Những oan hồn kia từng giờ từng phút đều lôi kéo nàng, kêu la muốn báo thù và giết người, nàng cố gắng tỉnh táo, nàng không thể bỏ xuống Giang Trừng được, chỉ có thể lúc tỉnh lúc mê đi theo sau hắn, thế nhưng đa số thời gian đều dùng để trấn áp ác ý trong đầu.
Giang Trừng mất tích vài tháng, cuối cùng cũng nhấc theo mười mấy thủ cấp của Ôn cẩu trở về, kết minh cùng Lam thị thiếu chủ, giơ lên ngọn cờ phạt Ôn, thế như chẻ tre giết vào Vân Mộng. Vào ngày giành lại được Liên Hoa Ổ, hắn ngửa đầu nhìn sắc trời, tự tay vớt toàn bộ cá tôm trong hồ lên, sau đó cẩn thận để vào chậu nhỏ, rồi thân thể lệch đi, gieo mình vào làn nước bốc mùi xác chết thối rữa.
Ngu Tử Diên tới chậm, chỉ nhìn thấy bọt khí nổi lên trên mặt nước đục ngầu.
Mây đen kéo tới từ chân trời, trong đó lộ ra từng đạo sấm sét, âm thanh điếc tai nghe không ra khóc lóc đau khổ, tiêu biến vào đêm tối mịt mù.
Chạm không được.
Nàng không chạm vào được.
Ngu Tử Diên quỳ gối bên bờ, trừng mắt nhìn bàn tay của mình. Đôi tay này rõ ràng có thể giết chết dã quỷ, chém nát oan hồn, cớ sao lại không kéo được nhi tử muốn tìm cái chết của nàng về.
Mặt nước ùng ục bốc lên bọt khí to lớn bởi vì tiếp xúc với không khí nên vỡ tan trong nháy mắt, không qua mấy giây liền nhỏ lại.
Ngu Tử Diên lòng như lửa đốt, xác chết lềnh phềnh trong dòng nước, chặn lại thân thể dần chìm nghỉm của Giang Trừng. Hai mắt nàng đỏ đậm, có hoa văn bất tri bất giác hiện lên mặt nàng—
"Vãn Ngâm!"
Chân trời thoáng chốc vụt lên ánh kiếm, một bóng trắng từ trên kiếm nhảy xuống, trực tiếp nhảy vào nước.
Lam Hi Thần la to hai tiếng, tị thủy quyết cấp tốc bao trùm từ bàn chân tới đỉnh đầu hai người. Y vừa vội vừa giận tóm chặt cổ áo Giang Trừng lôi lên bờ, ôm lấy eo hắn gắt gao ôm vào trong ngực. Tóc y tán loạn không ra hình thù gì, trên áo chỉ toàn xương cá vụn vặt tanh tưởi: "Ngươi đây là muốn làm gì? Tìm chết sao?!"
"Ngươi không nghĩ tới nếu như ngươi không còn thì ta sẽ ra sao à!"
"Lam Hi Thần... Ngươi làm sao đến đây...?"
Trong mũi miệng chỉ có nước và dị vật, Giang Trừng khụ nửa ngày mới lấy được hơi, một mặt mờ mịt: "Giang gia chưa lập, ta chết làm gì?"
Lam Hi Thần nói: "Vậy ngươi lúc nãy..."
Giang Trừng ánh mắt ngẩn ngơ, đột nhiên cả người run bắn.
"Cha nương ở đây... Bọn họ ở đây... Bọn họ báo mộng cho ta, bọn họ muốn ta đến chỗ họ... Ta phải đi." Hắn vừa lầm bầm, vừa ngơ ngẩn đứng lên, từng bước định nhảy vào hồ.
"Không được đi!"
Lam Hi Thần hung hăng gào lên, tay đập mạnh sau gáy Giang Trừng, chân xoay một cái tiếp được người ngã xuống.
"Vãn Ngâm, bọn họ không đi đâu cả." Y nửa ôm Giang Trừng, uể oải mà đau lòng xoa xoa giọt lệ khóe mắt, lòng bàn tay ấm áp không một tiếng động đặt lên tim hắn, nói: "Bọn họ ở đây."
Ngu Tử Diên đột nhiên đập vào huyệt thái dương của mình. Nàng vừa mới mất lý trí, ký ức trong nháy mắt lại mất đi vài mảnh. Lại chỉ trong chớp mắt, Giang Trừng đã được Lam Hi Thần cứu lên, sau đó đưa đi khám lang trung.
Nàng thở phào nhẹ nhõm.
Hai đứa bé này quan hệ tốt thế này từ lúc nào vậy, Ngu Tử Diên nghi hoặc nhìn hai bóng người dính sát nhau, thế nhưng trạng thái của Giang Trừng quá tệ, chút nghi vấn kia tựa như cánh chim xẹt qua chân trời, đảo mắt liền mất hút.
Nàng cúi đầu nhìn kỹ lòng bàn tay của mình, giữa đường số mệnh có một vết máu, đã sớm chặt đứt vọng tưởng còn sống sót của nàng.
Vốn nên phát hiện, nàng không giống những oan hồn dã quỷ ngoài kia.
Nếu như những tiểu quỷ là vì cầu che chở mà đến, sẽ không thể chỉ vì bị đánh hai ba trận mà dễ dàng buông tha; nếu như những ác quỷ kia chỉ vì kiêng kị nàng, làm sao sẽ vì bị đánh một trận mà rời đi.
Thứ không thể nào đi vào vòng luân hồi căn bản là không sạch sẽ, âm quỷ khó dò, người thuần lương lúc chết thành quỷ lưu lại nhân gian đều là mầm họa to lớn, Thiên Đình sẽ không vì nàng không có dã tâm mà thản nhiên ngồi yên.
Chỉ có một khả năng.
Nếu không có thân thể làm vật dẫn, thì dù cho oán khi ngút trời, cũng không thể được người dương nhìn thấy, không thể nhận biết, không thể chạm vào.
Ngu Tử Diên nhớ tới nàng đã quên mất điều gì.
Thi thể của nàng bị Ôn Triều nghiền nát trước mặt Giang Trừng, từng đao một chặt thành thịt nát.