Mục lục
[Zhihu] Sự Kiện Thế Thân Quay Ngựa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Là âm thanh mang theo sợ hãi cùng tuyệt vọng chưa bao giờ có.
“Úc Ninh!!”
……
7
Máy bay đáp xuống đất.
Tôi không bị ù tai nữa, tháo bịt mắt xuống, từ trên kệ để hành lý lấy vali xuống.
Vào khách sạn ở là phương án an bài tốt, sự kiện diễn ra ở dưới lầu.
Trước khi tôi đến, sự kiện đã có không ít người.
Đường Duyệt lúc trước từng hợp tác một hạng mục với tôi, xem như tương đối quen biết.
Cô ấy hỏi tôi: “Cô biết không? Hôm nay, sự kiện còn mời mấy ông chủ lớn, nghe nói có hạng mục đầu tư, có tính chất thương nghiệp……”
Cô ấy còn chưa nói xong, cách đó không xa liền truyền đến âm thanh người khác nhiệt tình chào hỏi: “Chu tổng cũng tới!”
Chu Cận Nghiên hơi gật đầu: “Ừ, đến đây một chút.”
Đường Duyệt thấy được, chuyển hướng câu chuyện: “Cô xem, người kia là Chu Cận Nghiên, công ty vốn chuyên về giải trí cùng IT, mấy năm nay không biết vì cái gì bắt đầu đầu tư hạng mục y dược.”
Tôi cười: “Phải không?”
Cô ấy gật đầu, tiếp tục nhiều chuyện: “Đúng vậy, cô có biết vị hôn thê của anh ta không? Lục Thanh Thanh, vốn là một nữ minh tinh chạm tay là bỏng, hai năm trước không biết vì cái gì, chạy đi phẩu thuật thẩm mỹ ——”
Khi nói chuyện, Chu Cận Nghiên cùng người bên cạnh đã sắp đi tới gần chúng tôi.
“Chu tổng, vị này chính là khách quý chúng tôi đặc biệt mời về nước, tiến sĩ tế bào sinh vật học của đại học Mật Châu, giảng viên Sầm Úc Tinh.”
Một luồng sáng dưới đèn thủy tinh, ánh mắt đạm mạc của Chu Cận Nghiên xẹt qua, bỗng nhiên gắt gao dừng ở trên mặt tôi.
Người chung quanh đều nhạy bén mà nhận ra không thích hợp.
Hắn lại phảng phất giống như chưa tỉnh giấc, chỉ hồng vành mắt nhìn tôi: “Anh biết em chưa chết, anh vẫn luôn tìm em——”
Tôi lui về phía sau một bước, né tránh tay hắn muốn duỗi lại đây: “Ngại quá, anh là ai?”
Không khí nhất thời đình trệ.
Cuối cùng là nhân viên công tác lại đây hoà giải, khách khí mà mời hắn đi.
Chu Cận Nghiên ở hàng khách quý ngồi xuống, ánh mắt xuyên qua đám người nhìn về phía tôi, một khắc cũng không chịu dời đi.
Đường Duyệt tò mò hỏi: “Em quen Chu tổng?”
“Không quen biết.”
Tôi cong khóe môi lên, “Có lẽ là anh ta nhận sai người.”
Hoạt động diễn ra rất thuận lợi.
Cuối cùng là nhân viên công tác nghiên cứu khoa học trụ sở Minh Thành tuyên bố danh sách tiến sĩ đặc biệt, tên của tôi thế nhưng xuất hiện.
Sầm Úc Tinh.
Tôi lên đài phát biểu vài câu cảm tưởng, trong nháy mắt, ánh mắt ở giữa không trung đụng phải Chu Cận Nghiên.
“Mấy năm tới, tôi sẽ ở lại Minh Thành, hy vọng có thể cùng các vị giao lưu học thuật.”
Tôi khom lưng xuống đài, trở lại ngồi bên Đường Duyệt.
Cô ấy bỗng nhiên vỗ đùi: “Tôi nhớ ra rồi!”
“Úc Tinh, cô cùng vị hôn thê của Chu tổng, chính là Lục Thanh Thanh trước khi chỉnh dung, rất giống nhau. Chắc anh ta nghĩ cô là Lục Thanh Thanh đi?”
Tôi thiệt tình cười: “Tôi cũng nghĩ vậy.”
8
Sau khi hoạt động kết thúc, tôi không ngoài ý muốn chút nào, ở dưới lầu khách sạn thấy chiếc Rolls-Royce của Chu Cận Nghiên.
Hắn ở xa, gần như tham luyến mà nhìn tôi.
“A Ninh.”
Tôi khách khí gật đầu: “Chu tổng.”
Trong mắt hắn hiện lên một tia thống khổ: “Em rất hận anh, có phải hay không?”
“Ngài đừng nghĩ như vậy, Chu tổng.”
