Trên trán Chu Trình Tinh đổ đầy mồ hôi lạnh, hữu khí vô lực:「 Trình Tinh đau bụng, muốn đi WC.」
「 Đau lâu chưa? Sao không nói sớm!」
Hoắc Phi có chút tức giận, ngay sau đó không cần nghĩ ngợi đứng lên, chậm rãi nói với thầy giáo đang giảng bài trên bục giảng:「 Thưa thầy, bụng Chu Trình Tinh không thoải mái!」
Nói xong cũng không chờ thầy giáo đáp lại, liền đỡ Trình Tinh đứng lên, chỉ vừa động, mồ hôi trên trán Trình Tinh đổ càng nhiều, Hoắc Phi tâm hoảng hốt, khẩn trương dời ghế đi ngồi xổm xuống:「 Cậu mau lên đây, tớ cõng cậu đi phòng y tế nhìn xem.」
Trình Tinh giữ bàn không nhúc nhích,「 Không đi phòng y tế…… Muốn đi WC……」
「 Được được, cậu muốn đi nơi nào cũng được, tóm lại cậu mau lên đây.」
Lúc này thầy giáo thấy sắc mặt học sinh không tốt cũng vội vàng buông sách giáo khoa đi tới hỏi:「 Không thoải mái ở chỗ nào? Lại đây, để thầy nhìn xem.」
Trình Tinh không để ý tới thầy muốn đỡ y, cả người ngã trên người Hoắc Phi, nhỏ giọng ghé vào lỗ tai cậu nói:「 Tiểu Phi, Trình Tinh muốn đi WC.」
「 Được, tớ cõng cậu đi.」 Hoắc Phi cẩn thận cõng Trình Tinh, vừa đi vừa nói với thầy giáo với vẻ mặt thân thiết,「 Thầy cứ tiếp tục dạy đi, em cõng Trình Tinh đi là được rồi.」
Sợ sốc Trình Tinh không dám chạy mau, lại sợ đi chậm y càng khó chịu, Hoắc Phi gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, thật vất vả cõng Trình Tinh vào WC dìu y đi vào, hỏi y thế nào, Trình Tinh lúc này dùng sức đem cậu đẩy ra ngoài,「 Tiểu Phi, cậu đi ra ngoài, đi ra ngoài!」
Hoắc Phi vẫn bất động:「 Tớ đi ra ngoài cậu làm sao đây?」
「 Tiểu Phi, cậu đi ra ngoài, đi ra ngoài!」
Thấy y gấp đến độ muốn khóc, Hoắc Phi thở dài,「 Tớ cũng sẽ không chê cậu, sợ cái gì.」 nhưng là vẫn bất đắc dĩ xoay người rời đi:「 Vậy cậu có chuyện gì thì kêu tớ một tiếng, tớ chờ ở bên ngoài.」
Chuông tan học vang lên hơn một phút, Hoắc Phi chờ ở bên ngoài WC thường thường hướng bên trong thăm dò, lại qua hai phút vẫn không có động tĩnh, liền hướng người ở bên trong kêu:「 Trình Tinh, có sao không?」
Lúc này truyền đến thanh âm khóc không ra nước mắt của Trình Tinh:「 Tiểu Phi, không có giấy ──」
Hoắc Phi ở bên ngoài đổ mồ hôi,「 Trình Tinh cậu chờ một lát, tớ đi lấy cho cậu.」
Thật sự không yên lòng về Trình Tinh, Hoắc Phi một đường chạy như điên về lớp vội vàng cầm giấy vệ sinh đang muốn chạy trở về liền bị người ngăn lại:「 Hoắc bảo mẫu, sao vậy, cả giấy vệ sinh cậu cũng phải chuẩn bị cho tiểu thiếu gia sao, thực vất vả a.」
Không thể phủ nhận, tựa hồ trong thơ ấu mỗi người luôn sẽ có một tiểu Bá Vương không chuyện ác nào không làm khiến người ta sợ hãi tránh xa, vị trước mắt này mang ba bé học sinh nam vây người khác lại được xưng là ác bá của lớp một.
Bởi vì Chu Trình Tinh có thân phận là con riêng, ở trong trường học y bị người cười nhạo bài xích là không thể tránh. Cũng may có một Hoắc Phi không xa không rời, mới khiến sinh hoạt vườn trường của y không quá tệ. Nhưng cũng bởi vì Hoắc Phi không xa không rời, chính cậu cũng thành đối tượng bị đồng học trong lớp bài xích.
Hoắc Phi nóng vội lo cho Trình Tinh vẫn đợi trong WC, hoàn toàn không để ý đến một đám bốn người này, tay duỗi ra liền đem tiểu Bá Vương đứng chắn ở giữa đẩy qua một bên:「 Chó ngoan không cản đường, tránh ra!」
Bị đẩy thiếu chút nữa đứng không vững làm tiểu Bá Vương nhất thời nghẹn đỏ mặt:「 Hoắc Tiểu Phi, cậu mắng ai là chó!」
「 Ai thừa nhận chính là người đó.」 Hoắc Phi phất phất tay, không chút vướng bận.
「 Hoắc Tiểu Phi có gan thì đừng đi, chúng ta nói chuyện một hồi.」
Nào quản người phía sau giận dữ mắng to, Hoắc Phi giờ phút này một lòng chỉ còn lại có một người vẫn chờ tại WC — Chu Trình Tinh.
Đợi đến Trình Tinh từ trong WC xuất hiện, Hoắc Phi xác nhận y không có việc gì, có thể là tối hôm qua ăn bậy hoặc ngủ hở bụng mới có thể bị tiêu chảy, sau khi xác thực không cần đi phòng y tế nhìn một cái, hai người tay trong tay trở về phòng học, vẫn còn chờ bọn họ, là tiểu Bá Vương sớm đợi bọn họ đại giá từ lâu.
