Doanh cũng đến rất sớm so với giờ hẹn, nhưng cậu không ngờ Thuần còn đến sớm hơn, khi cậu còn chưa rời công ty, cô đã nhắn cậu số phòng rồi, tránh cho cậu lại đi mướn một phòng khác. Khi cậu bước vào căn phòng sáng sủa được trang trí lộng lẫy kia thì Thuần đang ngồi hí hoáy viết trên một cuốn sổ nhỏ.
- Cậu chờ lâu chưa?
- Được một lúc rồi, nhưng không sao, trong này mát mà.
Bọn họ hẹn phỏng vấn lúc bốn giờ chiều, tuy không phải đỉnh điểm nắng trong ngày nhưng ánh năng chiếu xuống mặt đất vẫn chói chang, Doanh nhìn sang, nụ cười của Thuần không kiều diễm nhưng lại rực rỡ và tràn đầy sức sống.
- Chiều nay tâm trạng cậu không tệ nhỉ?
- Ừm, chiều hẹn được hai lịch phỏng vấn, nếu tập trung làm việc thì sẽ không phải tăng ca, về tối lại được tập đàn, còn gì không vui nữa?
Doanh bị vẻ mặt của cô chọc cười:
- Vậy là cậu không bị tâm trạng lúc sáng của mình ảnh hưởng mấy?
- Một chút, nhưng mình cũng phải tìm biện pháp thay thế, nếu cậu thực sự không nhận phỏng vấn thì mình phỏng vấn đối tác của cậu vậy. Mình không phải lần đầu bị từ chối.
Thuần vẫn thản nhiên mỉm cười uống trà nhưng thái độ đó của cô lại khiến Doanh có chút buồn, hóa ra cô coi cậu cũng như những người xa lạ mình cần phỏng vấn, ngay cả sự nhờ vả đối với một người bạn cũng không có.
- Chúng ta bắt đầu chứ?
Doanh gật đầu, uống ngụm cafe để tỉnh táo trở lại, dạo này bận nhiều việc nên tâm trạng cậu cũng không tốt cho lắm. Cuối buổi phỏng vấn, Thuần khoác túi đứng dậy về trước, Doanh cũng không mời cô đi chơi nữa, thời gian này cả cô và cậu đều bận. Nhưng cậu vẫn không nhịn được mà hỏi:
- Trong lòng cậu, mình có gì khác với người khác không?
Thuần ngạc nhiên, không hiểu câu hỏi của Doanh mang ý nghĩa gì.
- Ý mình hỏi suy nghĩ của cậu về mình?
- Ừm, tài giỏi, nổi bật, nói chung là cậu có nhiều thứ khiến người ta ngưỡng mộ và mơ ước. Cậu là một trong ít những người bạn của mình.
- Vậy sao cậu không nhờ mình nhận phỏng vấn với tư cách là một người bạn?
Thuần nhẹ nhàng ngồi lại chỗ cũ:
- Lần thứ nhất, cậu nể mặt mình là bạn nên mới nhận đúng không? Lần mình thực sự đang làm phiền nên cậu mới nói vậy, mình định gọi lại vào chiều nay nhưng cậu gọi trước rồi. Vì sao lại hỏi mình như vậy?
- Không có gì, mình chỉ không muốn làm cậu thất vọng thôi. Người tiếp theo cậu phỏng vấn ở đâu, mình đưa cậu đi.
- Không cần, cậu bận việc thì cứ đi đi, mình sẽ bắt xe buýt, dù sao cũng quen rồi, mình đang cố thi bằng lái xe.
Doanh gật đầu, cậu hơi ngưỡng mộ cuộc sống của Thuần, vừa có cảm giác bận rộn lại vừa thoải mái nhưng cô vẫn vui vẻ chấp nhận và cố làm tốt những gì mình có. Trước khi đi, Thuần gửi thông tin về cho Bích rồi mới xuất phát, để Bích làm trước một phần, phần còn lại hai người làm sẽ nhanh hơn.
Cuối buổi, Thuần trở lại bàn làm việc, cô mở laptop, tìm thêm một số thông tin chèn vào bài viết để nó chi tiết và sát sao hơn, hăng say chiến đấu đến sáu giờ tối, rốt cuộc hai người cũng có bài hoàn chỉnh nộp cho lão bản. Bước ra ngoài thở phào một hơi nhẹ nhõm, Thuần mới nhớ mình có hẹn với Nguyên lúc tan làm, mải viết bài quên cả thời gian, quên cả hẹn. Mở di động, thấy hai tin nhắn "Em về chưa, hôm nay tăng ca à?" "Anh chờ bên dưới, đọc được tin thì nhắn lại cho anh", cô vơ túi xách, vội vàng lao xuống, nhìn quanh không thấy anh đâu.
Chắc chờ lâu quá, anh về rồi. Nghĩ vậy, lòng Thuần trầm xuống một chút, không ngờ một chiếc xe máy đen đỗ ngay phía sau cô khiến cô giật mình vui mừng, hai mắt sáng lên nhưng cũng ngượng ngùng cúi đầu.