Tôi thở dài, “Không có chuyện gì tôi xin phép đi trước.”
“Đừng đi.”
Hắn duỗi tay bắt lấy vạt áo của tôi, giọng nói phát run, như đang cầu xin, “Ngày đó ở vách đá, anh không phải không muốn cứu em, chỉ là, chỉ là theo bản năng bắt được Lục Thanh Thanh.”
“Sau này anh cho người đi xuống tìm em, bọn họ đều nói, vách đá kia rất hiểm trở, tay em lại bị cột, ngã xuống khẳng định lành ít dữ nhiều.”
Tôi cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay.
Cũng trễ rồi, tôi thật sự không muốn vừa trở về, liền đứng ở ven đường nghe hắn ngụy biện.
Vì thế lễ phép mà cười cười, đánh gãy lời của hắn: “Ngại quá, tôi còn có việc, xin đi trước.”
Hắn hỏi tôi: “Em đi đâu?”
Vừa lúc này, một chiếc Porsche màu cam ngừng ở bên cạnh.
Tài xế xuống xe, kéo cửa xe ra: “Sầm tổng đã đặt nhà hàng trước, kêu tôi đi đón ngài qua.”
Chu Cận Nghiên ở bên cạnh, sắc mặt nháy mắt trắng bệch.
Hắn nhìn tôi ngồi vào trong xe, mắt thấy cửa xe sắp đóng lại, hắn bỗng nhiên duỗi tay chống đỡ, hỏi tôi: “Sầm tổng là ai?”
“Chuyện này hình như không có quan hệ gì với ngài?”
Tôi giật nhẹ khóe môi, ánh mắt dừng ở trên Rolls-Royce phía sau hắn, vẫn không nhịn xuống đâm một câu, “Nhiều năm như vậy, Chu tổng không đổi xe, có phải không quá phù hợp với thân phận của ngài hay không?”
Xe chạy đi thật xa, vẫn có thể thấy hắn trầm mặc mà đứng ở tại chỗ, nhìn tôi từ kính chiếu hậu.
Trung tâm thành thị có một nhà hàng hoa viên rất lớn, Sầm Vũ Thân ở đó chờ tôi.
Cô ấy tựa lưng vào xe lăn, lười biếng mà nhìn tôi: “Gặp Chu Cận Nghiên?”
Tôi đơn giản trần thuật lại câu chuyện một lần, cuối cùng tự mình kiểm điểm: “Câu nói cuối cùng kia, dường như có chút khắc nghiệt.”
“Khắc nghiệt cái gì, tôi còn ngại không đủ tính công kích.”
Cô ấy xem thực đơn, thuận miệng chọn hai món ăn, sau đó đưa thực đơn cho tôi, “Lần tới gặp hắn, nhớ rõ trả lại y nguyên những lời này.”
“Chu Cận Nghiên, anh chính là mặt hàng trôi dạt, đừng có nhận vơ.”
Tôi chống mặt bàn: “Cô thật sự rất chán ghét hắn.”
“Đương nhiên chán ghét, cô ở nước ngoài học tập, tôi ở trong nước đấu võ đài với hắn, đoạt vài hạng mục của hắn. Cô mỗi một lần chữa trị giải phẫu, tôi đều phải an bài một hot search bôi đen Lục Thanh Thanh.”
Cô ấy híp mắt cười, “Cô không mang thù, tôi chính là người có thù tất báo.”
Ánh đèn vàng ấm áp chiếu vào trên mặt cô ấy, cặp mắt kia tản ra ánh sáng rạng rỡ, biểu tình sắc sảo.
Lần đầu tiên tôi gặp Sầm Vũ Thân, cô ấy cũng như vậy.
Hai chân tàn tật, ngồi xe lăn, lại nhìn không ra nửa điểm mất mát.
Cô ấy cười nói: “Là tôi cho người vớt cô lên.”
“Bạn nhỏ, cô thật sự rất thông minh, trước khi bị đẩy xuống tự mình cắt dây thừng, còn cố tình giữ một chút, ai cũng chưa phát hiện động tác nhỏ của cô. Hiện tại Chu Cận Nghiên gọi đội cứu hộ, đang ở kia vớt thi thể của cô.”
“Nếu không phải du thuyền của tôi vừa lúc ở gần, cô muốn trôi dạt bao lâu mới có thể lên bờ đây?”
Cả người tôi ướt đẫm, trên người là khăn tắm, thấp giọng nói: “Bao lâu cũng được.”
Chỉ cần có thể làm tôi hoàn toàn thoát khỏi Chu Cận Nghiên, thì thế nào cũng được.
Cô ấy chậm rì rì uống xong một ly rượu vang đỏ, sau đó hỏi tôi: “Tôi giúp cô, được không?”
9
Ta gửi tin cho giảng viên hướng dẫn, đã làm mất thông báo trúng tuyển.