Bọn nhỏ sức tưởng tượng thật phong phú, điều này lại thành động lực để bọn nhỏ hành động.
Hoắc Phi bọn họ bất quá ở bên ngoài đi một vòng trở về, đám nhóc này đã muốn soạn một bài vè chờ bọn họ.
「 Chu Trình Tinh giả mù mưa sa, Hoắc Tiểu Phi không biết xấu hổ, xấu hổ xấu hổ xấu hổ, ăn cơm cùng một chỗ ngủ cùng một chỗ đi WC cùng một chỗ, đến chỗ nào đều một chỗ, con trai cùng con trai hai cái tiểu biến thái, thối biến thái!」
Ở trong tiếng cười nhạo của một đám người vây xem, Hoắc Phi trầm mặc, phản ứng đầu tiên là nắm chặt tay Trình Tinh quay lại nhìn y. Tiểu Trình Tinh so với cậu thấp hơn đang cúi đầu, nghĩ muốn rút tay chính mình về lại bị cầm thật chặt.
Mắt thấy học sinh trong lớp đều bắt đầu ầm ĩ hùa theo, cảm thấy tạm thời đứng ở nơi này không nổi nữa, Hoắc Phi kéo Trình Tinh trong tiếng cười của mọi người bỏ đi.
Mang Trình Tinh đi đến dưới lầu trốn, hai người sóng vai ngồi ở trên cỏ, Hoắc Phi vẫn cầm tay y không buông, cúi đầu muốn nhìn mặt Trình Tinh, rồi mới phát hiện trên gương mặt y đều là nước mắt.
Hoắc Phi lấy tay lau cho y, sờ sờ đầu y an ủi:「 Khóc cái gì chứ, có cái gì đáng khóc, đừng khóc. 」
Trình Tinh yên lặng ngẩng đầu, mắt long lanh ngập nước nhìn cậu nửa ngày, bĩu môi nói:「 Tiểu Phi, biến thái là cái gì thế?」 tuy rằng y không hiểu nghĩa của nó là cái gì, nhưng nghe các bạn trong lớp liên tục cười nhạo, cũng biết từ này khẳng định là không tốt.
Hoắc Phi cứng lại, đối với hai mắt trong veo của Trình Tinh vừa tròn bảy tuổi, cậu làm sao mà giải thích?
Trình Tinh đợi nửa ngày không thấy cậu trả lời, hai mắt tối sầm, cũng không biết nghĩ đến cái gì, cúi đầu xuống, buồn bực nói:「 Biến thái khẳng định là từ không tốt, con trai cùng cunh2 trai một chỗ chính là biến thái sao?」
「 Ai nói!」 Hoắc Phi bĩu môi hừ lạnh,「 Thế con trai toàn thế giới đều chơi chung với nhau, tất cả đều biến thái!」
「 Vậy vì sao……」
「 Trình Tinh cậu rất để ý lời nói của bọn họ sao?」
Chu Trình Tinh trước lắc đầu dừng một chút lại gật gật đầu:「 Lời bọn họ nói hình như không tốt.」 lúc vừa đến trường bạn học cũng đặt cho y không ít những biệt danh khó nghe, bởi vì có Hoắc Phi luôn ở bên người cho nên y một chút cũng không để ý, nhưng chuyện lúc nãy, y không biết tại sao tâm lý giống như bị cái gì đè xuống, rất buồn bực.
「 Được rồi, đừng khổ sở.」 Hoắc Phi khoát lấy bờ vai của y vỗ nhè nhẹ,「 Bọn họ nhàm chán mới lấy chúng ta ra trêu đùa, chúng ta càng quan tâm bọn họ, bọn họ càng hưng phấn. Miệng là trên người bọn họ, muốn nói gì chúng ta quản được sao? Hơn nữa chúng ta làm cái gì có ảnh hưởng đến ai chứ? Đừng nói không có ảnh hưởng, cho dù có thì đã sao, bọn họ làm chúng ta không thoải mái, chúng ta tại sao phải làm cho bọn họ thống thống khoái khoái.」
Hoắc Phi chưa bao giờ là loại người lương thiện, sống một đời vì tiền cậu có thể người thân cũng không nhận, đời này sống lại tuy rằng tĩnh ngộ cũng chỉ là đối với người thân, người cậu coi trọng mỗi người bình an khỏe mạnh, người ngoài thế nào, cậu không có thời gian rỗi đi quản.
Tương phản, nếu người ngoài đụng vào điểm mấu chốt của cậu, thì đừng trách cậu làm ra chuyện gì.
Bởi vậy lời này không phải tùy tiện nói, nếu không phải cậu hiện tại không có bản lĩnh sợ đưa tới phiền toái không tốt, thêm là thật sự không tất yếu phải trả thù vài đứa bé còn chưa triệt để cai sữa, nếu không khiến Trình Tinh khổ sở như thế cậu sao có thể bỏ qua.
