Chờ mãi chờ mãi, chờ đến lúc chúng tiên muốn đánh gà, Mặc Hoa Tiên Quân không hề giữ hình tượng xách theo một cái ổ gà, mang theo Kim Kê bước nhanh tới.
Chúng tiên nhìn gà màu vàng cam, mắt to trừng mắt nhỏ, một số tiên nhân từng độ kiếp nhìn đùi gà mỡ màng của Kim Kê, thầm nuốt nước miếng.
Chưa từng nghĩ, đây là một con gà thả vườn thuần chủng, mọi người tích cốc đã lâu, dục vọng ăn uống nháy mắt ập vào trong lòng.
Kim Kê lẻ loi:… Có chỗ nào không đúng à?
Kim Kê ở ngoài điện tìm một thân cây, bày xong ổ thì bắt đầu “Tập thể dục buổi sáng”, ở trước mặt chúng tiên, vểnh mông lên sinh ra một quả trứng.
Chúng tiên:…
Chúng tiên còn không kịp khinh bỉ con linh gà này làm bại hoại hình tượng Thiên Giới, giây tiếp theo đã bị “Tiếng chuông” kêu thủng lỗ tai.
***
Thiên Tôn cực kỳ vừa lòng với tiếng kêu to hồn hậu khí thế của Kim Kê, chúng tiên hành lễ phía dưới đều tinh thần phấn chấn, không giống ngày xưa mắt buồn ngủ mông lung.
Nghi thức triều hội, trong triều đình có bày trận cách âm, Kim Kê ở ngoài cửa lén lút thò đầu gà nghe nửa ngày cũng không nghe được một chút động tĩnh nào.
Kim Kê nhàm chán, học Mặc Hoa Tiên Quân thở dài, chắp hai cái cánh ở cửa đại sảnh đi dạo thì Quan Công Bố chạy đến.
Thiên Tôn vốn đang nghe người bẩm báo, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị con gà ở cửa đoạt đi ánh mắt.
Nghe con gà kia ríu rít nói thầm trong miệng: “Ngày mai phải sinh một quả trứng đỉnh hơn nữa, để đồ nhà quê Thiên Giới thấy được sự giỏi giang của ta…”
Nghe được đoạn sau, Thiên Tôn thật sự không nhịn nổi, “Phì” một tiếng cười thành tiếng.