- Em xin lỗi, em không để ý thời gian, không thấy tin nhắn của anh cũng không nhớ đã hẹn anh.
- Anh vào quán nước đối diện ngồi vừa đọc sách vừa chờ, cũng không lâu lắm, lên xe đi.
Nguyên khẽ xoa đầu cô rồi đưa cô mũ bảo hiểm, hai người đến phòng nhạc. Phòng nhạc vẫn vậy, nhưng tuần tới có người thuê rồi nên cô không đến được nữa. Thuần đi vào khu tập violin, cầm lấy một cây màu đen, trước khi đến đây, lúc rảnh rỗi cô đã xem thử mấy video tập đàn trên youtube, cũng tưởng tượng ra hoàn cảnh này không biết bao nhiêu lần, vậy nên tư thế đứng, cầm đàn, cách đặt tay có thể coi là khá ổn, cho đến khi cô kéo thử vài nốt nhạc.
Cót, kèn kẹt, két.
Cái âm thanh gì thế này, Thuần thử lại, người thả lỏng, tay cầm vĩ thoải mái, tay kia nhấn nhẹ dây đàn, âm thanh vang lên đỡ hơn một chút nhưng chung quy vẫn là đang kéo gỗ. Cô nhìn Nguyên, anh đứng tựa vào bàn, kiên nhẫn nhìn cô, đôi môi hơi cong lên, nhưng không phải cười nhạo và lại mang một chút động viên.
Nguyên đi ra phía sau cô, một tay cầm vĩ cùng cô, tay kia cũng cầm đàn, mấy từng ngón tay anh vừa vặn chạm vào ngón tay cô. Thuần bất giác nín thở, quanh cô là mùi hương thơm nhẹ của nước xả vải anh đang dùng hòa với mùi hương tự nhiên dễ chịu trên người anh khiến cho gương mặt của cô đỏ bừng lên. Giọng nói của Nguyên vang lên ngay bên tay cô, bình tĩnh và kiên nhẫn.
- Thả lỏng ra nào, cả người và tay đều cứng ngắc thế này sao ké được vĩ và nhấn được dây đàn.
Nội tâm Thuần kêu gào: Em vẫn rất thả lỏng đến khi anh cầm tay em đấy.
- Thở ra đi, em nín thở làm gì vậy? Đừng căng thẳng đến mức đó, lần đầu tập violin thì ai cũng dở như nhau thôi.
Thuần: "..."
Sao anh biết? Sao anh để ý được cả cô không thở vậy?
Chưa để cho Thuần kêu gào xong, Nguyên cầm tay cô, nhẹ nhàng kéo vĩ, ngón tay anh cũng gúp tay cô chạm vào dây đàn, cứ thế, những nốt nhạc nhẹ nhàng du dương vang lên, có cả những đoạn thanh mà cao vút. Thuần dần nhập tâm vào bản nhạc, cảm giác thực sự rất kì diệu.
Xong một bản nhạc, tuy thực sự người chơi là Nguyên chứ không phải Thuần nhưng cô vẫn thấy cực kì vui vẻ. Chỉ là tình cảnh lúc đấy của hai người khiến Thuần bối rối, dù biết Nguyên chỉ giúp cô đánh đàn, cảm nhận lực tác động lên vĩ và dây đàn nhưng cô vẫn ngượng ngùng mà suy nghĩ lung tung.
Thuần ngồi nghịch đàn thêm một lúc rồi đứng dậy, cô xác định mình chưa thể học nổi violin, chỉ là thử một chút chơi chơi thôi. Nghịch chán violin, Thuần quay sang mượn ghi-ta, ghi-ta dễ sử dụng hơn, ít ra chỉ cần gảy, nó sẽ không phát ra những âm thanh quá khó nghe như violin.
- Tối nay em có bận gì không? Đi ăn tối luôn cùng anh.
Thuần đương nhiên vui vẻ đồng ý nhưng cô vội nói.
- Anh mất công chờ em lúc chiều, lại ở đây dạy đàn cho em, nên bữa cơm này để em mời đi.
Nguyên nhìn vẻ mặt quyết tâm của Thuần nhưng hai mắt cô lại như đang nói: "Không phải lẩu, tuyệt đối đừng là lẩu" mà bật cười.
- Em muốn ăn gì?
- Bún đậu đi? Ở gần nhà em có một quán ăn rất được.
Nguyên gật đầu, theo chỉ dẫn của Thuần đến quán bún đậu kia. Đang vào giờ đông khách nên quán chật ních, cũng may còn một bàn. Thuần đoán anh không hề thích những chỗ chật chội hay quá nhiều người, dùng ánh mắt áy náy nhìn anh nhưng biểu cảm của anh vẫn thế khiến cô yên tâm.
- Còn một bàn kìa.
Nguyên chỉ vào trong góc, cả hai đi về phía bàn trống. Vừa ngồi xuống, một nữ nhân viên đã nhìn thấy họ, vội vàng đi đến:
- Hai anh chị dùng gì ạ?