「 Hơn nữa, nếu bọn họ nói cậu như thế không tốt, có phải hay không cậu sẽ không muốn cùng tớ một chỗ không?」
Vừa nghe cậu như thế nói, Chu Trình Tinh lắc đầu lắc đến muốn gãy:「 Không muốn không muốn, Trình Tinh cùng với Tiểu Phi phải cùng nhau!」
「 Cho nên, bọn họ nói liền nói, coi như gió thổi bên tai thổi xong liền qua, chúng ta nên làm sao thì cứ như vậy, làm gì cần làm cho bọn họ vừa? Hứ.」
「 Trình Tinh, cậu phải biết rằng, người luôn là khi thiện sợ ác, bởi vì cậu hiện tại còn nhỏ không có bản lĩnh gì cho nên bọn họ mới có thể khi dễ cậu. Chờ cậu trưởng thành trở nên lợi hại, có thể dùng một ngón tay cũng có thể bóp chết bọn họ, bọn họ chạy còn không kịp, nào có thể lại khi dễ cậu chứ.」
Kế tiếp là tùy tiện nói nói an ủi, đành phải trốn tiết, Hoắc Phi ngẩng đầu, bị ánh sáng qua ngọn cây đâm vào mắt, nhanh chóng lấy tay ngăn trở.
Trình Tinh ngồi một bên si ngốc nhìn cậu, lại một lần nữa cảm giác bạn nhỏ bên người là cường đại như vậy, tựa hồ chỉ cần có cậu ở bên người, bất cứ thương tổn đều trở nên nhỏ bé.
Đáy lòng Hoắc Phi vẫn nhớ đến chuyện của mẹ Trình Tinh, thường thường sẽ đến nhà Chu Trình Tinh, sau khi tan học cũng đều là ở tại nhà Trình Tinh làm xong bài tập ngẫu nhiên còn có thể thuận tiện ăn cơm chiều rồi mới về nhà. Đối với việc này ông Hoắc cũng không nói gì, dù sao cho tới nay hai đứa bé này không chỉ thành tích học tập làm người vừa lòng, bình thường cũng không trêu chọc gây ra tai họa gì, sao lại không cho được chứ.
Một ngày này Hoắc Phi như thường lệ ở nhà Chu Trình Tinh làm bài tập, sau khi hai người đều làm xong vừa vặn đến thời gian cơm chiều, Hoàng Nhược liền giữ Hoắc Phi ở lại nhà bọn họ ăn cơm.
Đã cọ ăn tại nhà Trình Tinh thành thói quen Hoắc Phi cũng không khách khí, cùng Trình Tinh rửa tay xong, thoải mái ngồi vào bàn ăn, cầm lấy chiếc đũa, theo thường lệ trước ngọt ngào khen hương vị đồ ăn của Hoàng Nhược, làm cho Hoàng Nhược vui vẻ không ngừng gắp đồ ăn cho cậu.
「 Tiểu Phi thật biết ăn nói, thật không biết người nhà con dạy ra sao, dì thực là hâm mộ.」
Hoắc Phi trừng lớn mắt thật khả ái:「 Dì, con mới hâm mộ Trình Tinh, có người mẹ xinh đẹp ôn nhu như thế còn nấu ăn ngon nữa, con thật muốn có một người mẹ giống như dì đó.」
Hoàng Nhược cười đến ánh mắt đều híp thành một đường, lại đi gắp vào chén cậu một con tôm lớn.
Trình Tinh một bên đang cố gắng cắn chân gà bỗng nhiên nói:「 Tiểu Phi, vậy chúng ta ở chung một nhà có được không? Như vậy mẹ tớ chính là mẹ cậu, cậu cũng có thể vẫn ở tại nhà tớ.」
「 Tớ cũng muốn.」 Hoắc Phi buông chiếc đũa bóc vỏ tôm,「 Nhưng ông nội tớ khẳng định sẽ không đồng ý, nhà tớ chỉ có tớ là cháu trai duy nhất, ông còn trông cậy vào tớ dưỡng lão cho ông mà.」
「 Cái gì là dưỡng lão?」 Trình Tinh một đôi mắt to chớp chớp.
「 Chính là chờ ông già rồi không thể động nữa, chúng ta sẽ chăm sóc cho ông.」
「 Người lớn đều sẽ như vậy sao?」
「 Sẽ như vậy hết.」 Hoắc Phi đem thịt tôm đã bóc vỏ để vào trong chén Trình Tinh,「 Mỗi người đều sẽ như vậy.」
Trình Tinh nghiêng đầu nghĩ nghĩ, buông chân gà chạy đến trước mặt mẹ mình nói:「 Mẹ, chờ ngươi già đến không thể động, Trình Tinh dưỡng lão cho mẹ!」
Hoàng Nhược chậm rãi buông chiếc đũa, khóe miệng mỉm cười sờ sờ gương mặt tròn tròn.
「 Được, mẹ sẽ nhớ, mẹ chờ Trình Tinh dưỡng lão cho mẹ.」
Tươi cười sáng lạn nhất thời nở trên gương mặt nhỏ nhắn của tiểu Trình Tinh, y bước nhanh trở về vị trí của mình, cố hết sức dùng chiếc đũa gắp đồ ăn cho mẹ:「 Mẹ, ăn.」
Hoàng Nhược ý cười càng sâu, vui vẻ ăn đồ ăn mà con trai lần đầu tiên gắp cho cô.
「 Tiểu Phi cậu cũng ăn.」 Trình Tinh tự nhiên không có được cái này mất cái khác, cũng gắp cho Hoắc Phi một miếng thịt gà.
