Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biết kết quả Hoắc Phi cũng không nói gì, rõ ràng dẫn y nhìn phong cảnh, kết quả lại làm người mẫu cho y, chẳng lẽ họa sĩ đều có một cái đầu không thể tưởng tượng được sao?

Đến khi Hoắc Phi đến phòng triển lãm tranh thấy bức tranh này mới bừng tỉnh đại ngộ, Chu Trình Tinh xác thực là vẽ cảnh sắc ngày đó bọn họ ngắm, khung cảnh một thiếu niên dựa vào dưới tàng cây lẳng lặng ngủ say, phong cảnh rất mơ hồ nhưng con người thiếu niên ấy lại hiện lên rất rõ nét.

Hoắc Phi sờ cằm, đứng trước bức tranh suy nghĩ sâu xa, mỗi người đi qua nhìn thấy bức tranh đều không hẹn mà cùng nhìn người trong tranh sau đó lại kinh ngạc nhìn sang người đứng trước tranh.

Không biết khi nào thì có một người xuất hiện đứng trước bức tranh, bỗng nhiên nói:「 Vẽ thật giống nhỉ.」

Hoắc Phi nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn, đồng tử trong nháy mắt này co rút lại, kích thích quá lớn làm đầu cậu trống rỗng, ngây ra như phỗng đứng tại chỗ, ngay cả hô hấp cũng đình chỉ.

Người đàn ông cao hơn Hoắc Phi 20cm nhìn thấy biểu tình khó hiểu của cậu nên mỉm cười:「 Sao vậy, cậu biết tôi sao?」

Há miệng thở dốc, lại thủy chung không phát ra một chút tiếng vang, thật lâu sau đó, Hoắc Phi mới cứng ngắc mà gian nan lắc đầu.

Người đàn ông không cho là đúng cười:「 Vậy sao mặt cậu lại có biểu cảm như thấy quỷ vậy?」

Hoắc Phi cảm giác mình bỗng nhiên đã quên nên nói thế nào, bức bách bản thân mở miệng kết quả là thanh âm lại quá tối nghĩa:「 Anh…… anh…… Rất dễ nhìn……」

Người đàn ông không ngờ cậu sẽ nói như thế, dù có hơi ngoài ý muốn nhưng vẫn lễ phép gật đầu,「 Cám ơn.」 chỉ vào bức tranh treo trước mặt bọn họ,「 Người vẽ bức tranh này là bạn của cậu sao?」

「…… A?」

「 Trình độ không tồi, thủ pháp lão luyện, nhìn không ra là học sinh trung học vẽ, qua vài năm nữa chỉ sợ sẽ sinh ra một vị Đại Sư trong giới hội họa.」

Nghe được gã như thế nói, Hoắc Phi phảng phất như bị người dùng đinh đóng than mình lên cọc gỗ, cơ hồ cả người đều nhảy dựng lên:「 Anh ──」 gã muốn làm gì, chẳng lẽ gã nhắm vào Trình Tinh?

Không biết Hoắc Phi trước mặt đang đề cao cảnh giác người đàn ông thuận miệng bỏ lại một câu:「 Bất quá còn có hơi sớm, hy vọng cậu ta thực sự đứng ở trên đỉnh cao hội họa, tôi mỏi mắt mong chờ.」

Nói xong người đàn ông ưu nhã lướt qua Hoắc Phi đi xa, lưu lại Hoắc Phi tại chỗ thừa nhận sống ngần kịch liệt.

Vì hiệu ứng bươm bướm, Hoắc Phi không hề giống như kiếp trước coi Chu Tình Trinh là một món đồ chơi, bởi vậy những chuyển biến trong kiếp này Hoắc Phi không thể đoán trước được, nhưng cậu vẫn tận lực tránh đi, tỷ như việc cùng người này gặp gỡ.

Nếu nói về dung mạo thì người này không phải hung thần ác sát gì, gã nho nhã anh tuấn, là loại người chỉ cần nhìn lướt qua một lần sẽ khắc sâu trong ấn tượng một người đàn ông hoàn mĩ.

Kí ức lần đầu gặp người này trong đầu Hoắc Phi vẫn còn mới mẻ, tại một tiệc rượu tề tụ các nhân vật tai to mặt lớn trong giới thương nghiệp, gã đi cùng với một nữ quản lý cao sang mỹ lệ, nháy mắt hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của cả hội trường, bao gồm cả người luôn một lòng muốn xâm nhập vào giới thượng lưu là cậu.

Cũng nhờ sự xuất hiện của người đàn ông này, khiến dục vọng của Hoắc Phi đối với tiền tài bành trướng, vì có thể có đầy đủ tư cách đứng ở bên cạnh gã, vì có thể hấp dẫn sự chú ý của gã, Hoắc Phi dùng hết tất cả thủ đoạn.

Mà ngay khi tên đàn ông này biết có một kẻ ngu ngốc xuẩn đản thầm mến mình thì không hề lãng phí bất cứ thứ gì có thể lợi dụng từ cậu, rất nhiều khi thoáng cái cho cậu sắc mặt tốt đẹp, có thể khiến Hoắc Phi ngu ngốc không thể khống chế niềm vui chết tiệt nhảy nhót trong tim không oán không hối làm theo lệnh gã, cho đến cuối cùng vì thế vứt bỏ tính mạng.