- Cho em một mẹt bún đậu thường, cỡ nhỏ, ít bún, mắm thường, một lon coca ạ.
Thuần gọi trước, quay sang Nguyên, anh mỉm cười:
- Tôi cũng thế.
Không phải Nguyên cố ý gọi theo cô mà trong lúc cô gọi món, anh nhìn lướt qua menu, trùng hợp là khẩu vị của cô khá giống anh, anh cũng không ăn được mắm tôm.
- Cuối tháng rồi, vẫn còn tiền mời anh đi ăn à?
- Chỉ là một bữa bình thường thôi mà, với lại em sắp lấy lương rồi, chỗ em lão bản tốt lắm, không trả lương nhân viên muộn đâu. À đúng rồi, hôm nay anh chưa qua nhà bà lão ở cuối ngõ.
- Bà ấy được các con đón đi rồi, mới sáng nay. Ngày trước họ cũng muốn đón đi nhưng bà không đồng ý, bây giờ không còn minh mẫn nữa, bà mới chịu.
Thuần gật gù:
- Vậy mà em tưởng bà ấy chỉ có một mình. Nhưng mà để các con bà chăm sóc có lẽ sẽ tốt hơn.
- Sáng nay bà vẫn không chịu đi, họ phải gọi anh sang dỗ bà.
Thuần nghe giọng anh dịu dàng mà có chút bùi ngùi, cô muốn an ủi anh mà chưa biết làm cách nào. Đúng lúc đó, cô nhân viên bê ra một mẹt lớn:
- Đây là hai suất của anh chị ạ, chúc anh chị ngon miệng.
- Khoan đã, sao lại là mẹt đôi? Hình như chúng tôi gọi hai mẹt nhỏ?
Thuần nhìn mẹt bún, ngạc nhiên lên tiếng trước, cô nhân viên bối rối đứng tại chỗ, vốn tưởng hai người là tình nhân.
- Dạ, hôm nay quán em giảm giá cho mẹt bún tình nhân, anh chị gọi giống nhau nên..
Thuần dở khóc dở cười, quán này gần chỗ cô nhưng cô cũng không biết hôm nay có ưu đãi này. Nguyên nhìn cô nhân viên đang bối rối, mỉm cười:
- Em mới vào làm đúng không?
- Vâng ạ?
- Chỉ là nhần lẫn nhỏ thôi, không có gì to tát đâu, chúng tôi dùng suất này cũng được.
Nhân viên kia cảm ơn rối rít rồi chạy vào trong, Thuần cũng không muốn làm khó người ta, nhưng cách Nguyên nhẹ nhàng nói chuyện mới làm cô khâm phục. Nội tâm cô lần nữa kêu gào: Làm sao bây giờ, lại thích anh hơn một chút rồi.
Cả bữa ăn, Nguyên không nói chuyện mấy, Thuần cũng chỉ nói mấy câu, dù cô thực sự tò mò về Nguyên nhưng cô biết bọn họ chưa thân thiết đến mức đó.
- Ây dô, no quá rồi!
Thuần không biết tập đàn lại khiến cô đói như thế, cô cũng không cảm giác được mình đói cho đến khi ăn bún, chưa bao giờ cô ăn được nhiều như thế. Nguyên cũng vừa ăn xong, anh ăn rất bình tĩnh, đến nỗi người ta không nhận ra anh đói hay không, cũng không nhận ra món anh đang ăn có ngon hay không.
- Nếu có một buổi tối thư thả thì phải tận hưởng, hôm sau sẽ có sức mà chiến đấu.
Thuần gật đầu, nhanh chóng đứng dậy trả tiền, chỉ sợ chậm một chút nữa, anh sẽ giành phần trả trước. Khi cô vừa về chỗ, lại nghe thấy tiếng ai nói nhỏ:
- Ầy, con gái đứng dậy trả tiền nghĩa là thế giới lại mất đi một người đàn ông độc thân rồi. Đẹp trai vậy mà cũng là hoa đã có chậu.
Thuần chắc chắn Nguyên cũng nghe thấy nhưng ngoài cười ra anh không nói gì. Một buổi tối mà bị hiểu lầm là tình nhân đến mấy lần, lần sau phải chú ý nhiều hơn mới được, cô còn không có kinh nghiệm đi ăn với người khác giới. Lần trước cô đi ăn cùng anh và Tâm nhưng hai người chia tiền nên ai cũng nghĩ bọn họ chỉ là bạn bình thường.
- Muốn đi đâu hóng gió nữa không?
- Lên cầu đi ạ, giờ này ở đó là mát nhất.
Trên cầu thực sự rất mát, Thuần cũng không biết anh đưa cô đi đến cây cầu nào, chỉ biết nó rộng và rất lớn. Gió thổi đến ào ào khiến mái tóc bay tứ tung, tóc Thuần dài, cô sợ rối, nhưng Nguyên thì khác. Anh tận hưởng từng làn gió ấp đến, mái tóc bị gió thổi mất trật tự lại cho anh một vẻ đẹp trai phong trần hiến thấy.
- Cảm ơn em, lâu rồi anh không được thoải mái thế này.