Thấy vận may không sai, Hoắc Phi rèn sắt khi còn nóng, quyết miệng ủy khuất nói:「 Dì có thể mỗi ngày ở nhà thật tốt, mẹ con quanh năm suốt tháng đều ở bên ngoài công tác, con đã rất lâu không có gặp mẹ.」
Hoàng Nhược vừa nghe liền thuận thế hỏi:「Mẹ Tiểu Phi làm việc gì?」
「 Không biết.」 Hoắc Phi lắc đầu,「 Con luôn nghe mẹ nói bận rộn bận rộn.」
Hoàng Nhược mỉm cười:「 Tiểu Phi, mẹ con cũng là vì muốn cho con có thể cuộc sống tốt mới cố gắng như thế, dì nghĩ bà ấy nhất định cũng rất yêu con, tựa như dì yêu Trình Tinh vậy.」
「 Hừ, bà yêu nhất chỉ có ba ba.」 tiểu Hoắc Phi mặt đầy đầy căm phẫn, bé con giận dỗi khả ái như vậy sao có thể làm người lớn so đo,「 Ông nội của con nói, ba ba con một người đi trước, bà nhất định muốn đi theo, nói cái gì nếu phụ nữ không có sự nghiệp riêng của chính mình, thì không có thể đuổi kịp bước chân của người yêu, nhất định sẽ bị vứt bỏ. Hừ, phụ nữ hung hãn như thế cũng chỉ có ba con mới yêu bà!」
Hoàng Nhược nghe vậy liền ngẩn ra, sau một lúc lâu phục hồi tinh thần lại, thì thào tự nói:「 Là như thế sao?」
Hoắc Phi dùng lực gật đầu:「 Người lớn đều nói mẹ con là người phụ nữ mạnh mẽ, rất ít chuyện bà làm không được, hiện tại bà cùng ba ba con ai cũng không rời xa ai, lần trước ba con trở về còn nói, nếu không có mẹ con, công ty không biết loạn thành cái dạng gì. Tóm lại bọn họ đều không cần con, hừ.」
Tuy rằng bộ dáng thở phì phì, nhưng trong mắt Hoắc Phi ô lưu tỏa sáng lại không có bất cứ một tia thầm oán, hai mắt còn thường thường vụng trộm nhìn Hoàng Nhược, xem cô phản ứng ra sao.
Hoàng Nhược mất nửa ngày mới hồi thần, lại hỏi Hoắc Phi:「 Tiểu Phi, mẹ con, còn nói cái gì không?」
「 A?」 Hoắc Phi cố ý giả bộ khó hiểu,「 Nói cái gì ạ?」
Hoàng Nhược bỗng nhiên bừng tỉnh, nhanh chóng cười cười giải thích:「 Không có gì, nhanh ăn cơm đi, dì chỉ là tùy tiện hỏi thôi.」
「 À.」 Hoắc Phi cúi đầu ăn mấy ngụm cơm, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì ngẩng đầu nói,「 Đúng rồi, dì, con tối hôm qua gọi điện thoại cho mẹ con, bà biết con thường xuyên ở nhà hai người ăn cơm, nói có thể hai ngày này gọi điện thoại cho dì tự mình nói lời cảm tạ. Ai da, nếu hôm nay không nhắc tới mẹ con, con liền quên luôn chuyện này.」
Hoàng Nhược hiển nhiên không nghĩ tới còn có người sẽ vì loại chuyện này cố ý gọi điện thoại nói lời cảm tạ, ngẩn ra mới gật đầu đáp:「 A, à, dì biết rồi, hai ngày này sẽ nhớ rõ tiếp điện thoại.」
Hoắc Phi nhếch miệng cười, lúc này mới cúi đầu chính thức bắt đầu ăn cơm.
Trình Tinh vừa rồi còn đang tiếp tục cắn chân gà mở mắt thật to nhìn xem mẹ và Tiểu Phi, tuy rằng vẫn không nói gì, nhưng đem đối thoại của bọn họ một chữ cũng không bỏ sót nghe vào trong lòng.
Lúc này Hoắc Phi vì làm cho lão mẹ mình gọi cuộc điện thoại này, không biết đã đáp ứng bao nhiêu hiệp ước không bình đẳng, không chỉ đem một đống câu ‘con nhớ mẹ, con yêu mẹ, mẹ yêu dấu’ từng cái nói ra, còn đáp ứng người mẹ được tiện nghi còn khoe mã này sẽ tự viết một phong thư gửi qua.
Cũng là đầu tiên hướng lão mẹ chịu thua, Hoắc Phi mới biết được một đời này mẹ mình vì đi công tác cùng chồng đem con trai còn nhỏ nhẫn tâm ném ở nhà để lão nhân chiếu cố trên thực tế có bao nhiêu thương cậu. Hoắc Phi kế thừa tính tình quật cường của mẹ, bởi vì từ nhỏ đã bị cha mẹ bỏ xuống, một năm nhiều nhất chỉ có một lần mặt, đời trước cậu đối với cha mẹ rất nhiều câu oán hận thậm chí không muốn mở miệng gọi bọn họ một tiếng, cũng bởi vậy cùng cha mẹ thân sinh càng lúc càng xa, cuối cùng tại thời điểm ông nội ly thế, gần như đoạn tuyệt quan hệ.
Không có cha mẹ không yêu thương con, chỉ là phương thức yêu thương bất đồng. Từ khi trọng sinh đến nay, Hoắc Phi hiểu được rất nhiều chuyện.
Sở dĩ cầu lão mẹ gọi điện cho Hoàng Nhược, là sau khi Hoắc Phi suy nghĩ thật lâu mới nghĩ ra một biện pháp. Không thể không nói, mẹ Hoắc Phi chính là điển hình của một người phụ nữ thành công, không chỉ có sự nghiệp của chính mình cực ít ỷ lại vào người khác, có đôi khi sự nghiệp của chồng xuất hiện vấn đề gì, bà đều có thể giúp đỡ.
Hai thế hệ ở cùng một chỗ, Hoắc Phi nghe qua không ít sự tích của lão mẹ cậu, một câu nói ra phải làm người ta chậc chậc ca ngợi, trong đó cậu còn nhớ rõ một câu:「 Phụ nữ, không thể lấy sự yếu đuối để yêu cầu đàn ông bảo hộ, càng để lộ nhược điểm, càng khiến đàn ông thấy rõ cô kỳ thật thực dễ dàng bị khi dễ.」
Phụ nữ hiểu rõ phụ nữ nhất, Hoắc Phi nghĩ, để lão mẹ cường đại của cậu đi khai giải mẹ Trình Tinh, làm cho cô từ tay nam nhân hoa tâm tìm được đường ra.
Quả nhiên là người trong nghề vừa ra tay đã biết có hay không, cũng không biết nữ cường nhân lão mẹ của Hoắc Phi kia nói gì khuyên giải Hoàng Nhược, hai người qua điện thoại ngươi tới ta đi không tới nửa ngày liền thành bạn thân, Hoàng Nhược cũng dần dần ý thức được không danh không phận theo một người đàn ông hơn nữa cảnh dựa vào tiền hắn nuôi sống tương lai có bao nhiêu đen tối, dần dần nhặt lên sách giáo khoa muốn tiếp tục con đường đại học lúc trước bởi vì có thai Trình Tinh mà bị bắt buông tha.
Không chỉ như thế, được mẹ Hoắc Phi khuyên bảo, thêm Trình Tinh ban ngày đều ở trường học không cần người chiếu cố, Hoàng Nhược chủ động ra ngoài tìm kiếm công việc thích hợp cho mình, cuối cùng dưới sự trợ giúp của ông Hoắc, làm người thuyết minh tại phòng triển lãm tranh của một người bạn già của ông.
Khoản tiền lương công tác này tuy rằng không cao lắm, nhưng thời gian phù hợp, thuận tiện cho Hoàng Nhược về nhà chiếu cố con nhỏ, mà cũng phù hợp với chuyên môn lúc trước của Hoàng Nhược, có năng lực mở rộng tầm mắt, có thể nói là một công đôi việc.
Hoắc Phi cho tới bây giờ mới biết được mẹ cậu cư nhiên lợi hại như thế, hai ba cái công phu liền làm cho Hoàng Nhược thoát thai hoàn cốt, lúc trước gặp Hoàng Nhược sẽ cảm giác cô giống phụ nữ trong những vở kịch xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng có một cỗ u buồn tản mát, tuy nói Lâm Đại Ngọc nhu nhược khiến đàn ông thương tiếc, nhưng xem bộ dáng sầu mi khổ kiểm lâu ai không phiền lòng a.
Có lẽ là hiện tại có mục tiêu theo đuổi, trên mặt Hoàng Nhược bắt đầu có sự tự tin, tươi cười so với trước đây cũng chân thật hơn, mỗi ngày bận rộn, nhưng thời gian vui vẻ càng ngày càng nhiều hơn trước.
Trong quá trình lần lượt cùng mẹ nói chuyện điện thoại, Hoắc Phi mới dần dần từ miệng bà moi ra một ít chân tướng, nguyên lai Hoàng Nhược vừa lên đại học thì gặp ba ba Trình Tinh, hắn liếc mắt một cái liền thích Hoàng Nhược tú lệ dịu dàng, vì theo đuổi cô quả thực là hao hết tâm tư, có thể nói là dùng tất cả những chiêu trò có thể chọc cho phụ nữ vui vẻ trong lịch sử. Mà khi đó Hoàng Nhược vẫn là cô sinh viên trẻ sinh hoạt khuôn khổ, căn bản không thể chống đỡ được các loại thủ đoạn theo đuổi của đàn ông thành thục, rất nhanh liền lún sâu.
Lúc ấy người đàn ông này nói với Hoàng Nhược hắn đã ly hôn với vợ, Hoàng Nhược hoàn toàn lâm vào tình yêu liền tin tưởng, mãi cho đến lúc sắp sinh tiểu Trình Tinh, cô mới biết được chân tướng, cũng mới hiểu rõ vì cái gì muốn cùng người đàn ông này đi đăng ký luôn gặp phải những lí do thoái thác.
Bất quá lúc này Hoàng Nhược vẫn còn ngốc, vẫn tin tưởng lời nói dối của người đàn ông này, vì sinh con trai, cô buông tha cho học nghiệp của mình, đến khi cha mẹ biết chuyện này, nhiều lần khuyên bảo, cô cũng không chịu cùng người đàn ông đó đoạn tuyệt qua lại, cuối cùng giận dữ cùng cô thoát ly quan hệ.
Sau đó là chuyện Hoắc Phi nhìn thấy, Hoàng Nhược sinh hạ Trình Tinh không bao lâu vợ của người đàn ông đó tìm tới cửa, thế là Trình Tinh hơn một tháng không ngừng chuyển nơi ở, thời gian dài nhất từng trụ lại cũng chỉ nửa năm.
Không biết là trong lần trò chuyện nào, mẹ Hoắc Phi trong điện thoại bỗng nhiên nói:「 Kỳ thật không có người phụ nữ nào là chân chính ngu ngốc, phụ nữ chỉ là không thể thừa nhận lựa chọn vứt bỏ hết thảy lại đổi lấy kết quả như thế, một lần nữa tự lừa gạt chính mình mọi chuyện cuối cùng sẽ tốt lên. Hoàng Nhược cũng không ngốc, cô chỉ là nhất thời không thể nhảy ra khỏi ma chú mà thôi.」
Những lời này mẹ Hoắc Phi cũng không phải nói cho con trai nghe, bà không nghĩ con trai mới bảy tám tuổi nghe hiểu được, kỳ thật đây giống như là đang lầm bầm lầu bầu, như là một cái kết luận hay phát biểu thôi.