Người đàn ông này là một thương nhân chân chính, một đầu cơ giả, tựa như gã lợi dụng tình cảm của Hoắc Phi để thực hiện mục tiêu của mình, gã sẽ lựa chọn một ít người mà gã cho rằng đáng giá lợi dụng, tận lực lấy giá nhỏ thu hồi lớn. Mà khi gã cảm thấy đối phương đã  không có bất cứ giá trị lợi dụng nào nữa, gã sẽ lập tức thu hồi sắc mặt thân thiện, thu lại gấp bội những gì đã đầu tư ở trên những người này, không cho đối phương lưu lại một chút đường sống nào cho đến khi đem gã từng chút một lợi dụng bức người ta đến khi tan cửa nát nhà.

Lúc trước cái gã ta quăng vào người Hoắc Phi chính là giả tình giả nghĩa, mà Hoắc Phi trả giá, chính là mạng sống một đời.

Cứ tưởng rằng cuộc đời này tránh đi những nơi người đàn ông này thường tới sẽ đời này kiếp này không gặp lại gã, không ngờ kết quả hiệu ứng bươm bướm không chỉ trước tiên gặp gã ta, hơn nữa gã ta dường như rất hứng thú với Trình Tinh?

Nếu Trình Tinh thật sự đi tiếp trên con đường hội họa, người đàn ông này sẽ dùng hết sức để lôi kéo cậu ấy, đến lúc đó Trình Tinh chỉ có thể biến thành một họa sĩ máy móc vẽ và vẽ, không ngừng vì gã ta nhân tạo ra càng nhiều lợi ích.

Làm sao đây?

Kiếp trước lưu lại trong Hoắc Phi nỗi sợ hãi với gã như sự phản xạ có điều kiện, kìm lòng không đậu cắn đầu ngón tay, cắn đến nát da chảy máu cũng không có cảm giác.

Đã chết qua một lần, tình cảm của Hoắc Phi đối với người đàn ông này đã sớm theo quả bom đặt trên thuyền nổ tung hóa thành hư vô rồi, nếu không phải hôm nay bỗng nhiên gặp nhau, Hoắc Phi chỉ sợ chết già cũng sẽ không có ý muốn tạm biệt người đàn ông này trong đầu.

Nhưng  nếu gã nhắm vào Trình Tinh ──

Hoắc Phi dùng lực cắn răng, xem nhẹ đau đớn trên tay, băng lãnh mà oán hận che lấp đôi mắt vốn tròn sáng.

「 Tiểu Phi, cậu buông ra nhanh lên!」

Lãnh xong giấy chứng nhận liền lập tức chạy tới tìm Hoắc Phi, không ngờ thấy cậu mặt đầy hắc ám đứng trước bức tranh của y, ngón tay bị cậu cắn đến máu tươi chảy ròng, Chu Trình Tinh bị dọa sợ, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch, không nói hai lời xông lên kéo tay cậu ra, đồng thời rút ra khăn tay cẩn thận chặn lại miệng vết thương.

Khăn tay chỉ vừa mới che lại miệng vết thương chỉ chốc lát liền bị máu tươi nhuộm thành màu hồng, Chu Trình Tinh sắc mặt xanh mét, lại rút ra một cái khăn tay bao lấy.

「 Cậu điên rồi sao, còn cắn thêm ngón tay của cậu cũng không còn!」

Lần đầu tiên Chu Trình Tinh nghiêm khắc chỉ trích cậu như vậy, nói xong cũng không đợi Hoắc Phi đáp lại, trực tiếp kéo cậu đi tìm nơi có thể băng bó vết thương. Nhưng trong phòng triển lãm này thì làm gì có phòng y tế, may là có người hảo tâm cho một miếng băng cá nhân giúp tạm thời băng lại vết thương để cầm máu, sau đó  Chu Trình Tinh mang Hoắc Phi đi ra khỏi phòng triển lãm, đón xe taxi, một đường không ngừng chạy tới bệnh viện.

Ước chừng nửa giờ sau, ngón tay bị chính Hoắc Phi cắn nát được băng bó thành một cái tiểu bánh chưng trắng bóc, đã không còn cảm giác đau đớn Hoắc Phi còn thấy có cảm giác chơi vui ngồi ở một bên bày ra đủ loại thủ thế, sắc mặt Chu Trình Tinh chưa bình tĩnh lại không cho cậu chút hòa nhã nào.

Hoắc Phi cười hì hì ngồi xích qua, lấy khuỷu tay chọc chọc eo y:「 Đừng bày ra sắc mặt khó coi như thế mà, chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi.」 tuy rằng thoạt nhìn khủng bố  một chút, trên thực tế thì ngay cả may cũng không cần, bác sĩ cũng chỉ dùng thuốc giảm nhiệt cầm máu băng bó.

Chu Trình Tinh vẫn không quan tâm, qua nửa ngày, cuối cùng lên tiếng hỏi:「Tại sao mà cắn đầu ngón tay mình thành như vậy, vừa rồi trong phòng triển lãm gặp chuyện gì vậy?」

Ánh mắt Hoắc Phi né tránh nhìn về phía đầu ngón tay băng bó, trên tay giật giật:「 Đây là thói quen lúc trước, tớ gặp phải chuyện gì khó giải quyết thì sẽ cắn ngón tay.」

「 Lúc trước?」 Chu Trình Tinh nghiêng đầu nhớ lại,「 Cậu khi nào có thói quen này, sao tớ vẫn không phát hiện?」

「 Thật lâu rồi.」 Hoắc Phi ngửa đầu tựa vào trên tường, mạc danh cười,「 Thật lâu thật lâu.」 lâu đến cậu cũng đã quên kiếp trước mình có cái tật xấu này, nếu hôm nay không gặp người đàn ông đó, bệnh cũ này cũng sẽ không xuất hiện lại.