Giảng viên nói không sao, chỉ cần tôi đi là tốt rồi.
Sầm Vũ Thân giúp tôi sửa lại tên, làm giấy tờ chứng nhận thân phận mới, sau đó đưa tôi đến bệnh viện.
Trên cổ tay miệng vết thương nhỏ vụn mà tôi dùng dao nhỏ cắt đứt dây thừng lưu lại, còn có khi ngã xuống từ vách đá, va chạm gãy xương cánh tay, gương mặt cọ qua đá ngầm, xương cốt cơ hồ bị mài ra.
Sau này làm rất nhiều lần giải phẫu, mới tính là chữa trị xong.
Mỗi một lần kết thúc, đều để lại thống khổ dài lâu.
Ngay từ đầu khi trở lại trường, tôi đã không thể thích ứng sinh hoạt như vậy.
Bên cạnh Chu Cận Nghiên ba năm, hắn cùng bạn hắn chà đạp, nghiền nát, tùy ý giễu cợt tự tôn cùng lý tưởng của tôi lên lòng bàn chân.
Bọn họ thậm chí không xem tôi là một người bình đẳng.
Tôi luôn gặp ác mộng, mơ thấy sau khi Chu Cận Nghiên thấy tin tức yêu đương của Lục Thanh Thanh, trầm mặt nện đồ vật lên mặt tôi.
Ấn tôi vào giữa mớ hỗn độn trên đất, không chút mềm lòng mà phát tiết lửa giận.
Mơ thấy bạn hắn dụ dỗ rót rượu cho tôi, tôi uống đến nỗi phun ra đầy đất, dịch dạ dày hỗn loạn cùng tơ máu.
Hắn chỉ nhàn nhạt mà nhìn tôi, nói: “Thật vô dụng.”
Kia không phải là cuộc sống mà tôi muốn.
Vĩnh viễn không phải.
Tôi dùng hết tinh lực vào nghiên cứu học thuật, kỳ nghỉ và cuối tuần đều ngâm mình ở phòng thí nghiệm và thư viện.
Thế cho nên giảng viên hướng dẫn thường cùng đàn chị và đàn em cảm khái, nói chưa từng gặp một sinh viên chăm chỉ như tôi.
Nhưng giữa lúc bận rộn cùng mỏi mệt như vậy, tôi trôi nổi lâu thế, ngược lại kiên định lại rơi xuống đất.
Hai năm trước tôi đã biết, Chu Cận Nghiên đang tìm tôi.
Rất nhiều lúc hắn truy ra manh mối, lại bị Sầm Vũ Thân chặt đứt.
Cô ấy nói với tôi: “Cô cứ học cho tốt, theo đuổi lý tưởng cùng sự nghiệp của cô, chuyện khác, cứ để tôi lo.”
Tôi đã từng hỏi cô ấy vì cái gì.
Sầm Vũ Thân trầm mặc thật lâu, sau đó hỏi tôi: “Cô biết chân của tôi bị mất như thế nào không?”
Là khi cô ấy mười tuổi.
Lúc trẻ, cũng có lý tưởng để theo đuổi.
Cha mẹ đem gia sản giao cho anh trai kế thừa, nhưng khi công ty gặp khó khăn, cưỡng ép cô ấy đi liên hôn.
Cuối cùng, cô ấy nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: “Nếu một đám duy trì công ty còn cần một phế vật như tôi hy sinh, thì dứt khoát giao gia nghiệp cho tôi quản đi.”
Chân cô ấy, là bị anh trai tức muốn hộc máu, từ trên lầu đẩy xuống.
Tối hôm đó, tôi cùng cô ấy mặt đối mặt ngồi ở trên ban công.
Cô ấy chạm mu bàn tay của tôi, khe khẽ thở dài: “Nếu tôi quen cô sớm một chút thì tốt rồi.”
“Cũng không đến mức, chỉ vì 30 vạn mà chấp nhận làm kẻ hèn, lãng phí ba năm quý giá cuộc đời ở trên người hắn.”
Lần này về nước, tôi nắm trong tay hạng mục độc quyền.
Viện nghiên cứu dùng 90 vạn lương một năm, mời tôi.
Đó là lúc trước khi hết đường xoay xở, tuổi trẻ của Úc Ninh, nghĩ cũng không dám nghĩ đến con số này.
Sau 5 năm, tôi rất bình tĩnh mà tiếp nhận offer này, ký hợp đồng, sau đó mua rượu vang đỏ về, cùng Sầm Vũ Thân chúc mừng.
Cô ấy uống rượu, tôi uống sữa bò.
Sợ bệnh bao tử tái phát, khiến tôi hoàn toàn từ bỏ rượu.
Tôi cầm ly sữa bò, nói lời cảm ơn với cô ấy.
Cô ấy nói: “Không cần cảm ơn. Tôi chỉ là ở trên người của cô, thấy được tuổi trẻ của chính mình.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK