghe cô nói chuyện với các bạn là di động vừa bị hỏng, phải dùng tạm cục gạch nên anh không nhắn qua mess.
Cô vội nhắn lại một cái tin trả lời và cảm ơn anh, anh chỉ gửi cho cô một biểu tượng cố lên đã khiến tim cô đập thình thịch.
Sáng hôm sau, cô vừa đến tòa soạn thì đã bị lão bản gọi đến phòng làm việc, chắc chắn là giao nhiệm vụ rồi. Sếp của cô tên thật là Bân, na ná nên mọi người gọi lái thành lão bản, quen miệng rồi không ai gọi ông bằng tên thật nữa, ngay cả cấp trên cũng gọi đùa ông là lão bản khiến nhiều khi ông toát mồ hôi hột.
- Dạ, chú gọi cháu.
- Ừ, có một doanh nhân trẻ mới về nước, chúng ta sẽ có một bài phỏng vấn cậu ta, nhưng mấy tờ báo khác gọi, cậu ta đều khéo léo từ chối, chú muốn cháu thử.
Lão bản vừa nói vừa đưa cô một tập hồ sơ, trong đó có thông tin cá nhân và số điện thoại của người cô cần phỏng vấn: Phạm Tiến Doanh, 23 tuổi, Thuần đã hơi ngờ ngợ, đến khi nhìn ảnh chụp thì không còn nghi ngờ gì nữa, chính là Doanh, bạn cũ của cô vừa đi du học về.
Thuần đột nhiên cảm thấy cực kỳ ngại:
- Chú có thể giao cho người khác không ạ, cháu sợ cháu cũng bị từ chối.
- Không sao đâu, chúng ta thử vận may, nếu không được thì đành chịu.
Nhìn vẻ mặt hiền lành của lão bản, Thuần cũng không từ chối nữa mặc dù cô vẫn ngại. Ngày trước học cùng nhau, ba mẹ cô có biết Doanh, cũng rất yêu quý cậu ta, thường trêu chọc ghép hai người với nhau, giờ thỉnh thoảng vẫn còn nhắc.
Thuần về phòng, không hiểu sao cô không ngồi trong phòng làm việc để gọi điện hẹn lịch phỏng vấn như mọi khi mà cầm di động đi ra ngoài ban công, bộ dạng lén lút như đi trộm.
- A lô!
Bên kia một giọng nói vững vàng vang lên. Thuần hít sâu một hơi, cầm chặt cái di động.
- Xin chào, tôi là phóng viên của tờ báo Young Business News, xin hỏi tôi có thể gặp giám đốc tài chính Phạm Tiến Doanh không ạ?
- Là tôi đây.
Thuần giật mình suýt cắn phải lưỡi, cô chuẩn bị tinh thần gặp trợ lý hay thư kí của cậu hơn, cô cũng không muốn nói chuyện với bạn cũ bằng giọng điệu này, cũng may Doanh không biết cô là ai. Cô đâu biết ngay từ khi nghe thấy tên tờ báo thì Doanh đã mừng thầm, cậu biết Thuần đang làm ở tòa soạn này.
- Chúng tôi hi vọng ngài có thể dành chút thời gian chia sẻ kinh nghiệm kinh doanh cho mọi người thông qua tờ báo của chúng tôi, không biết ngài có vui lòng?
- Xin hỏi người sẽ gặp mặt tôi là ai?
Thuần đột nhiên muốn cắn lưỡi, nếu cô không hỏi câu đó thì khi phỏng vấn cô sẽ giải thích đó chỉ là trùng hợp.
- Đặng Lương Ngọc Thuần.
- Được, chiều nay tôi rảnh từ năm giờ trở đi, hy vọng bên các cô cũng rảnh.
Thuần nửa muốn Doanh đồng ý phỏng vấn nửa không nhưng khi cậu đồng ý thì cô vô thức thở phào nhẹ nhõm. Cô vào phòng làm việc báo cáo kết quả với lão bản, kết quả thuận lợi không ngờ cũng khiến lão bản ngạc nhiên. Tránh khỏi đôi mắt tinh tường của lão bản, Thuần đi như chạy trốn về chỗ làm việc của mình, chuẩn bị thật kĩ các câu hỏi mà mình định phỏng vấn.
Thuần đến quán café đã đặt sớm hơn giờ hẹn một chút, đây là một quán café phong cách Nhật Bản có phòng cho thuê để đảm bảo sự thoải mái và riêng tư, không ngờ Doanh đã chờ ở đấy từ bao giờ. Cô ngồi xuống nệm đối diện Doanh, cậu mỉm cười:
- Chúng ta lại gặp nhau rồi.
- Ừm, hôm trước gặp nhau mình hơi vội, cậu dạo này thế nào?
- Mình định về hẳn Việt Nam luôn, ở đây tuy nền kinh tế không bằng bên Úc nhưng mình thấy thoải mái hơn.
Thuần gật đầu, cô cũng không hỏi thêm quá sâu, giở quyển sổ nhỏ của mình và chiếc bút ghi âm. Cô đã mất khá nhiều thời gian để tìm và nghĩ những câu hỏi thật độc đáo.
- Chúng ta có thể bắt đầu chưa?
- Khoan đã, chúng ta nên nói về cậu một chút chứ, dù sao thì cả hai cũng không vội. Tối nay mình mời cậu một bữa nhé?
Thuần không từ chối, dù sao cũng chỉ là đi ăn cùng bạn, hơn nữa nếu cô từ chối thì rất có thể ảnh hưởng đến buổi phỏng vấn, cô không thể làm việc thiếu chuyên nghiệp như vậy được. Do dự một chút, cô gật đầu:
- Nhưng mình có hai vấn đề: Thứ nhất, mình phải quay về đưa thông tin cho đồng nghiệp, thứ hai, mình phải về trọ trước 10h tối, nhà trọ của mình sẽ đóng cửa.
Không ngờ Doanh đồng ý rất thoải mái:
- Mình sẽ đưa cậu về tòa soạn và đảm bảo tối nay cậu về nhà trọ trước 10h, như thế là được đúng không? Vậy thì có thể bắt đầu luôn, mình sẽ trả lời nhanh chóng và nghiêm túc, đỡ mất thời gian.
Thuần cố ép mình tập trung vào cuộc phỏng vấn, nó thuận lợi hơn nhiều so với cô nghĩ, cộng với đống câu hỏi mà cô cất công thu thập nữa, có thể nói cuộc phỏng vấn này là một trong những cuộc phỏng vấn thành công nhất.
Xuống khỏi chiếc xe con đắt tiền, Thuần chạy lên phòng làm việc của mình ở tòa soạn, dáng người Thuần hơi gầy và nhỏ, lại đi giày thấp nên trông hồn nhiên và tinh nghịch như một học sinh cấp 3. Thuần chạy vào phòng làm việc, giao thông tin cho Bích, người cùng phụ trách mảng kinh tế và cũng là đồng nghiệp thân thiết nhất của cô.
Thuần gõ cửa phòng lão bản:
- Cháu lấy được thông tin phỏng vấn rồi, cháu về trước được không ạ, cháu có việc đột xuất.
Lão bản gật đầu cười, đáng lẽ khi xong một cuộc phỏng vấn thì cả cô và Bích đều phải ở lại viết xong bài báo để ông duyệt đăng vào sáng hôm sau nhưng khi nhìn nhân viên trán đầy mồ hôi đứng trước mặt mình nghiêm túc xin nghỉ, ông cũng không muốn làm khó.
- Cháu ra bàn với bích, nếu Bích đồng ý thì được.
Thuần chạy lại chỗ làm việc, đúng lúc Bích đang xem bản viết tay trong sổ của cô.
- Chị, hôm nay chị có thể viết bài báo này hộ phần của em không, em có việc gấp, lần sau nhất định hậu tạ.
- Việc gấp? Chị nhìn người dưới kia hình như là người em phỏng vấn hôm nay hả?
Bích nheo mắt lại, hất cằm về phía cửa sổ môi hơi nhếch lên, trêu ngươi nhìn Thuần gấp gáp đứng bên cạnh. Thuần nhìn theo, thấy Doanh đã ra khỏi xe, hấp tấp giải thích:
- Cậu ấy là bạn cũ của em, tối nay mời em đi ăn.
- Vậy là vì đi ăn với cậu ấy mà em để chỉ tăng ca một mình?
- Làm sao được, đây là điều kiện để cậu ấy chấp nhận phỏng vấn đó.
Thuần nhìn Bích với đôi mắt cầu xin và bất đắc dĩ. Chỉ đợi Bích gật đầu, cô liền thở phào quay người nhựng bị Bích tóm gáy áo kéo lại, đôi mắt tinh tường của chị nheo lại lần nữa, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới.
- Cô nương à, em không nhận ra thôi nhưng hình như trước khi đi chơi em cũng pải tân trang lại chứ, chờ chị chút, mấy phút thôi.
- Ây không cần đâu, đi ăn với bạn học thôi mà.
Doanh ở dưới nhìn đồng hồ đeo tay, cậu cũng hiểu sau mỗi cuộc phỏng vấn là gì nên có hơi lo lắng nếu Thuần không đi được. Thấy Thuần lên đó khá lâu, cậu sốt ruột nhìn đồng hồ lần thứ ba thì đã thấy Thuần đi nhanh từ trong tòa soạn ra.
- Xin lỗi đã để cậu chờ!
- Ô.
Doanh ngạc nhiên thốt lên, cậu ngay lập tức nhận ra trong thời gian mình đợi thì cô đã trang điểm lại một chút, hình như còn có cả mùi nước hoa nhè nhẹ nữa. Hóa ra cô lại coi trọng bữa ăn tối nay như thế, Doanh hơi hối hận vì đã hẹn tối nay, đáng lẽ phải cho cô một buổi tối thư thả và trọn vẹn hơn, lập tức tươi như hoa mở cửa xe giùm cô.
- Chủ nhật tuần này cậu có rảnh không, mình muốn mời cậu đi chơi.
Thuần ngồi vào ghế phụ lái, nhẩm tính lại, chủ nhật buổi sáng học đàn, buổi chiều Nguyên sẽ mang đàn sang cho cô mượn, và cô định mời anh bữa tối để cảm ơn. Vừa nghĩ đến chuyện chủ nhật có đàn, Thuần liền nở nụ cười vui sướng khiến Doanh suýt hiểu lầm là cô muốn đi chơi với cậu cho đến khi cô từ chối:
- Xin lỗi, chủ nhật này mình bận rồi.
Gương mặt Doanh cứng lại nhưng cậu vẫn nở nụ cười:
- Cậu có bạn trai rồi à?
- Đâu có đâu -Thuần vừa thắt dây an toàn vừa cười- mới ra trường, mình còn chưa có ý định tìm. Người ta bảo "Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ", kiểu gì mình cũng gặp, trừ trường hợp độc thân cả đời thôi. Còn cậu?
- Mình cũng chưa. Nhưng mình hình như phải vượt "thiên lý" mới tìm được người hữu duyên.
Thuần nhìn Doanh, gật gù:
- À, thì ra đó là lý do cậu sang Úc du học.