Trong kiếp này Hoắc Phi vẫn luôn cố gắng tránh đi, tránh đi đủ loại tai họa ngầm mai phục trong kiếp trước, hi vọng bản thân cùng người yêu quí đều có thể được kết quả tốt. Trong đó bao gồm cả vô số xấu tật xấu của cậu.

Chỉ là rất nhiều thói quen đã là thâm căn cố đế, cậu có thể tránh đi, lại khó có thể trừ tận gốc, trong bất giác vẫn xuất hiện.

Đương nhiên cắn ngón tay cũng không phải tật xấu gì không chấp nhận được, bất quá sẽ khiến Hoắc Phi càng dễ dàng liên tưởng đến đủ loại kết quả xấu trước kia mà thôi.

Vẫn không chịu nghe người ta nói sao, Hoắc Phi nghi hoặc quay đầu nhìn, chỉ thấy Chu Trình Tinh nhíu mi, trên mặt mang chút cảm xúc khó tả, vừa thấy cậu quay lại, lập tức tức giận quay mặt đi.

「 Xảy ra chuyện gì?」 Hoắc Phi có điểm buồn cười, không biết nhóc con này lại phát giận cái gì.

「 Tớ cảm giác Tiểu Phi có rất nhiều chuyện giấu tớ.」

Hoắc Phi nhịn không được cười:「 Cho xin đi, từ lúc bảy tuổi cậu đã ở cùng một chỗ với tớ rồi, tớ có chuyện gì mà cậu không biết chứ, còn giấu gì sao?」

「 Không phải như vậy.」 Chu Trình Tinh thực chân thành,「 Tiểu Phi, tớ cảm giác có nhiều khi cậu trở nên…… bộ dạng chứa rất nhiều tâm sự……」 đâu chỉ thế, rất nhiều lúc Hoắc Phi sẽ lâm vào một loại thất thần mà y không tài nào nhìn thấu được, trong nháy mắt đó, cậu không hề giống như những thằng con trai cùng tuổi, lại giống sắc mặt ngưng trọng của một lão nhân đã trải qua nhiều tang thương.

Hôm nay cũng vậy, tuy rằng trước tiên bị ngón tay bị thương của cậu hấp dẫn gần hết lực chú ý, đến khi tỉnh táo lại mới nhớ đến sắc mặt lúc đó của Hoắc Phi, âm trầm đến gần như dữ tợn ── lúc trước rốt cục cậu đã phát sinh chuyện gì? Có thứ gì đủ để cho một người luôn luôn sáng sủa lại lộ ra sắc âm trầm căm hận như vậy?

Chu Trình Tinh thật sự không thích loại cảm giác này, từ khi Hoắc Phi bảy tuổi thì ngoài y ra không còn ai thân cận với cậu như y, nhưng mặc dù như thế, y vẫn là cảm thấy hiểu Hoắc Phi không đủ, Hoắc Phi giấu y không ít chuyện.

Rất nhiều lúc Chu Trình Tinh không khỏi hoài nghi, y nhìn thấy Hoắc Phi, thật đúng là Hoắc Phi chân chính sao?

Sau khi Hoắc Phi ngẩn ra, không khỏi bật cười:「 Cậu nói cái gì đó, tâm sự tầng tầng? Tớ thường xuyên như vậy, sao tớ hoàn toàn không biết vậy?」

Chu Trình Tinh mắt không nháy nhìn chằm chằm cậu, Hoắc Phi cũng là thản nhiên nhìn lại, sau một lúc lâu sau Chu Trình Tinh thu hồi tầm mắt, trên mặt không có chút gợn sóng, nhìn dáng vẻ của y cũng đoán không ra được y rốt cuộc có tin tưởng chuyện ma quỷ của Hoắc Phi hay không.

Hoắc Phi bỗng nhiên có điểm khó chịu cho y một bàn tay lên người:「 Này, tên nhóc cậu dám giơ cái mặt thối ấy cho tớ nhìn à, từ lúc gặp cậu tới giờ chúng ta đã tách ra ngày nào sao? Chính cậu ngẫm lại đi,  tớ thì có chuyện gì giấu cậu chứ, cậu còn nghi thần nghi quỷ như vậy cẩn thận lão tử không để ý tới cậu nữa!」

Cũng chính là do nguyên nhân này, rất nhiều khi Chu Trình Tinh cũng hoài nghi là do mình miên man suy nghĩ, cho nên vẫn không có mở miệng hỏi, nhưng mà ─ [ Vậy hôm nay là chuyện gì, sao cậu lại tự ngược mình, ở cùng một chỗ với cậu lâu như vậy mà tớ vẫn chưa từng phát hiện ra cậu có tật xấu này, còn nói là thật lâu trước kia nữa, chẳng lẽ là trước khi tớ quen cậu sao, chuyện lâu như thế có thể gọi là thói quen sao?」

「 Cậu ──」 Hoắc Phi bị y lải nhải nói một hơi suýt tí nữa là nói lại không được.