Nhưng mà Hoắc Phi lại nghe, cũng có chút kinh ngạc, cậu nghĩ, cũng không chỉ phụ nữ mới như vậy, đây có lẽ là tính chung của nhân loại, bởi vì cậu cũng từng vứt bỏ hết thảy lựa chọn một chuyện, cũng bởi vẫn quá tin, cho đến tan xương nát thịt.
Sau khi chuyện của mẹ Trình Tinh có chuyển biến, Hoắc Phi thở dài nhẹ nhõm một hơi tiếp tục ngắm đến mục tiêu, kiếm tiền!
Nếu là xuyên việt hoặc trọng sinh đến tương lai thì không nói, nhưng xuyên việt đến quá khứ, đây là một mỏ vàng a.
Dãy số sẽ trúng xổ số độc đắc, thị trường chứng khoán ở đâu sẽ thay đổi rất nhanh, thời gian nào phát sinh sự kiện trọng đại, vân vân… Hoắc Phi đều so với người khác biết sớm xuống tay giành trước, phải không ngừng kiếm tiền, còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay sao?
Nhưng với Hoắc Phi trước mắt mà nói, kiếm tiền thực không phải chuyện dễ dàng.
Sống qua một đời cậu đối với xổ số hoàn toàn không hứng thú, càng miễn bàn đến việc nhớ dãy số trúng thưởng. Cổ phiếu tuy rằng có chơi, nhưng cũng giới hạn trong tính chất nổi hứng vô giúp vui, theo vài cái hồ bằng cẩu hữu mua xong liền bán, đến sau thật sự lỗ không dậy nổi đơn giản liền ngừng đổi sang ngoạn cái khác. Một đời này Hoắc Phi cảm giác mình thực không có cái bản lĩnh chơi cổ phiếu cộng thêm sợ lỗ tiền thì không cách nào thu xếp được. Cuối cùng sự kiện trọng đại, Hoắc Phi vắt hết óc sàng chọn ra vài chuyện tương quan đến thiết thân ích lợi chính mình, trải qua do dự, vẫn là xác định một nghề an toàn nhất nhiều tiền nhất── bất động sản.
Này chỉ sợ mười mấy năm sau sẽ làm cho người khác nghiến răng nghiến lợi biết vậy chẳng làm công nghiệp, ngay cả Hoắc Phi, câu cửa miệng lúc đó cũng là nếu lão tử sớm biết rằng phòng ở điền sản có thể bán đắt như thế, đập nồi bán sắt cũng muốn mua mà tích trữ!
Nói tích trữ thì đơn giản, nhưng trở lại hai mươi năm trước sẽ rất nhiều người rút lui, cũng vì một sự kiện đau đầu không thôi, đó chính là tiền vốn.
Giá cả lúc này tuy nói so với hơn mười năm sau tiện nghi đến làm người rơi lệ đầy mặt, nhưng thu nhập cũng so hơn mười năm sau ít hơn.
Một đứa trẻ ở hai mươi duỗi tay liền có đến trăm tệ tiêu vặt, tiền tiêu vặt hiện tại của Hoắc Phi mỗi ngày đều khiến cậu khóc không ra nước mắt.
Hiện tại một khối đất tiện nghi nhất ở ngoại ô thành phố cũng năm sáu vạn, nếu như cậu một ngày tích cóp một tệ, tính toán sơ cũng phải tích cóp trên 150 năm a, trở lại quá khứ cậu thật sự áp lực rất lớn!
Lại nói, kỳ thật Hoắc Phi trọng sinh đối với tiền không có ham thích cùng cố chấp như kiếp trước, sống một đời không từ thủ đoạn kiếm tiền là vì vung tiền như rác tiêu xài xa hoa, hai là vì một mục tiêu khác, vì đuổi theo cái tôi cùng người ngang nhau, không để bị kẻ khác khinh thường.
Trở về kiếp này, Hoắc Phi biết thân tình mới là trân quý nhất là bảo vật vô giá, còn tiền, đương nhiên không thể không có, nhưng là không thể cưỡng cầu.
Sở dĩ muốn kiếm tiền, kỳ thật cũng là vì để có năng lực bảo hộ Chu Trình Tinh.
Nói như thế có chút tàn khốc, nhưng dù sao cũng là sự thật, đó là một xã hội dùng tiền nói chuyện.
Vì Chu Trình Tinh vĩnh viễn không được người cha kia thừa nhận, vì một đời Chu Trình Tinh chỉ có thể sống hèn mọn ở xã hội vì sinh hoạt đau khổ giãy dụa, dù sinh hoạt gian nan như thế nhưng chưa bao giờ mở miệng cầu xin cậu giúp đỡ ngược lại lúc cậu lâm vào tuyệt cảnh thì Chu Trình Tinh lại xuất hiện, Hoắc Phi muốn y có một cuộc sống tốt đẹp.
Nghĩ hết các loại biện pháp, tiền tích góp của Hoắc Phi vẫn ít đến đáng thương, nghĩ đến mục tiêu to lớn của mình, thế là mỗi ngày Hoắc Phi sẽ vì mình mới dành dụm được mấy trăm tệ mà ai thanh thở dài.
「 Tiểu Phi, cậu muốn mua cái gì hả?」
Thấy cậu mỗi ngày đều ôm hộp tiền thở dài, không thể trách Chu Trình Tinh lại nghĩ như vậy.
Mà Hoắc Phi vừa nghe lời này của y, cả người càng như là khí cầu xẹp xuống:「 Aizz, cũng không biết khi nào mới đủ tiền, rất xa xôi.」 trên đời bi thương nhất chính là bạn rõ ràng biết làm thế nào có thể phát đại tài, nhưng lại không có tiền vốn! Ai nói xuyên việt trọng sinh liền nhất định có thành tựu bá nghiệp vững chắc làm mưa làm gió nghiêng mắt nhìn thiên hạ, đều con mẹ nó là lừa gạt thế nhân vô tri!