「 Đúng rồi, trước khi tớ quay lại rốt cục là xảy ra chuyện gì?」

Tà ác liếc cái người chưa đạt được mục đích quyết không bỏ qua này một cái, Hoắc Phi nói ra từng chữ:「Khi cậu chưa quay lại tớ có gặp một người.」

「 Người nào?」

「Một kẻ vừa nhìn đã biết không phải người tốt.」

Mỗi khi người này dùng từ gay gắt nói về một người khác thì có thể thấy được đối phương khẳng định người đó đã làm gì khiến người này cực kì không thoải mái. Chu Trình Tinh nói thuận theo cậu:「 Gã chọc giận cậu?」

Hoắc Phi hai mắt trừng to, bi phẫn dựa vào trên người Chu Trình Tinh:「 Gã đùa giỡn tớ!」

Chu Trình Tinh sau một trận trầm mặc, hỏi:「 Cậu cứ thế để gã đùa giỡn?」

Người nào đó một giây trước còn yếu đuối như cành liễu nhỏ lập tức hùng khởi muốn đánh người:「 Cậu biết rõ mà!」

Chu Trình Tinh phối hợp mắt trợn trắng:「 Rồi sao? Có phải người nọ càng không biết xấu hổ càng sổ sang không, cậu kháng cự không thành còn để người chiếm tiện nghi?」 xem Hoắc Phi giận đến như vậy, tám phần là vậy rồi.

Hoắc Phi lần này thật sự muốn đánh người:「 Cậu mới mất mặt, cậu mới bị chiếm tiện nghi!」 đáng tiếc ngón tay bị thương nên chẳng có bao nhiêu lực,  cậu đánh về phía trước hữu khí vô lực, chỉ đành bất mãn buông tay.

「 Nói ra cậu có thể không tin, người nọ để lại cho người ta cảm giác thật không thoải mái……」 Hoắc Phi khoát tay, mặt đầy khó chịu.

Chu Trình Tinh xoa cổ, trong mắt có cái gì chợt lóe qua, y để sát vào Hoắc Phi, thấp giọng hỏi:「 Gã thật sự đùa giỡn cậu?」

Hoắc Phi không trả lời, chỉ hừ hừ.

Nghĩ nghĩ, cuối cùng cậu tổng kết nói: [ Dù sao cũng khẳng định xái tên kia cũng chẳng phải người tốt gì, sau này thấy nhất định phải tránh đi.」

Chu Trình Tinh nháy mắt mấy cái, mặt mang biểu tình vô hại,「 Nhưng mà Tiểu Phi, cậu không nói rõ ràng với tớ, tớ làm sao biết được người đó là ai?」

Hoắc Phi khoát tay:「 Hiện tại nói không rõ, đợi sau này thấy tớ lại nói cho cậu.」

Chu Trình Tinh bĩu môi, cảm giác chính mình bị nói cho có lệ, nhưng lại không có can đảm kháng nghị, cũng chỉ có thể như vậy thôi.

Hoắc Phi nguyên tưởng rằng chuyện này đến đây cũng coi như cáo một đoạn lạc thôi, không ngờ chưa đến hai ngày, Chu Trình Tinh liền nhận được điện thoại của người ở phòng triễn lãm, nói có người muốn mua bức họa của y, giá do y đưa ra. Chu Trình Tinh trầm ngâm một hồi, hỏi đối phương biết người muốn mua là ai không?

Vừa nói đến đây, âm thanh của người phụ trách phòng triển lãm trở nên có chút kích động:「 Biết chứ, xí nghiệp rất có tiếng trong nước đó, tuổi còn trẻ đã làm ông chủ, thường xuyên lên bìa báo tạp chí, tôi nghĩ cậu cũng có khả năng biết đấy, anh ta họ Từ, đại danh Vũ Trạch.」

Chu Trình Tinh không trực tiếp trả lời muốn bán tranh này hay không, suy tư một lát rồi mới đưa ra ý muốn cùng người này gặp mặt một lần, tự mình trả lời thuyết phục.

Người phụ trách có chút khó xử, cuối cùng vẫn nói sẽ làm hết sức, để Chu Trình Tinh chờ tin tức.

Treo điện thoại xong Chu Trình Tinh đứng tại chỗ trong chốc lát, mới trở lại phòng mình, lúc này Hoắc Phi đang tựa vào bên giường chơi game boy, thấy y trở về thoáng nhìn y một cái, lại tiếp tục vùi đầu vào trò chơi  thuận miệng nói:「 Mẹ cậu gọi sao?」

Chu Trình Tinh ngồi vào bên người cậu, nhìn cậu khống chế nhân vật trò chơi xử quan trảm tướng,「 Là điện thoại của người phụ trách phòng triển lãm.」

「 Sao vậy? Có phải bỗng muốn phát tiền thưởng không?」

「 Là nói cho tớ biết bức tranh của tớ có người muốn mua.」

「 Mua tranh?」 Hoắc Phi tựa hồ là nghĩ đến cái gì, ngay cả trò chơi cũng không chơi nữa, đột nhiên ngẩng đầu nhìn y,「 Là ai?」

Chu Trình Tinh nhận ra phản ứng cậu hơi quá ngưng hạ:「 Không…… Tớ không có hỏi…… Vừa nghe nói muốn mua tranh tớ liền trực tiếp cự tuyệt, bức tranh kia tớ muốn giữ lại cho mình dù có trả bao nhiêu tiền tớ cũng không bán.」

Hoắc Phi đầu tiên là buông lỏng một hơi, bỗng nhiên lại ngẩng đầu, lại đem Chu mỗ dọa nhảy dựng:「 Cất đầu cậu ấy, triển lãm chấm dứt xong thì bức họa kia lập tức giao cho tớ!」

Chu Trình Tinh lập tức khóc tang mặt:「 Vì cái gì nha?」

Hoắc Phi lộ ra nụ cười dữ tợn, buông máy chơi game hai tay nắm lại tiếng bẻ đốt ngón tay vang rốp rốp:「 Bởi vì tớ thích.」

Người nào đó bị uy hiếp nên bổ nhào vào trên giường khóc lớn, lại không thể nhận được chút đồng tình nào từ cái người đang cười dữ tợn kia:「 Giả khóc cũng phải có chút nước miếng chứ, giả như thế ai mà tin?」

Ngay sau đó, cái người đang ghé nằm trên giường kia bỗng chốc nhào về phía Hoắc Phi, trực tiếp kéo cậu ngã xuống giường.

Thân va vào thảm không phải rất đau nhưng lại chọc giận Hoắc Phi đang muốn chơi trò tiếp, vừa muốn mắng chửi miệng liền bị ngăn chặn, muốn cắn cái đầu lưỡi trực tiếp xộc vào kia, lại luyến tiếc, thế là cũng chỉ đành để tên hỗn trướng này muốn làm gì thì làm.

Chu Trình Tinh khác với ôn nhu mọi khi, mới hôn lên đã cắn cắn,  Hoắc Phi bị cắn đếm đôi môi sưng đỏ mắt thấy đã muốn nổi bão y mới biết điều bắt đầu theo khuôn phép cũ thương tiếc mà cố chấp tiếp tục hôn môi.

Hoắc Phi luôn luôn là phái người hưởng thụ, được người ta bị hầu hạ thư thái, cũng liền cảm thấy mỹ mãn, hôn đến cao hứng còn áp đầu người ta xuống từ bị động chuyển thành chủ động, lần này mà không lửa cháy đổ thêm dầu củi khô lửa bốc ông trời cũng không chấp nhận, một nụ hôn chấm dứt, hai thiếu niên đều thở hồng hộc, nhưng vẫn như cũ gắt gao ôm chặt đối phương, tựa hồ ai cũng không phục ai.

Khí tức thoáng vững vàng lại, Hoắc Phi vỗ vỗ mặt người vẫn nằm trên mình:「 Bảo bối nhi, hôn đủ rồi còn không mau đứng lên, muốn áp chết tớ sao?」

「 Tiểu Phi, Phi Phi, tớ không có sức ……」 Chu Trình Tinh một bộ hữu khí vô lực bộ dáng trực tiếp cả người ngã nằm trên người cậu, cứ như bạch tuột cuốn lấy, đừng nói là Hoắc Phi mười con trâu cũng đẩy không ra.

Hoắc Phi khóe miệng run rẩy:「 Cậu kiểu này mà bảo là không có khí lực sao.」

「 Để tớ ôm một cái đi mà!」 Chu Trình Tinh xấu xa. Hoắc Phi không có biện pháp với y, vỗ vỗ đầu y, tùy ý y.

Từ Vũ Trạch không nghĩ tới mua tranh thôi mà đối phương còn đưa ra yêu cầu.

Có lẽ này là chuyện ngoài ý muốn khiến gã hứng thú, cũng đáp ứng gặp một lần chủ nhân của bức họa này, dù sao gã lúc trước cũng có chút tò mò đối với thiếu niên tài năng hào hoa này.

「 Cậu chính là Chu Trình Tinh?」

Tại một quán tư nhân đã hẹn trước, Từ Vũ Trạch ngồi ngay ngắn trên ghế nhìn cậu thiếu niên đứng trước mặt, mỉm cười đứng lên.

「 Quả nhiên là tuổi trẻ tài cao.」

Chu Trình Tinh cũng lộ ra khéo léo cười:「 Ngài chính là Từ tiên sinh? Cửu ngưỡng đại danh.」

Từ Vũ Trạch hơi gật đầu, ý bảo y ngồi vào ghế đối diện:「 Mời ngồi.」

「 Cám ơn.」

Chu Trình Tinh không có nửa phần nhăn nhó, thản nhiên ngồi vào trước mặt Từ Vũ Trạch.

Từ Vũ Trạch ngồi xuống, khóe miệng tiếu ý không giảm mà lại tăng. Thường thường chỉ cần biết được thân phận của gã rất ít nhân viên có thể trấn định được như vậy, huống chi người trước mắt chỉ là một cậu thiếu niên mười lăm tuổi.

Từ Vũ Trạch cầm lấy menu trên bàn đưa đến trước mặt y:「 Muốn uống cái gì?」

Chu Trình Tinh tiếp nhận rồi tùy ý nhìn xong buông ra:「 Nước ép táo đi.」

「 Có muốn ăn chút điểm tâm không?」

「 Không cần, cám ơn.」

Từ Vũ Trạch gọi phục vụ, phục vụ lập tức đi qua đây:「 Từ tiên sinh, xin hỏi ngài cần phục vụ gì.」

Từ Vũ Trạch cười nói:「 Cho vị họa sĩ trước mặt tôi một ly ép táo.」

「 Xin chờ một lát.」

Trong lúc chờ đợi, Từ Vũ Trạch vẫn không nói gì, bên miệng mang theo một nụ cười không nùng không đạm nhìn chằm chằm Chu Trình Tinh. Có lẽ là do nguyên nhân ưu thế về bề ngoài, bề ngoài xuất sắc chính là vũ khí để có thể ngang nhiên làm hành động này không khiến người khác chán ghét, ngược lại sinh ra cảm giác xấu hổ không biết ở mình có chỗ nào khiến gã ta mỉm cười.

Nhưng cũng không thể biết được suy nghĩ trong Chu Trình Tinh lúc này được, bởi vì y từ đầu tới đuôi cũng dùng một kiểu tươi cười tương tự, khí chất chưa có nửa phần thay đổi.