Chu Trình Tinh đến trước mặt cậu, tròng mắt vừa đen vừa tròn nhìn cậu không buông:「 Tiểu Phi, cậu muốn cái gì?」
「 Aizz.」 Hoắc Phi ôm hộp tiền ngã vào trên giường,「 Nhắc tới việc này tâm của tớ liền thấy lạnh.」
「 Rốt cuộc là cái gì vậy?」
Hoắc Phi đưa lưng về y vô lực phất phất tay:「 Có nói cậu cũng không hiểu.」
Chu Trình Tinh trèo lên giường, tay chống cằm nhìn cậu,「 Cậu không nói thì sao biết tớ không hiểu.」
Hoắc Phi vẫn lâm vào suy nghĩ sâu xa, hoàn toàn không nghe rõ lời y nói, sờ cằm lầm bầm lầu bầu:「 Nếu thật sự không được, chỉ có thể mở miệng mượn tiền mẹ.」 đây cũng không phải là số tiền nhỏ, mình dù sao vẫn là con nít chưa đến chín tuổi, bà mẹ giảo hoạt kia của cậu sẽ cho sao?
「 Tiểu Phi!」 thấy cậu không để ý tới mình, Chu Trình Tinh nhất thời mất hứng, lay lay cậu.
Y nháo như vậy Hoắc Phi đang ra sức suy nghĩ cũng nhanh bị hoảng đi ra ngoài, hoàn toàn không thể suy nghĩ tiếp, đành ngồi dậy, ôm hộp tiền nhìn Trình Tinh trong chốc lát, hỏi:「 Cậu thật muốn biết?」
「 Ừm!」 Chu Trình Tinh gật đầu thật mạnh.
「 Được rồi, ngày mai tớ dẫn cậu đi xem.」
Ngày hôm sau Hoắc Phi quả thực mang Chu Trình Tinh lên xe bus hướng một mảnh đất đi đến.
Mảnh đất này nằm ở ngoại ô thành phố mọc đầy cỏ dại qua mười năm nữa sẽ bị khai phá, dần dần trở thành thành thị phồn hoa nhất, lúc trước Hoắc Phi vụng trộm đi ra dạo vài vòng, liếc mắt một cái liền nhìn trúng nơi này, đáng tiếc, hiện tại Hoắc Phi chỉ có thể đối với nơi tương lai sẽ trở thành lầu cao vạn trượng này không biết làm gì.
Mà hai nhóc con chuyển ba trạm xe bus, lúc đi bộ gần một km xa xôi đuổi tới nơi này, nhìn một mảnh đất hoang, Hoắc Phi lại là một trận thở dài thở ngắn, một bên Trình Tinh nhìn chung quanh, nửa ngày mới ngốc hồ hồ hỏi:「 Tiểu Phi, cậu nói muốn mua gì đó ở đâu vậy?」
「 Chính là ở ngay trước mắt cậu.」
「 Hả? Nơi này?」 Chu Trình Tinh mê mang nhìn một mảng cỏ dại trước mắt.
「 Tớ muốn mua chính là này ──」 Hoắc Phi hai tay dùng lực vươn hai tay thành hình cung, thanh âm cũng kéo dài theo,「 Mảnh đất này, chính là một mảnh to như thế.」
「 Mua?」 trong mắt Trình Tinh càng thêm hoang mang, y không hiểu lắm vì sao đất cũng có thể mua bán, hơn nữa mua rồi để làm gì.
「 Đúng vậy, mua đất.」 Hoắc Phi gật đầu, đi đến bên người y chỉ mảnh đất trống,「 Tựa như chúng ta chơi trong hố cát, đầu tiên cần phải có một chỗ trống đúng không? Nếu có mảnh đất đủ lớn, có thể ở trên xây phòng ở xây biệt thự xây công viên. Mà hiện tại đất này đều là của người khác, muốn có được cũng chỉ có thể dùng tiền mua.」
Một khoảng trống như vậy, phỏng chừng là của nhà nước, trước mắt khẳng định không có bất cứ quy hoạch, muốn mua bán hẳn là không cần bao nhiêu tiền. Nhưng trước mắt Hoắc Phi cũng không chi trả nổi, xem một lần cũng liền buồn bực một lần.
Chu Trình Tinh nghe vậy cái hiểu cái không:「 Tiểu Phi là muốn mua xây phòng ở?」
「 Ừ.」 cũng không đúng nghĩ là sẽ xây, mua là muốn cho thuê ngoài ra đợi đến khi giá trị tăng lên lại bán, nếu không cho thuê lại không muốn để mảnh đất này trống không, kỳ thật chính mình khai hoang trồng cây công nghiệp lập nông trang cũng không sai. Nghĩ như thế, Hoắc Phi lại hào khí vạn trận nói với Trình Tinh,「 Trình Tinh, nếu thực mua được, cậu nói ở trên lập nông trang có được không? Phải có rất nhiều cây xanh quay chung quanh, muốn ăn cái gì, thích cái gì thì nuôi cái đó, còn xây ôn tuyền, mệt mỏi liền đi vào bơi bơi, nhàm chán liền dùng đủ loại đồ ăn uy uy gà, sau đó mở cửa buôn bán, một bên ngồi đếm tiền một bên còn có thể hưởng thụ, oa, thật tốt quá.」
Thuận theo phương hướng ngón tay Hoắc Phi, nghe cậu vừa nói, tựa hồ trước mắt mọc lên một gốc cây đại thụ rậm rạp, trên cây có đầy trái chín mọng đong đưa, trên đất gà cùng trâu dê thành đàn, rau từng luống từng luống, tại một gian phòng ở giản dị mặt sau có một cái nhiệt khí ôn tuyền, hai bé con cười tủm tỉm ngâm mình ở bên trong……
Đây có lẽ chính là thế ngoại thế đào nguyên đi?
Bất quá, gởi ngân hàng chỉ hơn một trăm tệ mộng của Hoắc Phi còn xa thật xa.
Từ đấy về sau Chu Trình Tinh luôn luôn đối với tiền tài không có khái niệm bỗng nhiên đối với tiền cố chấp làm Hoàng Nhược cảm thấy khó hiểu, vừa hỏi y liền nói con sau này đưa cho Tiểu Phi mua đất xây phòng ở, Hoàng Nhược chỉ nghĩ y là trẻ con nói đùa cười nói một câu vậy con phải cố gắng kiếm tiền nhiều hơn liền không đề cập tới nữa, không nghĩ đến Chu Trình Tinh lại trịnh trọng ghi tạc trong lòng.
Nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy không nên để thời cơ tại trước mắt vuột mất Hoắc Phi cuối cùng nhịn không được mở miệng vay tiền mẹ, lúc đầu còn cho là con trai ngại tiền tiêu vặt không đủ mẹ Hoắc liền đáp ứng, kết quả cậu một lần mở miệng chính là mười vạn, làm người phụ nữ cường thế mặt không đổi sắc băng vu như Thái Sơn này chấn kinh không nói được gì.
Bây giờ là thời kì mỗi người đều cầu tiền vạn là quá lớn rồi, mười vạn tệ có thể xem như con số người thường mấy đời liên tưởng cũng không dám tưởng.
Bên kia điện thoại mẹ Hoắc lâm vào trầm mặc, Hoắc Phi đang muốn đem các loại lý do từ lúc trong bụng nghĩ tốt nói ra, liền nghe lão mẹ lên tiếng nói:「 Con trai, bất luận con lấy lý do gì mở miệng hỏi mẹ muốn số tiền này, đừng nói mẹ không có, mẹ có cũng không khả năng cho con.」
Hoắc Phi còn không kịp thất vọng, lại nghe bà nói:「 Tiểu Phi, có lẽ con thật sự thực cần số tiền này, nhưng con có nghĩ tới lấy tuổi hiện tại của con cầm số tiền này con thật sự có thể đạt được mục đích của mình hay không?」 Hoắc Phi nhất thời nghẹn lời, thật sự không thể, đừng nói người khác không thể tin cậu một đứa trẻ tám chin tuổi có thể có nhiều tiền như thế, cho dù tin tưởng cũng sẽ không có bất cứ một người sẽ cùng cậu hợp tác, bởi vì còn chưa trường thành cần người giám hộ không có đủ thân phận để đặt chân tại xã hội, bất luận làm chuyện gì đều cần có người lớn ra mặt, đến cuối cùng cậu vẫn là gây phiền toái cho người nhà.
「 Tiểu Phi, con còn nhỏ, nhưng nhỏ không có nghĩa là bất lực, mà thuyết minh cho con có đầy đủ thời gian đi học tập để ứng đối các loại vấn đề. Có thể sử dụng tiền giải quyết phiền toái không phải phiền toái chân chính, có lẽ con hiện tại cần không phải dùng tiền đi giải quyết vấn đề, mà là cố gắng cải thiện bản thân nhiều hơn. Đường đi nhiều như ở Roma, con sẽ tìm đến biện pháp giải quyết càng thích hợp, nhớ kỹ, đi qua đường tắt thành công sẽ bỏ con mà đi.」
Mẹ Hoắc vừa cúp điện thoại lại lập tức gọi cho ông Hoắc còn ở trường học, hỏi gần đây Hoắc Phi có phải gặp phiền toái gì không, sao lại mở miệng liền hỏi bà vay tiền.
Nghe vậy ông Hoắc nhíu mày, nói không hề nghe nói Tiểu Phi có gặp phiền toái, một lần mở miệng liền mười vạn, có phải ở trong trường học cùng bạn bè làm chuyện gì xấu hay không? Cuối cùng thở dài nói hai người thường xuyên bên ngoài công tác, ông một lão già làm sao chiếu cố chu đáo, con thật sự lo lắng con trai thì tự mình trở về quản giáo.
Vốn chỉ là không yên lòng gọi điện thoại vừa hỏi, kết quả bị giáo huấn ngược lại, mẹ Hoắc bất mãn cúp điện thoại, càng nghĩ, cũng hiểu được tám phần là con trai ở trường học cùng bạn học nghĩ bậy, mới có thể dỗi mở miệng hỏi vay tiền bà. Nghĩ đến đây, bất đắc dĩ cười cười, mười vạn tệ, phỏng chừng con trai vừa tròn tám tuổi mười vạn cụ thể có mấy số 0 còn không biết.
Mà sau chuyện này, Hoắc Phi tuy không nói hoàn toàn đánh mất tính toán tích trữ tiền, nhưng cũng chỉ tạm thời tiêu diệt đi chút nhiệt huyết này, ôm lấy hộp tiền chỉ có hai trăm tệ đau khổ tự hỏi biện pháp càng nhanh khiến tiền sinh tiền.
Cuối cùng mẹ Hoắc bởi vì áy náy không có làm tròn trách nhiệm làm mẹ sau khi cùng chồng hợp kế cho con trai một ngàn tệ tuy không thể giải quyết hẳn vấn đề, nhưng có còn hơn không, khoản tiền này đối người bình thường mà nói đã gọi là số tiền lớn, Hoắc Phi thật đúng là nghĩ tới phải làm cái gì đó.