Hai người nhìn nhau ước khoảng thời gian nửa tách trà, Chu Trình Tinh chủ động mở miệng nói:「 Thật không nghĩ tới Từ tiên sinh có thể từ trong trăm công nghìn việc đi gặp tôi. Nghe nói ngài muốn mua bức tranh của tôi, đây là một kiểu đánh giá với tôi, cho nên mới muốn tự mình lại đây tỏ vẻ cảm tạ với ngài.」

Từ Vũ Trạch đặt ngón tay lên mặt, cười dài nói:「 Tôi tuy là thương nhân khả hảo nhưng coi như cũng hiểu được chút phương diện này, cậu trưng bày bức họa kia tại triển lãm tranh, tôi có thể nhìn ra được tình cảm của cậu, tâm chi sở chí luôn có thể khiến người ta động dung, họa là hảo họa, đáng giá để tôi cất giữ.」

「 Từ tiên sinh có thể nói như thế tôi thật sự rất cao hứng, ngài cũng không phải là người bình thường, rất nhiều thời điểm một câu của ngài bằng trăm câu của thiên hạ.」

Thiên xuyên vạn xuyên mã thí không xuyên, mặc dù gã chưa bao giờ thiếu người vuốt mông ngựa mình, nhưng lúc này Từ Vũ Trạch vẫn thực hưởng thụ nở nụ cười:「 Nhà cậu dạy dỗ không tồi, nhìn cử chỉ của cậu, thật không giống như là mới mười lăm mười sáu tuổi. Chỉ là không biết bao nhiêu tiền mới có thể bỏ ra thứ cậu yêu thích đây?」

Chu Trình Tinh đang muốn trả lời, phục vụ viên bưng lên nước trái cây y vừa  gọi, tựa hồ là khát nước, y cầm lấy nước trái cây uống xong một ngụm mới nói:「 Từ tiên sinh, lúc này tự mình tới tìm ngài cũng là muốn nói với ngài, bức họa này là vô giá.」

Từ Vũ Trạch chọn mi:「 Ý của cậu là, không bán?」

「 Đúng vậy.」 Chu Trình Tinh gật đầu,「 Thực xin lỗi,  bức họa này đối với tôi rất ý nghĩa, tôi sẽ không chuyển nhượng cho người khác.」

Từ Vũ Trạch thoáng suy tư một lát sau, nói:「 Vậy thật sự đáng tiếc, bức họa kia quả thực vẽ không tồi, nhân vật rất sống động như ngừng lại vẽ lên, mỗi một phân thần vận đều đắn đo đến tương đương chuẩn xác. Tôi dám nói, nếu không phải cậu còn trẻ cũng không phải danh gia, bức họa này nhất định sẽ tạo thành một oanh động lớn.」

Đây cũng là nguyên nhân ngay từ đầu Từ Vũ Trạch đối với Chu Trình Tinh sinh ra hứng thú. Đương nhiên theo cách nói như hôm nay thì lúc trước Hoắc Phi sầu lo không sai, gã vốn có ý đồ đối với Chu Trình Tinh.

「 Từ tiên sinh, theo lời ngài nói…… Ngài biết người bạn này của tôi?」 không thì làm sao biết người trong hình sống động? Nếu không có đối lập, sẽ không nói ra này lời nói.

「 Lúc trước tại phòng triễn lãm có gặp qua một lần, vừa lúc cậu ấy đứng trước bức tranh, tôi còn tùy tiện nói vài câu với cậu ấy.」 Từ Vũ Trạch nhớ lại mấy ngày hôm trước,「 Tôi nghĩ tình cảm của cậu và người bạn này rất tốt, vẽ ra nhân vật rất ấm áp,thật giống như đang vẽ người trong lòng mình.」

Chu Trình Tinh nghe vậy, chỉ cười một tiếng.

Từ Vũ Trạch nhìn y cúi đầu, nắm cái ly im lặng cười, một khắc kia dương quang chiếu lên người y, ánh sáng màu vàng vừa vẹn dừng lại trên đường cong trắng nõn nơi cổ, phản xạ ra một chút vầng sáng, đẹp không sao tả xiết.

Đạt được mục đích, Chu Trình Tinh cũng không ngồi lâu thêm, tùy tiện lấy cớ liền ly khai. Sự khác thường của Hoắc Phi hôm đó chưa từng khiến y có thể an tâm, mà Hoắc Phi nhắc tới tên kia 「 Đùa giỡn 」 cậu càng làm cho y không thể không thèm để ý, vừa mới lúc này Từ Vũ Trạch muốn mua tranh, Chu Trình Tinh không hiểu sao đem gã cùng với người Hoắc Phi trong miệng nhắc tới liên hệ lại, ở đây gặp mặt một lần, chính là muốn biết loại người gì có thể khiến thần sắc của Hoắc Phi tối tăm đến vậy.

Đến hôm nay gặp mặt, khi nhắc tới Hoắc Phi thì Từ Vũ Trạch vẫn giữ thái độ bình tĩnh khiến y nghi hoặc, chẳng lẽ người đàn ông ngày ấy Hoắc Phi nhắc tới không phải Từ Vũ Trạch?

Nếu không phải, vậy người có thể khiến Hoắc Phi kì quái như vậy rốt cục là ai?

Nghĩ đến đó Chu Trình Tinh liền đẩy cửa thủy tinh lớn của quán đi ra ngoài, không qua bao lâu thân ảnh cao gầy đã biến mất bên ngã tư đường.

Từ Vũ Trạch chậm rãi thu hồi tầm mắt đặt ở ly nước trái cây màu xanh bị để lại trên bàn, bỗng nhiên cười, cảm giác cậu thiếu niên này rất thú vị.

Không chỉ là tranh của y, mà còn là người.

Nhớ hình ảnh ánh sáng mặt trời chiếu trên cổ tinh tế kia của y, khóe môi gã tươi cười càng sâu. Không chỉ có tài năng, có lẽ còn có thể cần thời gian.

「 Hồ điệp sống ở rừng rậm nhiệt đới trong khu sông ngòi Amazon thuộc Nam Mỹ, ngẫu nhiên vỗ cánh vài cái, có thể tạo ra lốc xoáy trong hai tuần ở bang Texas Mỹ.」

Hiệu ứng Hồ Điệp không chỉ là hiện tượng khí học, một người trăm ý, chỉ là hành động lơ đãng của một người, thậm chí có thể liên lụy đến vô số người.

Hoắc Phi rõ ràng biết, ngay lúc cậu không muốn dẫm vào vết xe đổ ở kiếp trước quyết tâm thủ hộ Chu Trình Tinh một khắc kia cũng đã đi vào trong cuộc sống của y, thế giới này cũng đã không phải là thế giới cậu biết trước kia.

Không thể đoán trước tương lai, cách xử lý tốt nhất trong hoàn cảnh bị động này chính là tận lực phòng vệ né tránh những nguy hiểm đã biết trước, cậu giờ đang cực lực bảo hộ người cậu quý trọng, rất sợ bọn họ lại trải qua đủ loại đau khổ ở kiếp trước, cẩn thận phòng bị thủ hộ đến thậm chí là ngày đêm sợ hãi, nguyên tưởng rằng chỉ cần như vậy có thể tường an vô sự, còn chưa kịp yên tâm, hôm nay Chu Trình Tinh một phen nói khiến cho cậu nổi trận lôi đình.

「 Cậu nói cái gì? Cậu con mẹ nó cùng Từ Vũ Trạch vương bát đản kia đã gặp mặt!」

Đây là lần đầu Chu Trình Tinh thấy Hoắc Phi tức giận như thế, ánh mắt gắt gao trừng y nổi lên đầy tơ máu, giận dữ đến mức gân xanh trên cổ nổi lên rõ ràng, trên mặt là đủ loại thất vọng giận dữ bi phẫn hỗn tạp, có vẻ dữ tợn, khiến Chu Trình Tinh nhất thời chân tay luống cuống, y biết chính mình sai lầm rồi, không phải sai tại chỗ đem chuyện này nói cho Hoắc Phi, mà là sai tại chỗ lừa dối Hoắc Phi đi gặp người này.

「 Tiểu Phi……」

「 Cậu cút cho tớ!」

Vừa muốn bắt đầu nói chuyện liền bị đánh gãy, thất vọng cùng với bị Hoắc Phi hung hăng trừng mắt nhìn y liếc mắt một cái, xoay người bỏ qua y đi vào phòng dùng lực đem cửa đóng sầm lại, tiếp theo sau đó nghe thấy tiếng đá đạp đồ đạc rồi liền vô thanh vô tức.

Chu Trình Tinh tiến lên, muốn gõ cửa lại có chút không dám, do dự một lúc lâu cuối cùng đem cái trán chạm lên ván cửa, rồi cứ như thế, há miệng thở dốc yên lặng kêu một tiếng Tiểu Phi liền không nói nữa, cũng không rời đi.

Trong phòng Hoắc Phi ngồi ở trên giường, tức giận đến hai tay đều không ngừng phát run, sau một lúc lâu hai tay mới không run đến lợi hại như thế nữa.

Sở dĩ giận đến vậy, không hoàn toàn là do Chu Trình Tinh, càng nhiều là đối với bản thân đã bỏ ra nhiều công sức như vậy, lại đánh không lại vận mệnh dây dưa bất lực.

Từ Vũ Trạch từ nhỏ đã là người trên đỉnh cao, Hoắc Phi tự nhận chính mình sống lại mười lần cũng không phải đối thủ của đối phương, cho nên tình nguyện trốn tránh cũng không muốn cùng gã ta đấu đá, nhưng lúc này vận mệnh lại trêu đùa cậu, kiếp này cố ý tránh cho người cậu muốn bảo vệ nhất và người cậu sợ hãi nhất trực tiếp giao phong.

Hoắc Phi đau khổ cười, mệt mỏi ngã vào trên giường.

Nhớ tới mới vừa rồi giận dữ kêu Chu Trình Tinh cút đi, khuôn mặt y khi đó vừa khiếp sợ vừa chua sót, rất nhiều chuyện đều đã cải biến, lại tựa hồ cái gì cũng chưa thay đổi, Chu Trình Tinh như vậy không khác nào biểu tình kiếp trước khi bị cậu cười nhạo trêu đùa, khiến cậu đau lòng rất nhiều, nhịn không được siết chặt bàn tay.

Đứng lên khỏi giường, vừa mở ra liền nhìn thấy Chu Trình Tinh trưng ra khuôn mặt khóc không ra nước măt,「 Tiểu Phi……」

Hoắc Phi thâm sâu nhìn y một cái, hỏi:「 Biết sai ở đâu chưa?」

Chu Trình Tinh cúi mặt xuống,「 Không nên dấu cậu đi gặp Từ Vũ Trạch.」

Hoắc Phi hai tay ôm ngực,「 Vì sao muốn đi gặp gã?」

「 Cậu ngày đó trong phòng triển lãm…… Tớ muốn biết vì sao……」

「 Sao cậu nghĩ gã ta có liên hệ đến tớ ngày đó?」

Chu Trình Tinh nhanh chóng ngẩng đầu nhìn cậu một cái,「…… Trực giác.」

Hoắc Phi hít sâu một hơi, không thể không nói trực giác của gia hỏa này con mẹ nó chuẩn! Coi như không cần hỏi nguyên do Trình Tinh đi gặp Từ Vũ Trạch, biểu hiện vừa rồi của y không ngoài dự đoán của cậu.

「 Chỉ bởi vì tớ không thể nói cho cậu, cho nên cậu muốn tự điều tra?」

Chu Trình Tinh ngẩng đầu nhìn cậu,「 Tiểu Phi, nhìn bộ dạng cậu ngày đó tớ thật sự không yên lòng…… cậu lại không chịu nói cho tớ biết…… Tiểu Phi, tớ biết cậu lo lắng cho tớ, nhưng mà…… Tớ cũng rất sợ cậu xảy ra chuyện gì……」

Hoắc Phi trầm mặc nhìn y, cuối cùng tiến lên ôm lấy y, mặt vùi vào bả vai y hít sâu một hơi, sau đó vỗ nhè nhẹ sau đầu y,「 Xin lỗi, tớ vừa nãy tức giận với cậu.」

Chu Trình Tinh cố đem mặt cọ cọ với cổ cậu,「 Tớ sẽ không trách cậu, Tiểu Phi.」

「 Tiểu Phi, cậu có thể nói cho tớ biết, cậu cùng Từ Vũ Trạch rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?」

Xoa xoa đầu y, Hoắc Phi đẩy y ra, cúi đầu suy nghĩ nửa ngày, vẫn là không biết nên nói thế nào. Bọn họ bên nhau từ khi cậu bảy tuổi, trên cơ bản chuyện của cậu không cái gì là Chu Trình Tinh không biết, mà cả đời này, Hoắc Phi cùng Từ Vũ Trạch đừng nói có nửa ngày liên hệ, lần ở phòng triển lãm kia chính lần gặp duy nhất. Nếu muốn nói chẳng lẽ nói chuyện kiếp trước và kiếp này, đừng nói là Chu Trình Tinh có tin hay không, chính Hoắc Phi cũng không muốn nói, không muốn nói đến kiếp trước mình xấu xa đến mức nào, không muốn để người trước mặt biết mình vì bù đắp mà tiếp cận y, càng sợ hãi sau khi nói ra, quan hệ của cậu cùng với Trình Tinh sẽ không còn thuần túy như hiện tại nữa.

Đúng vậy, cậu ích kỷ, nhưng cậu cũng không ngại, có ai biết được cậu quý trọng hiện tại đến mức nào đâu.

「 Tiểu Phi?」

「…… Tớ cũng không biết nói thế nào.」 Hoắc Phi cúi đầu thì thào, thanh âm nhẹ đến khó nghe rõ,「 Trình Tinh cậu tin vào kiếp trước kiếp này không?」

「 Cái gì?」 Chu Trình Tinh không hiểu vì cái gì bỗng nhiên xả đến loại đề tài này.

Mà Hoắc Phi lại tự giễu cười nói:「 Có lẽ tớ cùng Từ Vũ Trạch có một đời đối đầu sống chết, không biết vì cái gì, vừa thấy gã trong lòng tớ liền tự nhiên sinh ra cảm giác phiền chán, phản xạ có điều kiện cho rằng gã là sói đội lớp cừu, hẳn là nên tránh rất xa, thậm chí nhìn gã cười nghe gã nói, tự đáy lòng cảm thấy sợ hãi, tớ cũng không biết vì cái gì…… Thật kì quái……」

Khi Hoắc Phi nói thân thể run lên nhưng đang chứng minh lời cậu nói, mà Chu Trình Tinh không khỏi lại ôm lấy cậu khẽ vuốt thân thể cậu khiến cậu trầm tĩnh lại.

「 Tớ lúc trước không có nói cho cậu là bởi vì tớ cũng không biết chính mình vì sao đối gã ta phản ứng lớn như thế …… Trình Tinh…… Tớ thật từ đáy đáy lòng không thích gã ta……」

Hoắc Phi đã không nói ra điểm mấu chốt một kiếp khốn đốn trước kia của mình, một đời này cậu nói dối cứ như hạ bút thành văn, tuy rằng không muốn nói dối với  Chu Trình Tinh, có đôi lúc thấy nói dối cũng không phải là chuyện xấu, hơn nữa đây là nói dối thiện ý, khiến Chu Trình Tinh không hề cố chấp vu hỏi cậu vì sao chán ghét Từ Vũ Trạch, cũng khiến Chu Trình Tinh có thể nghe lời cậu nói không hề để ý tới tên ác độc thủ đoạn so với cậu cao vài cây số này.

「…… Tớ biết, lý do này rất kì quái, cho nên tớ mới nói không ra…… Trình Tinh, cậu muốn cười tớ thì cười đi……」

「 Không!」 Chu Trình Tinh gắt gao ôm cậu,「 Tiểu Phi nếu chán ghét gã như vậy khẳng định là lỗi của gã, thực xin lỗi, Tiểu Phi, gặp một lần này rồi, tớ sẽ không lại làm trái ý cậu đi gặp người cậu không thích nữa!」

Nghe được y cam đoan, mặt gối lên vai Chu Trình Tinh không tính là rộng nhưng rất rắn chắc, Hoắc Phi cuối cùng lộ ra một nụ cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK